Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong sơn cốc Quỷ Trủng hoàn toàn tĩnh mịch! Xa xa đột nhiên lập lòe ánh lửa, lại một thế lực tiến vào sơn cốc.

Đến đây có tổng cộng năm mươi người, trang phục đều là màu đen. Bọn họ tác phong nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm nghị, hiển nhiên đã từng được huấn luyện có tổ chức.

Còn thủ lĩnh dẫn đầu mặc một chiếc áo bào màu tro, khăn đen che mặt khiến người ta không thấy rõ diện mạo thực. Vóc người gầy gò, bước chân trầm ổn khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết đây nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Một người bước ra khỏi đội ngũ nói: “Tổng quản, giờ các thế lực đều đã tiến vào, chúng ta có nên vào hay không?”

Tổng quản hừ giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt này đâu phải nói phá là phá được! Mê trận bảy muwoi hai lối rẽ, ảo cảnh sinh tử, một đường tuyệt địa... Cho dù có cao nhân kỳ môn tương trợ muốn đi qua cũng chỉ là hy vọng xa vời. Lúc này các thế lực lớn chắc đang xâu xé lẫn nhau đây!” Xem ra người này cũng là kỳ sĩ tinh thông thuật kỳ môn.

“Vậy thuộc hạ nên làm thế nào đây?”

“Các ngươi tới chôn hỏa dược bốn phía, chờ sau khi kiếm được bảo tàng ta sẽ chôn sống bọn chúng! Ha ha~~” Tổng quản cao giọng cười khiến người ta sởn gai ốc. Vài vạn người cứ thế bị chôn sống! Hắn có còn chút nhân tính nào không?

Có điều đám người áo đen nhận lệnh xong không hề do dự lập tức an bài... Một lúc sau những người áo đen lại tập trung lại: “Khởi bẩm chủ quản, thuộc hạ đã dựa theo phương vị mà ngài sắp xếp mai phục tám mươi mốt thùng hỏa dược tại chín đỉnh núi, chỉ cần có tín hiệu nơi này sẽ bị san thành bình địa.”

“Được! Ha ha~~” Tổng quản gật đầu thỏa mãn rồi cười lớn nói: “Thời gian cũng xấp xỉ rồi, chúng ta vào thôi.”

“Vâng!”

... Không bao lâu sau, trong sơn cốc Quỷ Trủng lại nghênh đón hai cô gái. Hai người mặc áo trắng, làn váy tung bay như thần nữ tiên tử.

Hai người từ từ tới gần, chỉ thấy một cô gái mặt mang một chiếc khăn lụa để lộ ra đôi mắt như không nhiễm chút bụi trần nào, sắc đẹp tuyệt mỹ như ẩn như hiện, còn bên cạnh chỉ là một thiếu nữ non nớt.

Thiếu nữ có vẻ kích động kéo tay cô gái bước len trc nói: “Cung chủ tỷ tỷ, tỷ xem kìa, đây chẳng phải vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt sao, cô cô nói nơi này trấn áp tà vật, xem ra có chuyện lạ để coi rồi.”

“Tiểu Nhu, ta đã nói rồi, muội cứ gọi tên ta là được, không cần gọi cung chủ.”

“Hì hì, vâng, Trần Hương tỷ tỷ.” Tiểu Nhu làm mặt quỷ, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết.

Trong mắt Trần Hương lấp lóe ý cười sau đó nghiêm mặt đó: “Sau khi vào đó phải cố gắng tự bảo vệ mình.”

“Vâng! Võ công của Trần Hương tỷ tỷ đã đại thừa, Tiểu Nhu không sợ đâu. Hì hì... Hôm nay mùng chín, đang là giờ hợi, chính bắc đại cát, chúng ta vào theo cửa bắc thôi.”

๑๑۩۞۩๑๑
Khi bước vào trong Quỷ Trủng, bọn Đông Vũ mới phát hiện thật ra nơi này không đen kịt không thấy được năm ngón tay như trong tưởng tượng , ngược lại vô cùng sáng sủa. Chỉ có điều trên vách núi đá đều bị bao phủ bởi hào quang màu đỏ, cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Xem ra dị tượng trên đỉnh núi không phải biến mất mà là bị Quỷ Trủng hút vào trong núi.

Lúc này một đám hơn trăm người lần thức haid dứng trước một ngã ba lớn, có vẻ hơi ngỡ ngàng. Đây đã là lần nữa bảy bọn họ phải chọn đường. Nếu dùng cách nói của Bất Giới thì nan đề đầu tiên phải đối mặt ở vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt này là phải tìm ra một con đường thoát chính xác trong tám lần chín bảy mươi hai lối rẽ nhằng nhịt khắp nơi này.

“Kiền là chính thiên, giờ hợi mậu cung kiền, theo phép tính toán cửu cung, chín một hai bốn sáu tám ba bảy năm, trong chín số lấy năm là chính, lúc này kết thúc là năm... Đi vào con đường cuối cùng bên phải.”

Bất Giới dùng la bàn tính toán vị trí,tự tin rẽ vào con đường cuối cùng bên phải, mọi người đều bước theo không hề do dự.

... Càng xuống dưới không khí càng mong manh.

Địa khí, dung nham thi thoảng lại phun ra, nếu không có Bất Giới dẫn đường sợ rằng lần này lành ít dữ nhiều.

Cho dù như vậy, đám người Đông Vũ cũng vô cùng chật vật.

... Lại tới một ngã rẽ, phía trước vẫn là sơn động, có điều lần này trên mặt đất nằm rải rác vô số thi thể chi cụt, ăn mặc bất đồng, hiển nhiên các môn phái đã xâu xé chém giết lẫn nhau. Máu còn chưa đông, xem ra chuyện mới xảy ra không lâu.

“A~~” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Phương Hàm sợ tới khóc thét nhào thẳng vào người bên cạnh.

“Sao vậy, sao vậy?” Mọi người lập tức đề phòng, song lại thấy Phương Hàn chỉ vào con chuột trên mặt đất, lúc bấy giờ mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

Bất Giới vội vàng bấm ngón tay, hưng phấn nói: “Hợi thử, thử hợi, giờ đúng là giờ hợi, mọi người mau đi theo con chuột đó.”

Đám người Đông Vũ không hề nghi ngờ gì theo sát phía sau, chỉ còn lại bọn Thanh Thiên.

“Tên sắc lang nhà ngươi!”

“Bốp!” Phương Hàm tát Thạch Kiền một cái thật vang sau đó nhảy từ trên người hắn xuống, khuôn mặt đỏ bừng đuổi theo Bất Giới.

“Thạch Đầu, thế nào?” Mễ Triết hiếu kỳ hỏi.

Thạch Kiền vẻ mặt ngây ngốc nói: “Trước ngực có hai thứ mềm mềm lồi lồi, có phải địa biểu cho nữ nhân không?”

“Hả?” Ba người sửng sốt, sau đó Mễ Triết lại nhẹ giọng hỏi: “Có cảm giác gì?”

“Bốp!”, “Bốp!” Tuyền Thanh nổi giận cho mỗi người một cái tát.

“A di đà phật~~” Thanh Thiên mỉm cười nói: “Sư phụ từng nói tình như thuốc độc, đứt cả ruột gan, nào có thuốc giải, tự chúc phúc thôi. Sắc tức là không, khôn tức là sắc. Thạch Đầu, lần này ngươi trúng độc rồi! A di đà phật~~”

“Sao, sao lại là nữ?”

“Ngươi chết chắc rồi!”

... Đám người Đông Vũ đi qua sơn động, phía trước là một khoảng rộng rãi, cánh cửa đá khổng lồ ngay chính diện! Chỉ có điều...

“Giết!” Một tiếng gầm lớn báo động cho đám người Đông Vũ.

Chỉ thấy trước mặt vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ một số môn phái nhỏ không còn thế lực lớn nào. Gần nghìn người xâu xé chém giết lẫn nhau trong vũng máu. Có máu thịt bê bết, có cánh tay đứt rời, có người co quắp hấp hối trong vũng máu.

Đông Vũ đã nhìn quen cảnh tượng này đương nhiên không cảm thấy gì, song bốn người phía sau hắn lại chỉ cảm thấy kinh khủng vô cùng.

Như đã phát hiện có kẻ địch mới, không ít người lao về phía Đông Vũ, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng không chết không thôi.

“Không tốt, họ trúng áo thuật rồi!” Bất Giới không kịp giải thích vội vàng lấy đồ kiếm cơm ra, bùa chú, đàn hương, chuông chiêu hồn, miệng niệm Minh Âm chú... Quá nhiều người lao tới, một mình Bất Giới không ngăn cảnh được, Đông Vũ không thể làm gì khác hơn dùng cách đơn giản nhất để ứng phó ~~ lấy giết chóc ngăn giết chóc.

“Động thủ!” Đông Vũ ra lệnh, trăm người phía sau lập tức bừng bừng sát khí.

“Giết!”

... Lại một hồi chém giết bùng lên, hỗn loạn tới mức khiến người ta tê dại cả tinh thần, chỉ những người có trái tim kiên định mới không bị cuốn vào. Chỉ có điều, không ai phát hiện vũng máu dưới chân đang từ từ thấm vào trong lòng đất.

Đông Vũ người nhuộm đầy máu, múa kiếm liên tục, trong lúc lơ đãng hắn thấy một cô gái áo trắng khổ sở giãy dụa trong vũng máu.

“Sao lại là nàng?” Nhìn khuôn mặt cô gái, trong đầu Đông Vũ không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng trước đây, nơi biên hoang, mình ôm nhầm một thiếu nữ, kết quả ăn một cái tát.

Trong lúc nguy cấp, Đông Vũ bay vọt tới, nhào tới bên cạnh cô gái, ra tay giúp đỡ... Áp lực của cô gái giảm bớt, lập tức hôn mê ngã vào trong vũng máu... Trong mơ hồ, nàng thấy một bóng lưng xa lạ mà thật kiên cường.

... Gần ngàn nhân sĩ trong giang hồ, kẻ thì chết, người lại bị thương, bên phía Đông Vũ cũng chỉ còn lại một nửa nhân mã.

Bốn người Thạch Kiền, Mễ Triết, Thanh Thiên, Tuyền Thanh ngoại trừ y phục nhuốm máu ra không có gì đáng ngại. Còn Bất Giới và Phương Hàm nấp phía sau nhìn cảnh tượng tanh máu này.

“Tiểu... Phương cô nương, cô, cô không sao chứ?” Thạch Kiền nhìn sang phía Phương Hàm, nhớ lại sự việc lúc trước lại vô cùng lúng túng.

“Không cần các ngươi quản! Hừ~~” Phương Hàm cau mày, có vẻ như lại cảm thấy kinh tởm.

Thạch Kiền vội vàng lấy một viên thuốc ra đưa cho Phương Hàm nói: “Đây là Thanh Tâm đan, ăn vào sẽ không buồn nôn nữa.”

Phương Hàm vốn định cự tuyệt song mùi hương của Thanh Tâm đan nức mũi khiến nàng cảm thấy phấn chấn lại, bèn trừng mắt lườm Thạch Kiền một cái rồi chụp lấy ăn dược hoàn vào.

“Được rồi, chúng ta đi nào!” Bất Giới thúc giục mọi người đi về phía cánh cửa lớn.

... Đông Vũ quan sát xung quanh, phát hiện cánh cửa đá lớn cao ba trượng này không hề có một kẽ hở nào.

Đúng lúc này, Bất Giới mở miệng nói: “Đây là Tù môn, nếu đã đóng lại rất khó mở ra. Một cách là dùng pháp phá pháp, còn một cách khác là dùng lực phá pháp.”

“Vậy chúng ta nên làm sao?”

“Có bần đạo ở đây, đương nhiên không cần trả giá quá lớn rồi!” Dứt lời, Bất Giới nghiêm mặt, lấy ra la bàn cùng Mai Hoa đinh, theo phép Thất Tinh Cửu Biến sắp xếp lên trấm cửa đá.

.... “Cạch~~~ Cạch~~”

Cánh cửa đá cao ba trượng xuất hiện từng vết tách như mạng nhện, khuếch tán ra bốn phía.

Nhìn từng khối từng khối rơi xuống, mọi người đều kinh ngạc trước sự ảo diệu của kỳ thuật.

“Bùng~~~ đùng, đùng~~”

Bụi bặm tan hết, cánh cửa đá lại mở ra, nghênh tiếp bọn họ là một điện phủ lớn.

Sao lại lớn đến vậy? Kiến trúc cao tới hơn hai trượng, rộng tới mấy trăm trượng hiện ra trước mắt khiến không ai không cảm thán bản thân quá bé nhỏ. Bốn phía xung quanh đều là xương khô, binh khí hay bí tịch rải rác khắp mặt đất. Xem ra đám người Đông Vũ không phải những kẻ tới tìm bảo vật đầu tiên.

Trong lúc đang ngây người, bốn phái lại vang lên tiếng va chạm, những nơi khác đều bị người ta dùng ngoại lực mở ra.

Lại có người tới!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK