Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong doanh chủ soái lập tức trầm tĩnh lại!

“Ta quyết định... Cứu người!”

Nhạc Phàm trả lời rất thản nhiên, thẳng thắn, không chút do dự, chẳng khác nào đang đáp ứng một chuyện rất đơn giản, rất dễ dàng. Mọi người đều ngây ra tại chỗ, trong lúc nhât thời không biết nên phản ứng ra sao.

“Lý đại ca ~~” Chu Phượng hồi tỉnh, lại nhào vào lòng Nhạc Phàm, lần này là mừng tới phát khóc!

Phó Suất vô cùng hào khí vỗ vỗ ngực, lên tiếng nói: “Nếu Nhạc Phàm đã quyết định, vậy tính cả lão Phó ta đi. Nguyệt Thi... Ta... Nàng...”

“Ha ha! Trông chàng kìa...” Nhan Nguyệt Thi ngắt lời Phó Suất, đặt tay lên tay y nói: “Chu tam công chúa là một kỳ nữ, đương nhiên thiếp không bỏ qua rồi!”

“Điên rồi, điên rồi! Các ngươi điên cả rồi!” Lăng Thông bất đắc dĩ nhún vai rồi lạic ưuời thoải mái nói: “Cuộc đời như dòng nước xiết, bình an quá chẳng có nghĩa lý gì... Đã như vậy, điên cùng các ngươi một lần cũng có sao?”

“Ha ha ~~”

Bốn người nhìn nhau cùng mỉm cười. Có lúc tình cảm không cần nhiều lời giải thíc!hh

“Còn ta, còn ta nữa...” Cô bé cũng líu ríu hô theo.

๑๑۩۞۩๑๑
Bầu không khí hòa hoãn lại, Lăng Thông khôi phục dáng vẻ bất cần đời trước kia, cười khà khà nói: “Đã quyết định như vậy rồi, thế Nhạc Phàm định bao giờ xuất phát?”

Trầm ngâm trong chốc lát, Nhạc Phàm lên tiếng: “Chuyện này quá đột ngột, cũng quá gấp gáp... Giờ đang thời điểm then chốt, ta nhất định phải xử lý xong chuyện ở đây rồi mới đi đuowjc, cần hai đến ba ngày.”

Chu Phượng vội vàng nói: “Chúngt a vẫn còn thời gian, hoàng thượng nói muốn để tỷ tỷ ở lại mừng năm mới, đại hôn của hoàng tộc thường phải chuẩn bị hơn một tháng...”

Nhạc Phàm gật đầu, âm thầm tính thời gian, chắc hẳn vẫn kịp.

Không tiếp tục trì hoãn, Nhạc Phàm tới tìm đám người Trương Phong Nghị, lập tức chuẩn bị bày trận diễnl uyện.


๑๑۩۞۩๑๑

Năm mới mùng năm, ngay giữa trưa, phía tây cách Tĩnh Quốc quân hơn trăm trượng.

Sau hai ngày thực tiễn và chải thiện, Thập Nhị Thiên Môn Phá Sát Trận hoàn chỉnh rốt cuộc cũng hiển lộ trước mắt mọi người.

Khác với những ngày trước đây, giờ phút này phương vị bốn phía trận cơ phân biệt có vài vạn binh lính trấn thủ, vẻ mặt nghiêm túc dị thường chờ xuất phát. Cùng lúc đó, Lăng Thông, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi cùng Chu Phượng cũng tiến tới quan sát, rõ ràng cảm thấy hứng thú với chiến trận mà Nhạc Phàm sáng chế ra.

Trương Phong Nghị đứng trước trận cơ khổng lồ, trong lòng thấp thỏm bất an, trầm giọng hỏi: “Tiểu Phàm, binh sĩ đã sắp xếp gần xong xuôi rồi, con thấy nắm chắc được bao nhiêu phần?”

“Mười phần.” Nhạc Phàm trả lời rất chắc chắn.

Đạo của trận pháp là mượn uy thế của tự nhiên, dẫn động lực lượng vô hình... Với người bình thường, nó chỉ là thứ hư vô mở ảo, không ai dám đảm bảo điều gì. Song Nhạc Phàm nói vậy không chỉ vì có lòngt in đối với bản thân mình, mà còn cấp cho người khác lòng tin.

“Bắt đầu bày trận ~~”

Âm thanh hùng hậu của Trương Phong Nghị vang lên, tất cả mọi binh sĩ bỗng cảm thấy chấn động.

“Tiên phong doanh chính bắc, tiến vào ~~”

“Hữu tam doanh, tây nam, tiến vào ~~”

“Chính nhất doanh, chínhd dông, tiến vào ~~”

๑๑۩۞۩๑๑
Một loạt những mệnh lệnh vang lên, vài ngàn binh sĩ không chút hỗn loạn bước vào trong trận cơ, phân biệt đứng tại mười hai vị trí mà Nhạc Phàm đã đánh dấu trước đó.

Theo những binh sĩ tiến vào, trận cơ dần được lấp đầy... Một luồng khí thế lạnh lẽo tỏa ra từ trong trận, tạo thành một bức bình phong kỳ quái...

“Khí thế thật kinh người!”

“Ồ! Sao lại không thấy rõ nữa?”

“Đúng vậy! Cảm giác này thật giống... Đúng rồi, giống như ảo ảnh!”

“Thật quá thần kỳ! Không ngờ Nhạc Phàm lại còn biết những thứ này nữa, võ công đã tuyệt đỉnh rồi...”



“Nghe nói còn biết cả y thuật nữa đấy! Ông trời ơi, có còn muốn người ta sống nữa không đây!”

Những người xung quanh mồm mắt trợn tròn, án hmắt nhìn Nhạc Phàm cũng toát lên hãi chữ ~~ “Biến thái”!

“Nhạc huynh đệ thật lợi hại...”

“Số ta thật khổ, đúng là số khổ, đây còn là người sao?”

“Đúng là số khổ, nếu ta lợi hại bằng nửa Nhạc Phàm, số chúng ta đã chẳng khồ. Khà khà ~~”

๑๑۩۞۩๑๑
“Được rồi!” Trận hình đã định, Nhạc Phàm quay sang phía Trương Phong Nghị gật đầu ra hiệu.

“Thập Nhị Thiên Môn Phá Sát Trận... Liệt trận!” Trương Phong Nghị giương cao cây cờ trong tay, mười hai bóng người lao vào trong trận, phân biệt nhảy lên trên mười hai cọc gỗ. Bọn họ là mười hai người được Nhạc Phàm truyền thụ đao pháp. Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh, Mẫn Hàn, ba anh em họ Vương, Hoa Khuê và Liêu cường...

Trương Phong Nghị lại lay động lệnh kỳ, phía tây bắc, một đội ngũ vài vạn người lao vào trong trận...

“Người đâu?”

“Sao ta không thấy gì?”

“Không tốt! Mau lui lại...”

“Tướng quân, phía sau không còn đường nữa rồi!”

“Con mẹ nó, đi sangt rái đi.”

“Các anh em, xông lên ~~”

๑๑۩۞۩๑๑
Thấy thời cơ đã chín muồi, Trương Phong Nghị lại vẫy lệnh kỳ, miệng quát lớn: “Thập nhị tinh bất động... Thiên Môn biến... Đẩu chuyển tinh di... Thập nhị tinh biến trận.”

Lại là một loại biến hóa khác, trận hình bắt đầu xoay chuyển! Những người xung quanh nhìn không chớp mắt về phía trước.

“Giết ~~”

"Giết —— giết —— giết —— "

Trong trận sát khí lạnh lẽo dâng trào, tướng sĩ xung quanh đều sợ hãi liên tiếpl ui lại, ngay cả Cừu Minh, Trần lão tướng quân cũng không chịu nổi.

Đám người Lăng Thông, Phó Suất chưa từng gặp qua giết chóc nơi chiến trường, đột nhiên thấy cảnh tượngd dó cũng sợ tới mức ngây người! Chém giết nơi giang hồ đem so với chiến tranh thật chẳng khác nào trò đùa con trẻ, không đáng nhắc tới.

Đột nhiên, ánh mắt bọn họ đều chuyển snag phía Nhạc Phàm, nhìn khuôn mặt không chút biến đổi, nhìn dáng vẻ hờ hững đó, lại có thêm một nhận thức mới về Lý Nhạc Phàm.

๑๑۩۞۩๑๑
Vài ngàn binh sĩ đấu với vài vạn binh sĩ, nếu đặt trong hoàn cảnh bình thường vậy hoàn toàn không có gì hồi hội, cho dù là tinh anh của Tử Dịch doanh cũng không phải ngoại lệ. Nhưng hiện tại, ngay tại nơi này, trong Thập Nhị Thiên Môn Phá Sát Trận, vài vạn binh sĩ bị vài ngàn binh sĩ đánh cho không còn sức lực hoàn thủ, những tướng tá đầu lĩnh đều bị tiểu tốt bắt giữ.

Đương nhiên, đây chỉ là diễn tập nơi sa trường, mọi người đều chỉ dùng vũ khí gỗ, giảm thương tổn tới mức nhỏ nhất.

๑๑۩۞۩๑๑
Để xác định uy lực của chiến trận, Nhạc Phàm còn để Trần lão tướng quân mang một đội đột kích, đốt lửa, phóng tên, ném đá... Không cách nào không dùng.

Lửa đốt lên lập tức lụi làn... Tên bay vào lại rơi xuống đất... Đá ném vào đều hụt chỗ khong... Bức bình phong kfy dị như ngăn cách tất cả dị tượng...

Một loạt những biến hóa đó chỉ có mình Trương Phong Nghị thấy rõ, nhưng người ngoài trận chỉ thấy một khoảng mông lung.

๑๑۩۞۩๑๑
Một canh giờ ròng rã rốt cuộc cũng trôi qua, vài vạn binh sĩ cũng lập tức sụp đổ!

Trương Phong Nghị nhìn binh sĩ xung quanh, không rõ là kinh hãi hay tê liệt! Nếu không có Nhạc Phàm lay tỉnh hắn, sợ rằng ông vẫn còn đứng ngây ra tại nơi này.

“Trương thúc, được rồi.”

“Tiểu Phàm, chiến trận này quá mức lợi hại! Đã chinh chiến bao năm, đây là lần đầu thất bại như vậy...”

“Người còn mạnh hơn trận.”

“Ha ha, Tiểu Phàm nói không sai, nhân tài là then chốt. Song trận pháp lớn vậy làm sao chúng ta di chuyển được?”

“Trận là chết, người là sống.”

๑๑۩۞۩๑๑
Trở lại trong doanh chủ soái, Trương Phong Nghị thối lui, chỉ còn lại Nhạc Phàm, Cừu Minh cùng Trần lão tướng quân.

Nhạc Phàm diễn luyện lại lần cuối lạc trận, bãi trận, diễn trận, bày trận, bài binh, đến lúc vận chueyẻn tinh tế. Bọn họ đều là những người lão luyện chốn sa trường, lĩnh ngộ chiến trận cũng khá thuận lợi. Chỉ đó điều chỉ biết vỏ ngoài không rõ bên trong... Song chuyện này cũng không mấy quan trọng.


๑๑۩۞۩๑๑

Quân doanh giờ đầy người là người, tất cả đều tới để tiễn biệt Nhạc Phàm. Mọi người chỉ ở chung trong thời gian ngắn ngủi, song họ lại thật sự hiểu được Nhạc Phàm, một chàng trai như vậy hoàn toàn không giống lời đồn đại gian đại ác truyền khắp giang hồ.

Trong mắt bọn họ, Nhạc Phàm như một ngọn núi cao, như một thần thoại bất bại, địa vị không thể thay thế nổi. Đuổi theo Nhạc Phàm, nỗ lực theo bước chân chàng, đây là mục tiêu, là phương hướng cả đời của họ.

๑๑۩۞۩๑๑
“Tiểu Phàm, con tới đây một chút.”

Cừu Minh gọi Nhạc Phàm sang bên, đưa một vật trong tay ra nói: “Tiểu Phàm, dì biết con không thích ngoại vật, song có thứ này dì mong con nhận lấy...”

Đao! Là một thanh chiến đao rất bình thường, thân đao ngăm đen sáng lên vô số vết trầy, hiển nhiên đã trải qua cả trăm trận chiến. Chuôi đao cũ kỹ được quấn vải thô... Cổ xưa, đơn giản, sắc bén. Điểm bất đồng duy nhất là trên cây đao tỏa ra sát khí lẫm liệt, sátkhí thuần túy! Thật đúng là một hung binh, như sinh ra chỉ vì giết chóc!

Xiết đao trong tay, một cảm giác tương liên huyết mạch đột nhiên nảy sinh! Hai mắt nhắm lại, như trở lại thời sát phạt trong chiến trường, như nghe thấy từng tiếng la hét cầu khẩn trong tuyệt vọng của những người chết dưới thanh đao này...

Binh khí không sỉnh ra vì giết người, song người lại vì nó mà chết! Thanh đao này chính là hung khí tuyệt thế như vậy!

“Thanh đao này do phụ thân dì dùng huyền thạch dưới đáy biển sâu tạo thành, chinh chiến sa trường đã vài chục năm, chém qua vô số kẻ địch, có thể nói hung khí cực nặng, không ai so sánh nổi... Giờ dì giao nó cho con, dì tin rằng nó có thể giúp được con.” Cừu Minh thấy Nhạc Phàm cau mày bèn nói tiếp:” Không được từ chối, đây là nguyện vọng cuối cùng của phụ thân ghi trong bức thư, ông tin tưởng con, cũng tin vào ánh mắt mình. Ông nói, nếu sinh cùng thời đại, con đã là bằng hữu cả đời của ông.”

Nói tới đây, Cừu Minh hai mắt trào lệ, vẻ mặt buồn bã.

Thân hình Nhạc Phàm khẽ run lên, giọng khàn khàn đáp: “Cho dù không cùng thời đại, Lệ gia gia cũng là bằng hữu cả đời của con.”

“Nó tên gì?” Đưa mắt nhìn chiến đao, Nhạc Phàm bỗng có cảm giác hoài niệm.

Cừu Minh nhớ lại đáp: “Phụ thân cả đời lập chí giết giặc Oa cho nên đặt tên thanh đao này là Trảm Khấu... Có điều, cái tên này giờ đã không thích hợp với nó, giờ nó được khai quang lần thứ hai, Tiểu Phàm hãy đặt lại tên cho nó đi.”

“Vì chiến mà sinh, trăm kiếp cứng cỏi... Đao nà sau sẽ tên là Bách Kiếp!” Nhạc Phàm nhận lấy thanh đao, tâm tình kích động, hắn quả thực rất thích thanh đao này.

“Chiến đao Bách Kiếp, cái tên không tồi.” Cừu Minh buông lòng tâm sự, mỉm cười ung dung.

๑๑۩۞۩๑๑
“Cám ơn dì Minh!”

“Tiểu Phàm khách khí với dì làm chi.” Cừu Minh bước tới, vuốt nhẹ lên khuôn mặt Nhạc Phàm rồi nói: “Hài tử, chúng ta là người thân của con, nhớ phải trở về.”

“Chắc chắn rồi!”

๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm đã phải đi, sẽ không biểu lộ quá nhiều tình cảm, cũng không có quá nhiều thú phải dứt bỏ. Người kiên cường không phải không thể bỏ qua tình cảm của mình mà là loại người này đặt tình cảm càng nặng càng sâu hơn thôi.

๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm đi khỏi, hắn vẫn không nói cho Cừu Minh chuyện có liên quan tới bảo tàng. Ích lợi của thật mang tới được cho họ cuộc sống an nhàn, song lại phá hủy đời sống hạnh phúc của họ. Mang ngọc thành tội, Nhạc Phàm hiểu rất rõ đạo lý này.

Ích kỷ, có thể là một góc độ khác của bảo vệ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK