Nương theo vết nổ của Phích Lịch đạn và vệt tranh đấu, Đinh Nghị tiếp tục truy tung.
Khi hắn gặp Long Tuấn đang lúc chịu đủ những khổ ải, tuổi ấu thơ, niên thiếu đầy hoạn nạn, gắn bó bên nhau không rời; cùng kiếm thức ăn, cùng đánh nhau, cùng rong chơi lêu lổng, cùng bái sư, cùng học nghệ... từng hình ảnh khó quên lướt qua trong đầu, tóc trên đầu dựng thẳng như bừng bừng lửa giận!
Nhìn Long Tuấn đang hôn mê trước mặt, Đinh Nghị còn gì để do dự? Trực tiếp đề đao điên cuồng chém về phía Vũ Văn Trường Sinh.
“Lão già kia, ông chém chết ngươi! Chém chết ngươi ~~”
Phẫn nộ! Thô bạo! Điên cuồng! Đao thế của Đinh Nghị phối hợp với khí tức thân thể, khí thế như che phủ đất trời.
Vũ Văn Trường Sinh kinh hãi, hết lần này tới lần khác bị người khác chiếm tiên cơ, quan trọng hơn là tay phải đã tê dại không dùng lực được, trong lúc nhất thời không thể đánh trả, chỉ có thể dùng cương khí tiên thiên cùng quạt giấy bảo vệ thân thể.
Đao chiến thất thức ~~ Vô Hồi thức, Vạn Quân thức, Loạn Kích thức, Vũ Điệu thức, Nộ Chiến thức, Sinh Tử thức, Luân Hồi thức.
๑๑۩۞۩๑๑
“Keng ~~”
“Keng ~~ Keng ~~”
Tiếng binh khí va chạm với nhau inh tai, công kích kịch liệt vô cùng.
Đinh Nghị như một con ngựa hoang sổ khỏi dây cương, khí lực dùng mãi khôngc ạn. Đao pháp liên miên bất tận, đao phong vô tận phủ kín đại địa, khiến Vũ Văn Trường Sinh liên tiếp lui lại.
“Cái này... Đao pháp thật quen thuộc!” Vũ Văn Trường Sinh thầm nhủ, trong trăm ngàn suy nghĩ.
Tỉnh táo lại bỗng thấy đao pháp Đinh Nghị thi triển cùng đao pháp thị vệ sử dụng ở đấu trường không ngờ lại giống nhau tới bảy tám phần. Chỉ có điều đao pháp người trước khoáng đạt, sát khí lẫm liệt, còn người sau đao pháp khí thế hào hùng song ẩn chứa vẻ xảo quyệt quỷ dị, thêm vài phần tà khí. Chẳng lẽ tiểu tử thối này có quan hệ gì với tên thị vệ kia?
Vũ Văn Trường Sinh chưa từng dùng đao, đương nhiên hắn không hiểu, Nhạc Phàm dùng là quân đao nơi chiến trường, Đinh Nghị lại đổi sang dùng bán nguyệt loan đao. Cho nên cùng một loại đao pháp mới có hiệu quả công kích bất đồng.
๑๑۩۞۩๑๑
Đao pháp của Đinh Nghị vô cùng mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vũ Văn Trường Sinh khó tránh khỏi thất bại! Nhưng dẫu sao hắn cũng là cao thủ tiên thiên, trước lực lượng tuyệt đối, Đinh Nghị cũng có phần không chịu nổi.
Kích động trong thời gian dài, thân thể Đinh Nghị dần dần không theo sự điều khiển, đao thế hơi chậm lại!
Cơ hội!
Vũ Văn Trường Sinh bứt ra, xoay người một cái, tay trái rung lên, ám khí trong quạt giấy lậptuức bắn về phía đối phương.
Đinh Nghị độthi nên mỉm cười dữ tợn, không lùi mà tiến, chẳng hề để ý tới ám khí đang bay tới!
“Viu, viu, phốc ~~”
Ám khí đánh lên cơ thể Đinh Nghị, cho dù không trí mạng nhưng lại khiến trên người hắn nhiều thêm vài lỗ máu, đau tới mức chóp mũi úa mồ hôi!
Cử động của đối phương khiến Vũ Văn Trường Sinh choáng váng, trong đầu chỉ kịp nghĩ ~~ “Điên rồi!”
Ngay lúc Vũ Văn Trường Sinh đang định lui lại, Đinh Nghị móc từ trong lòng ra một viên Phích Lịch đạn, không hề do dự ném về phía đối phương.
"Bùng —— "
"Rầm rầm rầm —— "
...
“Ông đây đánh không chết ngươi, vậy để nổ chết lão già nhà ngươi! Ha ha ~~”
Đinh Nghị cười như điên, tay vẫn không hề chậm lại, ném từng viên Phích Lịch đạn ra, không hề tiếc nuối. Nếu người khác thấy cảnh tượng đó không mắng hắn một câu phá hoại không xong. Phải biết, uy lực của Phích Lịch đạn cực lớn, giá trị không thể đo lường nổi, người bình thường vốn chẳng thể mua nổi chứ đừng nói là ném nổ lung tung như Đinh Nghị.
Mưa to trút xuống khiến gò má âm ẩm đau.
Trong khói thuốcs úng, Vũ Văn Trường Sinh hơn tránh sang một bên, lập tức cảm thấy như trời đất đen ngòm. Cho dù Phích Lịch đạn không làm hắn bị thương song bị người ta oanh tạc liên tục như vậy cũng khó lòng chịu nổi.
“Ngươi điên rồi! Hai người các ngươi đều điên rồi!” Vũ Văn Trường Sinh tức giận tới mức không nhịn nổi lên tiếng thóa mạ, trận nổ này đã khiến hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa!
๑๑۩۞۩๑๑
Ném hết Phích Lịch đnạ trên người, Đinh Nghị cũng tỉnh táo lại từ cơn phẫn nộ, vội vàng lao về phía Long Tuấn cách đó không xa.
“A Tuấn, A Tuấn... ngươi sao rồi? Nói gì đi chứ?”
Long Tuấn hôn mê bất tỉnh, Đinh Nghị vội vàng bắt mạch cho hắn.
Lúc này khí tức tĩnh mạch trong cơ thể Long Tuấn vô cùng hỗn loạn, nếu không nhờ một luồng nguyên khí nhỏ nhoi bảo vệ tâm mạch, sợ rằng hắn đã sớm là một cỗ thi thể.
Đinh Nghị vội vàng sờ vào trong lòng, xong lại lập tức ngây người!
“Xong rồi, xong rồi! Mẹ kiếp, vừa nãy không cẩn thận,c ả Bảo Mệnh đan cũng ném ra mất rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đinh Nghị giờ thật muốn bóp chết bản thân mình! Lúc này cần nhất là bình tĩnh, từng lời dạy của sư phụ vang lên bên tai hắn, trong đầu lấp loáng suy nghĩ, vội vàng sờ vào trong lòng Long Tuấn.
《 Ngũ Độc Mật Truyền 》, 《 Truy Hồn Kiếm phổ 》...
Xuân cung đồ? Đinh Nghị dở khóc dở cười, cả cái này mà tên tiểu tử thúi kia cũng đem theo? Ách, tịch thu.
Dạ Minh Châu, vàng bạc, mã não, ngọc, phi tiêu, áo khí đồng... Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này.
Ngũ Độc tán, Thất Tâm trùng, Loạn Ma, Mê Tâm phong...
“Có rồi!” Đinh Nghị đại hỷ, tay cầm một vật, chính là kỳ dược cứu mạng Hoàn Hồn đan!
Tính cách của Đinh Nghị ra sao, Long Tuấn rõ như lòng bàn tay, thằng cha này nghịch ngợm như quỷ, lại thích chiếm lợi, trên người vô số bảo bối, sao thiếu được linh đan diệu dược?
“Ha ha!” Cười ngây ngô vài tiếng, Đinh Nghị lập tức đút Hoàn Hồn đan cho Long Tuấn ăn vào. Viên đan tỏa hương thơm ngát, vào miệng lập tưc tan ra, gò má tái nhợt của Long Tuấn hồng hào trở lại, không hổ danh kỳ dược cứu mạng.
๑๑۩۞۩๑๑
"Hống —— "
Một tiếng rống giận vang trời đánh thức Đinh Nghị!
Khói thuốc súng tan đi, một bóng người dần dần lộ ra, Vũ Văn Trường Sinh thân hình rahcs nát, tóc taitán loạn, đường đường một đại tông sư, giờ chẳng khác nào một kẻ ăn mày. Song thân thể ngoại trừ vai phải không hề có vết thương nào khác.
Không chờ hắn lao ra, Đinh Nghị lại tiếp tục.
Ngũ Độc tán, Thất Tâm trùng, Loạn Ma, Mê Tâm phong.. Tay có gì thì ném hết. Một câu không nói, đánh không lại ngươi, ông dùng đồ ném ngươi!
Nếu Long Tuấn thấy Đinh Nghị tiêx xài độc dược hắn khổ cực làm ra như vậy, không biết có uất ức tới thổ huyết, tiếp tục hôn mê không.
Bốn phía đầy những khói bụi, cỏ cây khô héo chết loang lổ khắp mặt đất, còn Vũ Văn Trường Sinh đứng ngay chính giữa. Trong lòng hắn kêu khổ không thôi. Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo tới vậy, chẳng những gặp bất lợi ở đấu trường mà giờ còn gặp hai kẻ điên, kẻ sau tàn nhẫn hơn kẻ trước!
“Keng ~~”
Bị đả kích như vậy sao Vũ Văn Trường Sinh cam tâm cho được? Không tiếp tục giấu dốt nữa, rốt cuộc cũng rút thanh nhuyễn kiếm Tử Nhu trong cổ tay ra... Lưỡi kiếm dài ba thước, rộng hai ngón tay, ánh lạnh lấp loáng, chấn nhiếp hồn phách, quả nhiên là tuyệt thế thần binh!
“Tử Nhu” kiếm xuất, khí thế của Vũ Văn Trường Sinh đột nhiên tăng vọt, sự tự tin lại trở lại trên người hắn. Không thể không nói, lực lượng là nguồn gốc của tự tin.
"Lão tử giết ngươi!"
Mặc dù hiện giờ Vũ Văn Trường Sinh đang vô cùng chật vật, phải dùng cả tay trái để tấn công, song muốn đối phó với Đinh Nghị đã thừa sức rồi.
Đao kiếm va chạm, tiếng leng keng trong dự liệu không hề xuất hiện. Thân đao nhẹ đi, thân kiếm như linh xà quấn lấy.
Không còn tiên cơ, không còn lực bộc phát dữ dội vừa rồi, Đinh Nghị chỉ tiếp được có mười chiêu!
๑๑۩۞۩๑๑
“Nhãi ranh, nhận lấy cái chết!”
Tước loan đao của đối phương, lần này Vũ Văn Trường Sinh đã quyết giết chết hắn!
Kiếm chưa tới, khí đã tới, vô số ánh kiếm đồng loạt đâm về phía trước... Trong mắt Đinh Nghị chỉ có một loạt những kiếm ảnh song trong mắt lại lấp loáng ánh cười!
Nguy hiểm! Không tốt!
Vũ Văn Trường Sinh bỗng có dự cảm cảnh giác, vội vàng thu kiếm thế lui lại. Song cũng bởi cưỡng chế thu thế khiến tinh lực trong cơ thể hắn đảo ngược, cương khí hộ thể yếu bớt không ít.
“Bùng!”
Lại một viên Phích Lịch đạn song lúc này không hề phòng bị, hắn bị chấn động tới mức mắt nổ đom đóm, khí thế vừa rồi không còn sót lại chút gì.
“Ha ha! Lão gia hỏa, hạt này là vừa rồi ta tìm được trên người A Tuấn, coi như là báo thù cho hắn.” Đinh Nghị tự đắc nói, trong lòng đang âm thầm tính toán nên làm sao để mang Long Tuấn rời khỏi.
Chênh lệch dẫu sao vẫn là chênh lệch, điểm này Đinh Nghị hiểu rất rõ, song hiện giờ... Phóng mắt ra bốn phương, thảo nguyên mênh mông bạt ngàn, nếu một thân một mình mình muốn trốn không phải là vấn đề, song vác theo một người bất tỉnh lại là chuyện không thể.
“Trừ phi lão già kia chết!” Trong mắt Đinh Nghị lập lòe sát khí, như đã hạ quyết tâm.
๑๑۩۞۩๑๑
"Cộc cộc —— Cộc cộc —— "
Đúng lúc này, giữa màn đêm vang lên tiếng vó ngựa, đang chạy về phía Đinh Nghị.
“Sao các ngươi lại ở đây?” Một âm thanh chất phác, thân thiết vang lên bên tai Đinh Nghị.
Hắn chấn động, ngẩng đầun hìn lên.
Trên chiến mã là một người đầy máu, ngay cả quần áo cũng bị nhuộm đỏ, sống lưng thẳng tắp, vẻ kiên nghị khó tả. Tuy ánh mắt đã mơ hồ song Đinh Nghị vẫn có thể xác định được người vừa tới là ai.
"Sư... Sư phụ..."
Đinh Nghị bất thình lình quỳ xuống, nước mắt ngừng chảy ra.
Đúng như Nhạc Phàm giáo dục bọn họ lúc trước: im lặng không đại biểu cho khuất phục, nước mắt không có nghĩa là yếu đuối.
Hôm nay, bọn họ đã làm được. Họ đã dùng chính lực lượng bản thân nói cho người khác biết: “Chúng ta không yếu đuối!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK