Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Trời gần hoàng hôn, tuyết trắng buông xuống.

Nơi phương Bắc, những ngày như thế này rất ít người ra đường, trừ phi có việc vô cùng khẩn cấp.

Phong Lâm Trấn tại vị trí trung tâm, những kẻ qua lại gần như đều là tiểu thương ra nam vào bắc, hầu như không có nhân sĩ giang hồ. Thời thế loạn lạc, dường như càng thêm thể hiện giá trị của bản thân thương nhân.

Xuyên qua đấm người chen chúc, phía trước có hai nữ tử dịu dàng khí chất bất phàm bước tới, chân như đóa sen xanh, khiến mọi người dồn dập ghé mắt nhìn lại, trong con ngươi lộ vẻ si mê. Còn hai cô gái lại như đã sớm quen với ánh mắt đó của những người khác, khuôn mặt mỉm cười chẳng hề để ý tới.

Một cô gái trong số đó mặc một áo bào trắng như tuyết, đầu buộc khăn xanh, khiến người ta không thấy rõ diện mạo chân thực của nàng. Có điều cảm nhận được khí chất xuất trần, ôn hòa, thánh khiết trên người nàng, không ai nghi ngờ, dưới lớp lụa kia chắc chắn là một khuôn mặt tuyệt sắc làm say đắm lòng người.

Một cô gái khác là thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi, y phục rực rỡ, có vẻ lung linh khả ái, khuôn mặt mang theo nụ cười nghịch ngợm, ánh mắt tỏa sáng, phảng phất như có chuyện gì đó khiến nàng hứng thú.

“Trần Hương tỷ tỷ, kinh đô đúng là không tệ, ngay cả một trấn nhỏ cũng rất phồn vinh... Ách, chỉ có điều hơi loạn.”

“Tiểu Nhu cũng biết mà, kinh đô chính là căn nguyên của chiến loạn trong thiên hạ.”

“A, chẳng phải vì hoàng thành ở kinh đô nên mới vậy sao?”

“Đúng vậy! Hoàng thành là trung tâm quyền lợi trong thiên hạ, hễ là kẻ có dã tâm đều muốn nắm giữ nó... Có lúc con người thiếu chút nữa là phá hủy rất nhiều thứ đẹp đẽ. Bất kể lý do tranh đấu là gì, kẻ chịu khổ cuối cùng vẫn chỉ là những người bình thường này!”

“Cho nên tỷ tỷ mới không ngại cực khổ tới đây một chuyến!”

“Không chỉ có vậy, chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm, thậm chí người của Ma Môn cũng có nhúng chàm, chúng ta thân là đệ tử Thiên Môn, không thể không tới...”

“Ha ha, muội biết Trần Hương tỷ tỷ lòng mang thiên hạ, hèn chi cô cô luôn khen tỷ giỏi.”

“Giỏi thì có lợi gì? Đáng tiếc trong thời loạn lạc sức lực một cá nhân thật sự quá nhỏ, cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không vãn hồi được đại thế, tỷ cũng chỉ cố hết sức góp lực mà thôi.”

“Thật chẳng biết đánh đánh giết giết có gì hay? Nếu không phải thấy ra ngoài chơi sẽ vui lắm, muội đã chẳng buồn đi. Hừ hừ!”

“Ài ~~ Tranh đấu nơi thế tục rất tàn khốc, song tranh đấu trong giới tu hành lại càng vô tình, muốn sống chắc chắn phải đấu tranh không ngừng.”

“Cũng chưa chắc. Cô cô nói, vì muốn có quyền lợi khống chế thế tục, ngay cả những cao thủ thế ngoại với những môn phái lánh đời đều muốn ra tay...”

“Vì tương lai, trách nhiệm trên vai chúng ta thật quá nặng! Mấy tháng nữa là tới Ẩn Lâm đại hội rồi, chúng ta phải tới sớm chuẩn bị mới được.”

“Muội rất yên tâm! Có cung chủ tỷ tỷ ở đây, lần này chúng ta nhất định có thể ngẩng mặt trước những tông phái khác! Ha ha~~”

“Ài ~~ Tiểu nha đầu nhà muội... Bỏ đi, giải quyết xong chuyện trước mắt rồi nói.”

“Tỷ tỷ cho rằng lần này chúng ta có thể thành công sao?”

“Hy vọng thế!”

๑๑۩۞۩๑๑
Trần Hương và Tiểu Nhu đều là đệ tử trong Thiên Môn, lần này tới chính là phụng mệnh trưởng bối hạ sơn hành thế, mà mục đích chính là phong ấn Quỷ Trủng.

Phong ấn trong Quỷ Trủng không phải ai cũng biết, có điều trong điển tục của Tiên Môn có ghi lại lời răn “Phong ma phá, diệt Thần Châu”. Hôm đó là Trần Hương ra tay ngăn cản, cũng cùng Đông Vũ đại chiến một trận... Đáng tiếc vẫn chậm một bước, phong ấn bị phá đã là sự thật, bất đắc dĩ chẳng còn cách nào hơn dừng tay cứu người....



Thời loạn lạc nào có nơi nào an thân?

Phệ Hồn hiện thế, tranh chấp nơi giang hồ lại nổi lên, so với quá khứ càng thêm kịch liệt. Đứng trước đại thế đó, cho dù Trần Hương võ công cao cường cũng không cách nào vãn hồi cục diện hỗn loạn này. Tự biết năng lực hữu hạn, nàng vốn định cứ thế trở lại Thiên Môn, song trên đường đột nhiên nghe biên cương phương bắc báo nguy...

Biên Định chính là phòng tuyến cuối cùng của Đại Minh, nếu bị dị tộc công phá chắc chắn sẽ tạo thành cảnh sinh linh đồ thán. Sau đó Thiên Môn lại truyền tin tới, chuyện dị tộc xâm lấn có liên quan tới Ma Môn, nếu trong đó thật sự có âm mưu gì, vậy hậu quả khó mà lường được! Trần Hương thân là đệ tử Thiên Môn, lòng mang việc thiên hạ, tất nhiên không đành lòng thấy kết quả đó xảy ra. Vì vậy nàng vội vàng chạy sang phía Biên Định, mong rằng tra được hư thực, tốt nhất là thuyết phục được hai bên ngưng chiến... Đương nhiên, hy vọng này vô cùng xa vời!

๑๑۩۞۩๑๑
“Hả! Sao lại là hắn!”

Đang đi, Tiểu Nhu đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người phía trước, trong lòng thấp thỏm liếc sang Trần Hương một cái rồi lập tức như không có chuyện gì kéo nàng đi đường vòng.

Trần Hương cũng thấy lạ, không nhịn được nhìn tới phía trước... Cách đó mười trượng có ba nam hai nữ đang đi tới, nói chính xác hơn là ba nam một nữ cùng một cô bé. Đám người bọn họ ăn mặc khác với mọi người ở đây, trong đám người lại càng nổi bật, chắc hẳn không phải người bình thường.

Bất giác, ánh mắt Trần Hương ngừng lại ở một nam tử bên trái. Người đó mặc một bộ áo thợ săn màu đen, sau lưng đeo một vật dùng vải trắng bọc lại, chắc hẳn là đồ quý. Khuôn mặt kiên nghị toát lên hàn ý, mái tóc dài quá vai đầy dã tính và lạnh lùng, trong mắt thoáng hiện vẻ u buồn nhàn nhạt...

“Hắn... cảm giác thật quen thuộc, hắn là ai?” Tâm thần Trần Hương bỗng chấn động, một cảm giác rung động khó tả xộc thẳng elen đầu, phảng phất như đã chờ đợi cả trăm ngàn năm, khiến người ta thất hồn lạc phách!

“Tỷ tỷ đi mau, Tiểu Nhu đói quá.” Nói xong, cô bé kéo Trần Hương vẫn đang ngây ngẩn về một hướng khác.

๑๑۩۞۩๑๑
Trên đường cái, Lăng Thông miệng lưỡi lưu loát giới thiệu tình hình kinh đô cho đám người Phó Suất. Đang lúc cao hứng, nào ngờ Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại, bộ dáng thất thần nhìn về phía trước, thần sắc trắng bệch như gặp phải quỷ!

“Nhạc Phàm, ngươi làm sao vậy? Làm ta giật mình đấy!” Phó Suất ôm Chu Phượng đang đi sau Nhạc Phàm lại, Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại khiến cô bé lảo đảo!

Nhạc Phàm như không nghe thấy câu hỏi của người khác, chỉ ngây ngốc nhìn thẳng phía trước. Theo trực giác của thợ săn, chàng dám khẳng định vừa rồi có người đang chăm chú nhìn mình.

Song khi Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên, phía trước lại không có bất cứ người nào có biểu hiện lạ thường, chỉ có điều, ở phía xa, chàng như nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Không thể nào! Không thể nào!

Nhạc Phàm ra sức phủ nhận trong lòng, chàng hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, bóng lưng mà mình quen thuộc đó chắc chắn không thể nào xuất hiện lại trên thế giới này nữa.

Đang ngây ngẩn, bóng lưng quen thuộc đó đã biến mất không còn tăm hơi. Nhạc Phàm muốn bước lên tìm kiếm, song lại ngừng chân. Một cảm giác sợ hãi vô hình lởn vởn trong lòng chàng, khiên tinh thần chàng nặng nề vô cùng.

“Nhạc Phàm, ngươi có sao không? Nhạc Phàm....” Ba người Lăng Thông vô cùng kinh ngạc, vừa rồi là lần đầu tiên bọn họ thấy Nhạc Phàm có thần tình như vậy, như một cỗ thi thể không có linh hồn, khiến người ta lạnh cả gáy!

Nghe bằng hữu bên cạnh gọi, Nhạc Phàm rốt cuộc cũng hồi tỉnh, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng: “Ta không sao, đi thôi!” Nói xong, Nhạc Phàm cất bước rời khỏi.

Mọi người thấy bóng lưng tiêu điều đó của hắn, một cảm giác cô độc, tịch mịch, đau thương bỗng lan ra khắp cơ thể. Nhan Nguyệt Thi đột nhiên nghĩ tới Nhã Nhi, sống mũi cay cay, hai mắt cũng đỏ lên.

Chu Phượng cảm thấy bầu không khí không đúng, hiếu kỳ nói: “Lý đại ca hình như đang không vui!”

“Ách!” Mọi người bỗng cứng lại. Ngay cả đứa bé ngây thơ như Chu Phượng cũng cảm nhận được tâm trạng lạ của Nhạc Phàm, huống chi là ba người bọn họ. Có điều, mọi người là bằng hữu, bằng hữu nên tôn trọng nhau. Nếu Nhạc Phàm không nói, bọn họ đương nhiên không hỏi nhiều.

“Nhạc Phàm huynh đệ vẫn không buông được muội muội!” Nhan Nguyệt Thi thở dài một tiếng, trong lòng càng thêm ảo não.

Ài ~~ Có lẽ chỉ có thời gian là thuốc giải tốt nhất!

Mọi người không khỏi cảm khái.


๑๑۩۞۩๑๑

Quán rượu Phong Lâm, kẻ ra người vào tấp nập không thôi, lầu trên lầu dưới đầy những khách khứa.

Trên lầu, Tiểu Nhu kéo tay Trần Hương, tùy ý chọn vài món, ăn có vẻ rất ngon lành.

“Tỷ tỷ, không ngờ trấn nhỏ này mà thức ăn cũng không tồi! Hi hi ~~”

“Tiểu nha đầu nhà muội, cái miệng chỉ biết ăn ngon, hèn gì lúc thường cô cô không cho muội ra ngoài!”

“Đâu có...” Tiểu Nhu đang muốn cãi lại, nào ngờ nàngd odọt nhiên che miệng mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cửa quán bên dưới, trong lòng than khổ không ngớt.

Trần Hương cảm thấy lạ, nhìn theo hướng đó, vừa bước vào quán chính là những người vừa thấy trên đường.

“Tiểu Nhu, muội biết bọn họ?”

“Không, không biết, chỉ có điều bọn họ trông rất hung dữ, chắc chắn không phải người tốt.”

“Ồ! Thế sao?”

“Đương nhiên rồi, muội nhìn một cái đã biết bọn họ là người xấu, đừng quên sở trường của muội là thuật số kỳ môn.”

Trần Hương còn muốn hỏi, thiếu nữ lại kéo nàng đi, phảng phất như gặp kẻ cùng hung cực ác, bỏ chạy rất nhanh!

๑๑۩۞۩๑๑
Dưới lầu, Lăng Thông thành thạo thu xếp bữa tối, tin rằng về điểm này không ai làm tốt hơn hắn.

Nhạc Phàm cũng tìm một góc tùy ý ngồi xuống, trong lúc lơ đãng quay đầu, thần sắc lại biến đổi! Lại là bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

Bàng hoàng, sợ hãi, khẩn trương, hy vọng, do dự bất định, quá nhiều tình cảm đan xen trong lòng Nhạc Phàm... Muốn lấy nhưng lại không muốn buông tay, muốn từ bỏ song lại không cam lòng! Nên buông xuống hay...?

Nhã Nhi không thể trở lại, song sao lúc vừa rồi, rõ ràng mình đã thấy bóng lưng nàng! Vì sao lại giống đến vậy? Vì sao lại giống đến vậy?

Suy nghĩ trong chốc lát, Nhạc Phàm rốt cuộc khắc chế e ngại trong nội tâm, phóng ra phía ngoài quán, thậm chí không buồn chào hỏi, cứ thế ra sức lao ra ngoài!

Đám người Lăng Thông hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Hai người chăm sóc cho Phượng Nhi, ta đi xem xem.” Không nói gì nhiều, Phó Suất vội vàng đứng dậy, nắm lấy thanh kiếm đuổi theo Nhạc Phàm.

๑๑۩۞۩๑๑
Đứng ngoài tửu lâu, Nhạc Phàm mờ mịt thất thố, chàng rất hối hận, hối tiếc vì sao mình không đi sớm một chút, hận mình sao lại sợ sệt, mình đang trốn tránh điều gì? Chẳng lẽ còn sợ lại bị tổn thương một lần nữa?

Nhạc Phàm không đáp lại, chi có mất mát, cảm giác mất mát trống rỗng.

“Vừa rồi, ta cho rằng đã thấy Nhã Nhi...”

Nghe Nhạc Phàm giải thích, cuối cùng Phó Suất cũng hiểu vì sao chàng lại như thất hồn lạc phách.

Bước tới phía trước, Phó Suất không nói gì, chỉ vỗ vai Nhạc Phàm an ủi! Thật ra, hắn hiểu!

๑๑۩۞۩๑๑
Đêm khuya, Trần Hương lặng lẽ chuyển mình trên giường, trằn trọc trở mình song không thể khép mắt, bột bóng người không ngừng hiện lên trong đầu nàng, dù cố thế nào cũng không lái đi được. Cứ như đã quen nhau từ kiếp trước, cảm giác thật quen thuộc và thân thiết.

Không ngủ được, đứng dậy bước tới cửa sổ, ngoài cửa gió lạnh từng cơn, song nàng chẳng hề để ý. Nhìn tuyết rơi đầy trời ngoài cửa, tâm trạng Trần Hương thất thần, phiền muộn khó tả.

“Vi ~~ vu ~~”

Đột nhiên, xa xa vang lên tiếng sáo. Tuy rằng rất nhỏ, song giữa đêm tuyết âm u tĩnh mịch này lại cực kỳ dễ nghe.

Là ai đang thổi tiếng sáo này, du dương, cô độc, u buồn, tịch mịch... nó tên là thương cảm!

Trần Hương cảm thấy thật quen thuộc, thật sự quen thuộc, chẳng lẽ mình từng nghe thấy ở đâu?

Quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Nhu đang say ngủ, Trần Hương dứt khoát nhảy ra khỏi bệ cửa sổ... Chỉ trong chốc lát đã biến mất giữa màn đêm.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK