Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thi Bích Dao và Lăng Thông cùng cười, Nhạc Phàm chẳng mấy hứng thú với những lời này, chỉ có điều lúc nghe thấy Thái gia và Triệu gia, đôi mắt chàng lấp lóe ánh lạnh, thâm sâu tới mức khiến người ta khó lòng hiểu thấu suy nghĩ.

Sau bữa cơm, Nhạc Phàm xem xét tờ ghi chép tính toán giá tiền, thầm tặc lưỡi không ngừng. Chỉ một bữa cơm đã ăn đứt ba trăm lạng bạc, khiến chàng đau xót một phen.

Tới trước cửa, Lăng Thông ôm quyền tiễn: “Hôm nay gặp được hai vị đúng là chuyện vui bất ngờ, mới quen đã như tri kỷ. Sau này nếu có khó khăn xin cứ nói, Lăng Thông nhất định sẽ dốc hết sức. Núi xanh còn đó, tin rằng chúng ta sẽ có ngày gặp lại, hai vị bảo trọng.”

Nhạc Phàm cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi bỏ đi, Thi Bích Dao khách khí đáp lễ rồi bước theo.

๑๑۩۞۩๑๑
Hai người Nhạc Phàm đi được một lúc, một cô gái dung mạo như ngọc, anh tư hào sảng lao vào trong căn sương phòng, miệng lao nhao: “Bảo bảo, thiếp có tin tốt, nghe nói...”

Lời đang nói đột nhiên ngưng bặt, cô gái nhìn đống cơm thừa canh cạn trên bàn, sửng sốt nói: “A! Tướng công, chàng ăn đây sao?”

Lăng Thông cười khổ nói: “Làm gì có! Là... Ài, lỗ tai của ta! Thu Nam, nàng nhẹ nhàng chút, đứt mất.”

Cô gái tên Thu Nam hầm hừ nói: “Chàng bảo chờ ta cơ mà, lại dám ăn trước cơ đấy. Ta ở bên ngoài trăm đắng ngàn cay, chàng lại ngồi đây hưởng thụ. Chàng, chàng quá đáng lắm...” Miệng kể lể oan ức song tay chẳng hề buông lỏng chút nào.

Lăng Thông lòng kêu oan không ngừng, ra sức giải thích: “Không phải ta, không phải ta, ta vốn đâu có động đũa, là một người bạn ta vừa kết giao ăn đấy chứ, ái! Nàng nhẹ tay chút.”

“Bằng hữu của chàng! Đám bằng hữu heo chó này của chàng có gì hay ho? Lại dám không chờ ta?”

“Có gì hay ho?” Lăng Thông tức giận đáp: “Hắn là Lý Nhạc Phàm đấy, nàng nói xem hắn có gì hay nào? Nàng có bản lĩnh thì ra véo tai hắn xem nào!” Hóa ra Lăng Thông đã sớm biết thân phận của Nhạc Phàm. Có điều nghĩ lại cũng đúng, nếu chỉ chút nhãn lực đó cũng chẳng có, sao hắn có thành tựu ngày hôm nay được.

Thu Nam cả kinh, bàn tay ngọc buông lỏng, Lăng Thông lập tức nhân cơ hội đó trốn khỏi tầm tay nàng.

“Lý Nhạc Phàm! Là Lý Nhạc Phàm thiên hạ vô địch đó hả? Trời đất ơi, sao chàng lại quen hắn, lại còn làm bạn với hắn nữa chứ!”

Nhìn đôi mắt như muốn ăn thịt người của Thu Nam, trong lòng Lăng Thông nôn nao, vội vàng kể lại chuyện vừa rồi.

Một lúc sau, Thu Nam mới khôi phục tâm thần, hai mắt như phát sáng: “Mau! Hắn ở đâu, mau dẫn ta đến gặp hắn, đây là một cao thủ!”

“Nàng tưởng người ta là vật nuôi, thích gặp là gặp à? Đúng là đầu heo!”

Đương nhiên, câu này Lăng Thông chỉ dám nói thầm, ngoài miệng lại thành: “Lão bà đại nhân bớt giận, người đã đi mất rồi, sau này nếu có cơ hội chắc chắn ta sẽ dẫn hắn tới gặp nàng.”

Thu Nam hiếu kỳ nói: “Lý Nhạc Phàm kia có lợi hại như trong lời đồn không?”

Lăng Thông trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Lợi hại hay không ta không rõ. Nhưng xem hắn, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ lòng mang đau đớn mà thôi.”

“Hừ!” Nhiệt tình trong lòng Thu Nam bị dập tắt, hung hăng nói: “Chàng ráng mà nhớ những lời vừa nói đấy nhé, bằng không...”

Lăng Thông thấy tình thế không ổn, lập tức đổi sang chuyện khác: “Đúng rồi, bé ngoan, vừa nãy nàng nói có tin tốt gì vậy?”

“Ách! À, là thế này...” Thu Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiếp nghe nói Triệu gia bận chuyện khác, không dứt thân ra được, cho nên lần tranh đoạt thương hội lần này phần thắng của chúng ta rất lớn.”

“Ồ! Vậy à. Sợ rằng họ còn có tính toán khác.” Nghe được tin đó, Lăng thông chẳng hề có phản ứng quá khích, chỉ có đôi mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.

“Đúng rồi!” Thu Nam đột nhiên mở miệng dọa Lăng Thông nhảy dựng lên: “Còn, còn gì nữa?”

Chỉ nghe nàng nghiêm mặt nói: “Hôm nay chàng ngủ một mình đi.”

“A~~” Lăng Thông hét thảm một tiếng, giọng đáng thương nói: “Sao ta thảm thế này!”

Trong vòng nhỏ vang lên từng tiếng kêu thảm khiến khách khứa xung quanh sợ hãi.

๑๑۩۞۩๑๑


Đêm đã khuya, cũng chỉ có lúc này con đường thành Ninh Huyền mới thật sự yên tĩnh.

Cửa sổ khách sạn Vân Thông đã khép chặt, đóng cửa nghỉ ngơi.

Lúc này, Nhạc Phàm đang một mình chuẩn bị cung tên dụng cụ trong phòng...

Cảnh tượng đó khiến người ta không khỏi nhớ lại! Nhiều năm trước, mỗi lần đi săn chàng đều chuẩn bị cẩn thận như vậy. Còn giờ phút này, Nhạc Phàm đã không còn là thiếu niên sống cuộc sống săn bắn lúc trước nữa. Tuy chàng vẫn là thợ săn, song con mồi lần này lại là đô vệ, Hồ Hiến Hải.

Nhạc Phàm đem bộ cung tên đã chuẩn bị kỹ khoác lên trên người, trong người cất một thanh chủy thủ, chính là thanh danh kiếm thời thượng cổ Ngư Tràng. Thanh kiếm này không chỉ sắc bén mà còn có một luồng khí tức u tối, Nhạc Phàm rất ưng ý với nó nên cất giấu trong người.

“Đến lúc rồi!”

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Nhạc Phàm nắm lấy sợi dây thừng, đang định đi khỏi, lại đột nhiên liếc mắt sang ánh lửa lập lòe trên ngọn đèn, sinh mạng cũng như ngọn lửa, sau khi bừng cháy chỉ còn lại hư ảo.

Lật tay vỗ nhẹ, chưởng phong thổi tắt ánh lửa, Nhạc Phàm dứt khoát nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong màn đêm.

Trong gian phòng sát ngay bên cạnh, Thi Bích Dao nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra phía xa. Thở dài một hơi rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc hắn vẫn đi rồi! Hèn gì người khác gọi ngươi là hung thần, nói cái là ra tay. Có điều, tên này cũng thật là... chẳng buồn chào một câu đã bỏ đi rồi.”


๑๑۩۞۩๑๑

Trong màn đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió thổi cỏ lay.

Trên sườn núi, Nhạc Phàm nửa ngồi nửa quỳ bên tảng đá, ánh mắt nhìn vào quân doanh phía trước.

Xa xa nhìn lại, quân doanh như một ngọn nủi nhỏ, khoảng cách đều đặn, chỉnh tề ngay ngắn. Ngoài quân doanh là những gò nhỏ, còn có các binh sĩ luân phiên canh gác, không khí nghiêm cẩn vô cùng.

Mọi hoạt động của quân doanh, Nhạc Phàm đều hiểu rất rõ, doanh trại cỡ nhỏ như vậy không thể lúc nào cũng cảnh giác được. Mỗi lúc giao ca, binh sĩ tuần tra đều sẽ hơi buông lỏng một chút, đó mới là cơ hội ra tay tốt nhất.

Giờ việc Nhạc Phàm cần làm là kiên trì chờ đợi. Trong chiến trường đứng giữa lằn sống chết, chàng đã sớm học được nhẫn nại và nắm chắc thời cơ.

๑๑۩۞۩๑๑
“Bộp bộp...”

Một đám binh sĩ từ quân doanh bên trái đi qua, không ai thấy một vệt đen lặng lẽ lướt qua.

Lại đi đi về về vài chuyến, rốt cuộc cũng có người tới gò giao tiếp.

“Huynh đệ, con mẹ nó, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi, ông đây sắp chết cóng mất thôi!”

“Oáp~ ầm ĩ cái gì thế, chẳng phải đến rồi đây sao?”

“Hừ! Chỗ này giao cho ngươi, ông đây về cho ấm cái đã.”

“Được rồi được rồi, cút mau!”

Đợi người đi khỏi, binh sĩ không khỏi oán hận một phen.

“Mẹ nó! Đã hơn nửa đêm rồi, quỷ còn chẳng thấy một con, ai lại to gan xông vào trọng địa quân doanh cơ chứ! Đúng là chán sống rồi... Ừm, nghe nói đám nữ nhân bên Lung Linh các không tồi, ngay cả đại nhân cũng là khách quen ở nơi nấy. Sáng mai ông đây nhất định phải tới Lung Linh các chơi đù một phen, tìm vài cô ả ủ ấm chân tay. Khà khà!”

Binh sĩ canh gác ánh mắt mông lung, lầm bầm tự nói, chẳng hề hay biết một đôi mắt đang theo dõi mình.

“Bên trái hai đội hai mươi người, cứ nửa khắc lại thay phiên một lần. Gò canh có ba, cách nhau trăm trượng...” Nhạc Phàm dùng linh thức trinh thám, nhanh chóng thu được tình báo hữu hiệu.

“Vút!” Một mũi tên nhọn phá không bắn đi, cắm thẳng giữa yết hầu binh sĩ canh gác, đính chặt hắn vào trên cọc gỗ. Không chút phản ứng, không chút chống cự, trong mắt chỉ có kinh hãi! Ngay tới tận lúc chết hắn cũng không hiểu được vì sao.

Binh sĩ tuần tra đi qua chỉ theo thói quen liếc qua gò canh một cái, thấy một bóng người dựa vào tường, không có gì lạ, cũng thản nhiên rời khỏi.

“Vút!”

“Vút!” Cùng một thủ pháp, hai binh sĩ khác cũng gặp tình cảnh tương tựu.

Nhạc Phàm giấu mình, bóng người lóe lên, nương theo doanh trại ngăn cản bản thân, chờ đội tuần tra đi khỏi mới tiếp tục tiến vào.

Nhìn tòa quân trướng xa hoa rộng rãi phía trước, Nhạc Phàm cười lạnh: “Đúng là không biết sống chết, cũng giảm cho ta không ít phiền phức.” Trong quân doanh có một kiến thức căn bản là doanh trướng của chủ tướng không được có điểm gì đặc biệt, bằng không sẽ là mục tiêu cho kẻ địch.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK