Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tầng hai Đại Dược Phường , Hoài An Đường... Nhạc Phàm đang ngắm cây nhân sâm vương ngàn năm, chợt thấy một bàn tay chẳng buồn hỏi han gì duỗi thẳng tới, chẳng khác nào vật trong hộp gấm là của gã...

“Hừ!” Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra, chỉ chớp mắt đã che chiếc hộp gấm lại, sau đó đưa cho Thiết Nam ôm lấy. Gốc nhân sâm vương này là thuốc chữa bệnh của Nhạc Phàm dành cho Tô Phóng Hào, sao để kẻ khác đoạt đi được.

Thanh niên vồ hụt vào khoảng không, lúc này mới phản ứng lại, nhân sâm vương đang trong tay người khác, vẫn chưa phải là của mình.

Quay sang đánh giá cẩn thân Nhạc Phàm một phen, thấy không có điểm gì lạ. Thanh niên mới đưa mắt sang phía Thiết Nam nói: “Ô! Thằng nhóc thối, ngươi tới đây làm gì?” Giọng điệu chất vấn khiến Nhạc Phàm nghe rất không thoải mái, có điều chàng nghĩ nên để Thiết Nam tự xử lý việc này.

“Ta... ta...” Thiết Nam nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm, chột dạ nói: “Ta tới mua thuốc.”

“Mua thuốc?” Gã thanh niên thấy Nhạc Phàm và Thiết Nam ăn mặc như vậy bèn nói với vẻ khinh bỉ: “Hạng như các người mà dám tới dây mua thuốc? Thiết Quyền môn các ngươi sắp tan đến nơi rồi vẫn lấy ra được tiền vào đây hay sao? Đưa nhân sâm vương cho ta rồi cút đi! Lần nào thấy ngươi cũng bực mình, đã đuổi ngươi khỏi phủ Tư Mã rồi mà vẫn bám dai như đỉa, đúng là mặt dày.”

Lão chưởng quầy mập mạp đang định bước lên thì bị Nhạc Phàm ngăn lại.

Chỉ thấy thân hình Thiết Nam hơi co lại, cúi đầu nói: “Gốc nhân sâm vương này là thuốc chữa bệnh cho Tô gia gia, không thể cho các ngươi!”

“Ngươi... Đồ không biết điều!” Thấy thanh niên đang muốn động thủ, một thiếu nữ nhỏ nhắn phía sau bước lên khuyên nhủ: “Biểu ca, bỏ đi...”

“Phi! Coi như ngươi may mắn!” Thanh niên nghe vậy bèn dừng tay.

Thân thể Thiết Nam run lên, ngẩng đầu dậy thấy ánh mắt thương hại của thiếu nữ, trong lòng bỗng thấy đau xoét, tiếp đó y lại càng cúi đầu, song vẫn ôm chặt lấy chiếc hộp gấm.

Nhạc Phàm nhìn ra điểm lạ bèn quay sang phía chưởng quầy hỏi: “Bọn họ là ai?”

Chưởng quầy mập thấy rốt cuộc cũng có thể nói, bèn vội vã bước lên giảng hòa: “Các vị đều là đại lão gia... Ách,các công tử tiểu thư của Tư Đồ lão gia gia...”

Tư Đồ Hướng Đông chính là thương gia lớn nhất thành Ứng Thiên, bảy phần mười những chuyện làm ăn đều có phần của Tư Đồ gia, có thể nói giàu nhất một phương. Không chỉ có thế, Tư Đồ gia cũng có khong ít liên kết trong triều đình, ngay cả tri huyện ở đây cũng không thể không nể mặt bọn họ. Nói không hề khoa trương, trong mảnh đất nhỏ này vốn không có chuyện gì mà Tư Đồ gia không làm được, vì vậy mọi người ở đây đều gọi Tư Đồ Hướng Đông là đại lão gia.

Người vừa nói tên Trịnh Quân Văn, là con trai của tổng quan cẩm y vệ đương triều Trịnh Hoa Hùng. Mẫu thân y chính là muội muội của Tư Đồ Hướng Đông, có quan hệ bà con, cho nên Trịnh Quân Văn sống quanh năm suốt tháng ở phủ Tư Mã.

Ba người phía sau Trịnh Quân Văn theo thứ tự là muội muội của y, Trịnh Uyển; biểu muội Tư Đồ Yến cùng biểu huynh Tư Đồ Hồng. Bốn người này ăn mặc sang trọng quý phái, ai cũng lộ vẻ bất phàm. Chỉ có Tư Đồ Yến sắc mặt có hơi tái, có điều lại càng nhiều thêm vẻ mềm mại xinh xắn, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng thương tiếc. Thiếu nữ vừa khuyên can chính là con gái của Tư Đồ Hướng Đông, Tư Đồ yến.

...” Cái gì! Tám ngàn lượng!”

Nghe chưởng quầy mập nói Nhạc Phàm đã mua nhân sâm vương này với giá tám ngàn lượng, đám người Trịnh Quân Văn không khỏi hét lên kinh hãi. Đám con cháu quyền quý bọn họ đương nhiên không để ý tới tám ngàn lượng. Chỉ có điều nhìn trang phục hai người trước mắt mà lại có thể bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, thật sự khiến bọn họ bất ngờ.

Trịnh Quân Văn tin rằng chưởng quầy mập kia không dám lừa bọn họ, bèn nhìn chằm chằm vào Thiết Nam: “Tên nhát gan nhà ngươi sao lại có nhiều tiền như vậy, chắc lại đi giết người cướp của chứ gì?”

Thiết Nam đỏ mặt, kinh hãi nói: “Không... Không có... Tiền này không phải của ta... Là của Lý đại ca!”

“Xem bộ dáng nhà ngươi, cho dù cho ngươi thanh đao ngươi cũng chẳng to gan làm vậy!” Trịnh Quân Văn khinh thường nói, sau đó quay sang nhìn Nhạc Phàm: “Xem trang phục, chắc ngươi là thợ sơn! Ta hỏi, tiền này ngươi kiếm đâu ra?” Đúng là sinh ra trong chốn quan trường, vừa há miệng đã muốn cắn người.

“Biểu ca!” Tư Đồ Yến gọi Trịnh Quân Văn lại, nói với vẻ không vui: “Đây là dược phường, đâu phải nha môn, huynh đừng dùng giọng điệu như thế được không?”

Mỹ nhân tức giận, gò má trắng trẻo ửng đỏ lên. Trịnh Quân Văn vội vàng gật đầu nói: “Được được được... Biểu muội, sức khỏe muội không tốt, đừng nóng giận.”

Trịnh Uyển không kiên nhẫn nói: “Đại ca, biểu tỷ, còn nhiều lời với bọn chúng làm gì. Mua đồ xong đi rồi chúng ta rời khỏi đây! Chỗ này đúng là thối quá, thật khó ngửi...” Nói xong đưa tay lên quạt quạt trên mũi hai cái.

Nhạc Phàm ngướn mày, nói thế chẳng phải đang ám chỉ bọn họ?

“Muội muội nói chí phải!” Trịnh Quân Văn gật đầu nói: “Ông chủ Đặng, ta ra giá chín ngàn lượng, ngươi bán gốc nhân sâm này cho ta! Thuốc của biểu muội sắp hết rồi, dùng gốc nhân sâm này là thích hợp nhất.”

“Nhưng, chuyện này...” Chưởng quầy mập giờ đã vô cùng hối hận, thầm nhỉ: “Mẹ kiếp! Biết thế thà đừng bán. Giờ hàng cũng đã đưa, làm sao đòi về được đây. Gian thương cũng phải giữ chữ tín chứ? Bằng không, nếu chuyện này truyền ra, sau này khỏi làm ăn rồi... Nhưng nếu không bán cho Trịnh đại thiếu gia, sau này y ghi thù ta, vậy tiền đồ mai sau càng ảm đạm mất!”

Trịnh Quân Văn thấy chưởng quầy do dự, nói với vẻ không vui: “Ngươi thấy chín ngàn lạng còn ít à?”

“Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi... A! Không... KHông phải...” Chưởng quầy mập căng thẳng nói: “Thứ Trịnh đại thiếu gia muốn, tiểu nhân sao dám thu tiền! Chỉ có điều gốc nhân sâm vương này tại hạ đã bán cho vị tiểu huynh đệ này, Tư Đồ đại thiếu gia cũng biết mà, chúng ta làm ăn vốn phải giữ chữ tín, cho nên, chuyện này...”

Chưởng quầy mập gọi Nhạc Phàm với vẻ thân thiết, song trong lòng lại tính toán đem chuyện phiền toái này vứt sang cho chàng.

Trịnh Quân Văn đang định nói chuyện không ngờ Ti Đồ Hồng đứng dậy, khách khí nói: “Chẳng hay các hạ có thể bỏ vật mình thích không, tiểu muội bệnh nặng, đang cần thuốc chữa...”

Ti Đồ Hồng phiêu bạt trong thương trường nhiều năm, kiến thức của y tuyệt đối không phải hạng người như Trịnh Quân Văn so sánh nổi.

Trong mắt y, tuy Nhạc Phàm mặc quần áo thợ săn song lại không che dấu nổi vẻ mãnh liệt trong đôi mắt. Huống chi, có thể rút ra tám ngàn lượng bạc lẽ nào lại là người thường? Cho dù là buôn bán cũng là một loại thể hiện bản lĩnh. Tư Đồng Hồng đã không nhìn thấu được, đương nhiên phải nói chuyện khách khí.

“...”

Thấy Nhạc Phàm không nói gì, Ti Đồ Hồng mịm cười lúng túng, quay sang nói với Thiết Nam: “Thiết Nam, ngươi cũng biết mà, muội muội ta đang bệnh rất nặng, nếu không có thuốc thang áp chế sợ rằng lành ít giữ nhiều, chẳng bằng tặng nhân sâm vương cho ta được không?”

Tư Đồ Yến từ nhỏ đã mắc bệnh lạ, đã được vô số danh y đại phu tới xem bệnh, ngay cả ngự y hoàng cung cũng đã mời tới, song vẫn không cách nào trị tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc kéo dài tính mạng. Thiết Nam từng làm hộ viện tại Tư Đồ gia, đương nhiên biết rõ việc này.

Thiết Nam khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tư Đồ Yến với vẻ phức tạp, sau đó lại cúi đầu nói: “Bệnh của tiểu thư tại hạ cũng biết, nhưng... Nhưng đây là nhân sâm vương để trị bệnh cho Tô gia gia, không thể cho các ngươi...”

Giọng của y rất nhẹ, rất chân thành, song lại khiến đám người Ti Đồ Hồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong trí nhớ của họ, chàng trai này trước giờ đều cực kỳ nhu nhược, gặp chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, song hôm nay chẳng biêt ăn phải thuốc gì, lại vì gốc nhân sâm vương này mà từ chối yêu cầu của bọn họ, lẽ nào y đổi tính rồi!

“Hừm! Tên nhát gan nhà ngươi giờ cũng lớn mật nhỉ!” Quát lên một tiếng quái dị, Trịnh Uyển đi thẳng tới trước mặt Thiết Nam, giơ tay ra, tát một cái lên mặt y!

Ti Đồ Hồng ở bên cạnh đang định ngăn cản, song đã chẳng kịp, còn Trịnh Quân Văn lại mỉm cười trước đau khổ của kẻ khác. Xét tới hung ác, thô bạo, không nói lý, Trịnh Uyển còn hơn gã ga ca hắn nhiều.

Khóe miệng Thiết Nam chảy máu song vẫn ôm chặt lấy chiếc hộp gấm. Nhạc Phàm nhìn hết trong mắt, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều điều... Cuối cùng chàng nhìn y nói: “Sao đệ không đánh trả.”

Thiết Nam lắc đầu, không biết là y không muốn, không thể, hay còn có nỗi khổ khác trong lòng.

“Đánh trả?” Trịnh Uyển lớn tiếng nói: “Các ngươi coi mình là ai chứ! Còn dám đánh trả bổn cô nương sao!” Nói xong bèn đưa tay ra tát về phía Nhạc Phàm.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK