Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Tùng tùng tùng ——"

Một loạt trống vang lên, ngắt đứt chuyện tu luyện của Nhạc Phàm. Cũng may chàng đang luyện thân thể chứ không tu nội lực, bằng không chắc đã khiến vài kinh mạch chuyển ngược rồi...

“Là ngươi! Có chuyện gì?” Mở cửa, Nhạc Phàm hơi ngạc nhiên, người trước mắt chính là Thi Bích Dao.

“Ta biết ngươi cũng không ngủ.” Thi Bích Dao không hề kiêng kỵ, cất bước đi vào trong phòng của Nhạc Phàm rồi nói tiếp: “Ta nghe người khác nói mỗi lần năm mới đều sẽ tổ chức hội chùa, cực kỳ náo nhiệt. Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng được tham gia. Đi nào, chúng ta ra dạo hội chùa, vẫn còn sớm mà!”

“Không đi!” Nhạc Phàm từ chối thẳng thừng, chàng vốn chẳng hề hứng thú với những thứ này.

Thi Bích Dao đã sớm biết Nhạc Phàm sẽ từ chối, chỉ mỉm cười híp mắt nói: “Đi đi, nghe nói tới chùa cầu nguyện sẽ rất linh.”

“Hừ! Mấy chuyện quỷ thần thôi...”

“Đi đi, ta bảo đảm ngươi sẽ không hối hận, nghe nói có bằng hữu của ngươi cũng muốn tới.”

“Bằng hữu?” Nhân lúc Nhạc Phàm đang ngây ra, Thi Bích Dao nắm lấy tay chàng, kéo ra ngoài.

๑๑۩۞۩๑๑
Chẳng biết có phải do hội chùa hay không, bữa tiệc buổi tối vô cùng náo nhiệt, trên đường hương nến, đèn hình nguyên bảo, nhà nhà rực sáng. Thi thoảng lại có một đám người gõ trống đi vòng quanh.

Thi Bích Dao tay cầm đèn hoa, hết ngó đông lại nhìn tây, như một cô gái vui sướng khi được nhuộm bầu không khí vui tươi lễ hội.

“Cũng nhiều năm rồi không đi hội chùa.”

Nhạc Phàm thấy cảnh tượng đó không khỏi mỉm cười. Trong lòng lại nhớ lại khi bé, hàng năm mỗi khi tết đến xuân về đều mang theo Nhã Nhi tới thành Ninh Huyền dạo một vòng. Hàng hóa trong hội chùa là rẻ nhất, lại vô cùng náo nhiệt, Tiểu Nhã Nhi lần nào cũng chơi vui tới mức quên cả chuyện về.

Giờ nhớ lại, chuyện đã nhiều năm. Thời gian như lưỡi đao, khiến sinh linh đau đớn khôn nguôi! Lặng lẽ không nói, lòng ngàn vạn nẻo... Trong lúc náo nhiệt bên mình lại không có tới một người bạn, đây là cảm giác tịch mịch. Còn cô đọc lại là khi bên cạnh có bằng hữu nhưng chỉ có thể im lặng.

“Cong...”, “Cong...”

Mười hai tiếng chuông dài vang lên, khiến mọi người đang dạo phố dừng bước. Sau khi tỉnh lại, đám người lại tụ tập về giữa thành.

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Lý Nhạc Phàm, chúng ta cùng qua xem đi.” Không đợi Nhạc Phàm đáp lời, Thi Bích Dao đã chen vào trong dòng người.

Nhạc Phàm thật không hiểu, một cô gái tâm kế thâm trầm sao lại có mặt ngây thơ hoạt bát như thế? Rốt cuộc ai mới thật sự là nàng?

๑๑۩۞۩๑๑
Chùa Đại Tướng Quốc nằm ở chính giữa thành Khai Phong, là một tòa phật viện ngàm năm, được xây vào năm Thiên Bảo thứ sáu của Bắc Tề, tên gốc là chùa Kiến Quốc. Năm Duyên Hòa thứ nhất Đại Đường, Đường Duệ Tông kỷ niệm mình từ vương lên ngôi vị hoàng đế, ban cho chùa cái tên Đại Tướng Quốc.

Còn Phong Nguyệt từ là nơi đón khách phía ngoài của chùa Đại Tướng Quốc. Nơi này diện tích lên tới vài trăm mẫu, rộng rãi bằng phẳng, có thể dung nạp tới vạn người.

Phía trước quảng trước là một đoạn loạt bậc thang đá nổi thẳng tới phật viện. Phía trước thang đá là một cánh cửa đón khách cao tới mười trượng, bên trên nạm ba chữ lớn màu đồng cổ “Phong Nguyệt Từ”, dồi dào khí thế song lại có vẻ an lành, không hổ danh thắng cảnh Phật môn.

Trước cửa xếp một loạt ghế ngồi dài, đơn giản sạch sẽ song không mất vẻ hào phóng. Bên cạnh là một cái chuông đồng lớn, chắc hẳn tiếng chuông vừa nãy là từ nơi này vang vọng đi.

Mọi người từ từ tụ tập lại, tự giác tạo thành nửa vòng cung lớn, chính giữa bỏ trống, tiếng trống gõ vang rền, không khí vui vẻ khiến mọi người đều mỉm cười, quên đi những bất an do chiến loạn mang tới.

๑๑۩۞۩๑๑
“Đến rồi đến rồi, Hình đại nhân cùng các vị khác đến rồi!”

“Mau nhìn kìa, thương gia phú hộ trong thành đều tới rồi.”

“Đám bụng to keo kiệt này rốt cuộc cũng chịu làm việc tốt.”

“Hừ! Nếu không có Hình đại nhân cưỡng ép bọn họ, làm gì có chuyện đám người mắt chỉ có tiền này bỏ của cải ra vào lúc này.”

“Đúng vậy! Thành Khai Phong này nếu không có Hình đại nhân sợ rằng đã loạn từ lâu rồi, làm gì có cảnh an nhàn như bây giờ...”

Bách tính đứng xem bàn tán sôi nổi, ai cũng khen ngợi, xem ra danh vọng của Hình tri huyện trong vùng này rất cao.

Nhạc Phàm nghe tiếng nhìn lại, trong tiếng chiêng trống, một nam tử trung niên mặc quan phục lục phẩm bước vào ghế chính. Nói vậy người này chắc là tri huyện bản địa, Hình Trọng.

Phía sau Hình Trọng là một đám phú thương, bọn họ ai nấy đều mỉm cười rất tươi. Song trong số những thương gia trọc phú này, có mấy ai vui vẻ từ tận sâu trong lòng?

Đi cuối cùng là vài người mặc trang phục nhân sĩ giang hồ, trông dáng vẻ dường như là bảo tiêu.

“Thi cô nương nói có bằng hữu của ta nhưng ta đâu nhận ra những người này...” Nhạc Phàm nhìn Thi Bích Dao với vẻ hoài nghi, đối phương lại chỉ liếc sang một cái, nói: “Rồi ngươi sẽ biết.”

๑๑۩۞۩๑๑
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, một hòa thượng khuôn mặt hiền lành, vành tai rủ xuống, bước từng bước trên bậc thang đá xuống. Đầu tiên quay về phía đám người Hình Trọng thi lễ sau đó quay sang đám người nói: “Lão nap là trụ trì của chùa Đại Tướng Quốc, Phổ Quang. Hôm nay theo lời của Hình đại nhân tới đây chủ trì việc quyên góp từ thiện... Giờ thiên hạ loạn lạc, chiến sự liên miên, tuy nơi này của chúng ta còn coi như yên ổn, nhưng Nhữ Tĩnh, Nam Dương, khu vực trọng yếu xung quanh Tương Dương đều đã bị lửa chiến tranh vạ tới...

“A di đà phật ---“ Nhìn mọi người sắc mặt nặng nề, Phổ Quang tiếp tục nói: “Chúng ta đều là người sống chung cùng một vùng đương nhiên phải ra tay giúp đỡ, cứu trợ đồng bào đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Bởi vậy, Hình đại nhân nhân thời điểm hội chùa này, mở quyên góp từ thiện, đây là việc công đức vô lượng, mong rằng mọi người có thể chung sức. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ghi danh mỗi người quyên góp lại, khắc lên bia Công Đức, gõ ngàn tiếng chuông, lấy đó làm tấm gương. Thiện tai, thiện tai...”

“Hay! Đại sư nói hay lắm!”

“Đây là việc tốt, chúng ta đều tình nguyện!”

“Đúng, ta muốn quyên tiền!”

“Ta cũng quyên góp...”

๑๑۩۞۩๑๑
Không ít người trong đám người lên tiếng phụ họa, thần sắc kích động, xem ra trong thời loạn lạc vẫn không thiếu người nhiệt huyết.

“A di đà phật ~~” Phổ Quang mỉm cười hòa nhã, thành khẩn nói: “Phật độ chúng sinh, đều vì thiện tâm. Các thí chủ đã nhiệt tình như vậy, lão nạp đại diện cho những người đang phải chịu khổ nói lời cám ơn mọi người.”

“Lần quyên góp này được ba mươi hai thương hộ giúp đỡ, giờ tổng cộng đã quyên được hai trăm năm mươi tám vạn hai. Vì vậy, lão nạp xin thay mặt cảm tạ đại ơn đại đức của các vị thí chủ.”

Mấy chục thương gia ngồi bên trên đau lòng mà lại chẳng thể nói ra ngoài. Dẫu sao tiền cũng đã quyên góp rồi, nói gì thêm cũng chẳng nghĩa lý gì. Thôi đành an ủi dẫu sao kiếm được cái hư danh cũng tốt, hơn nữa Hình đại nhân cũng đã cho vài lời hứa hẹn, việc làm ăn sau này cũng thuận tiện hơn. Bởi vậy, đám thương gia ai nấy nở nụ cười gượng gạo, chỉ có điều bọn họ cười chẳng đẹp hơn so với khóc là bao.

Thi Bích Dao thấy cảnh tượng này không khỏi nhướn mày: “Lão hòa thượng này nói giỏi thật, khiến đám thương gia kia có nỗi khổ mà không nói được... Đúng không, Lý Nhạc Phàm? Hi hi...”

Nhạc Phàm nhìn Phổ Quang một lúc rồi gật đầu: “Vị đại sư này không đơn giản!”

๑๑۩۞۩๑๑
Phổ Quang lui lại, Hình Trọng cũng đứng lên thi lễ, chắp tay nói lại: “Hình mỗ đã nhậm chức tại đây hơn mười năm, tin rằng trước giờ vẫn chăm chỉ chẳng hề chây lười. Thời điểm tai ương loạn lạc thế này, Hình mỗ cũng nên chung sức cùng các vị hương thân vượt qua ải khó khăn này. Cho nên từ hôm nay trở đi, nha môn của Khai Phong tất cả đều giản lược, giảm bổng lộc của mọi quan sai xuống phân nửa, chuyển vào quỹ phòng tai ương. Hình mỗ cũng sẽ quyên góp khoản bổng lộc làm quan tích trữ nhiều năm... Đương nhiên cũng bởi Hình mỗ chỉ là một viên quan nhỏ nên khoản bổng lộc này chẳng hề nhiều, chỉ được ba trăm lạng, vốn còn định chuẩn bị làm đồ cưới cho tiểu nữ đấy. Ha ha...”

“Ha ha~~”

“Hình đại nhân khách khí quá, nếu Hình đại tiểu thư kết hôn, Thất Thải Trù trang chúng ta sẽ làm áo cưới miễn phí cho tiểu thư.”

“Hưng Phú lâu chúng ta miễn phí bánh cưới...”

“Chúng ta cũng...”

“Ha ha~~”

“Ha ha ha~~”

Mọi người nghe vậy cùng cười vang, có điều đều là tiếng cười thiện ý chúc phúc.

“Ha ha~~” Hình Trọng đáp lễ: “Được, vậy Hình mỗ thay mặt con gái tạ ơn mọi người... Tới đây nào, Hình mỗ xin giới thiệu cho mọi người, vị này là chủ nhân của Túy Hoa Lâu... Vị này là chủ nhân của Minh An Hiên... Chủ nhân của Ỷ Thiên các.... Chủ nhân của Nghênh Lai Khách lâu...”

Giới thiệu lần lượt hơn ba mươi thương hộ xong, Hình Trọng quay sang phía cuối ghế, giơ tay vền phía bốn người trung niên trang phục bình thường nói: “Bốn vị anh hùng này chính là đương gia của tứ đại tiêu cục trong thiên hạ, tới phụ trách áp tải khoản tiền quyên góp lần này. Họ gồm Tông Nhiên sư phụ của tiêu cục Thiên Hạ; Phong Liệt Thành sư phụ của tiêu cục Cương Quyết, Trầm Vạn Cừu sư phụ của tiêu cục Trung Nguyên; còn cả Tạ Long sư phụ của tiêu cục Long Uy.”

“Tạ Phong của tiêu cục Long Uy! Chẳng phải hắn là phụ thân của Tiểu Thanh sao!” Nhạc Phàm hiểu ra nhìn Thi Bích Dao, hóa ra người nàng bảo bằng hữu là người của tiêu cục Long Uy. Nhưng trong tiêu cục Long Uy ngoại trừ Tạ Hiểu Thanh, Nhạc Phàm đâu quen ai mấy, sao tính là bằng hữu được?”

Thi Bích Dao lườm Nhạc Phàm một cái rồi nói: “Chờ chút, tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ tới.”

๑๑۩۞۩๑๑
Hình Trọng gọi người thu xếp bày biện rồi tuyên bố: “Các vị hương thân phụ lão chú ý, việc quyên góp giờ sẽ bắt đầu, mời mọi người xếp thành hàng tới chỗ các sư gia đăng ký. Như vậy sau khi quyên góp kết thúc, chúng ta sẽ tổ chức múa rồng múa lân, cùng vui vẻ một phen.”

“Được!”

“Ta trước!”

“Ta cũng tới...”

“Để ta để ta, cho ta một chỗ...”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK