Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngoài quân trướng chủ quân, hai tên thị vệ bảo vệ bên ngoài, trong mắt lóng lánh thần quang, khuôn mặt không chút biểu tình, chí ít cũng là cao thủ nhất lưu. Chắc hẳn là cao thủ triều đình được mời tới bảo vệ người của Hồ Hiến Hải. Chỉ có điều, những kẻ khiến người thường kính ngưỡng này, tới trước mặt Lý Nhạc Phàm lại chẳng là gì.

“Xẹt~~”

”Xẹt ~~”

Hai tiếng vang nhẹ cất lên, chủy thủ của Nhạc Phàm đã cắt đứt yết hầu hai người, khiến người ta không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.. Tiếp đó, chàng thành thục thu dọn thi thể, vén tấm rèm lên, nhanh chân bước vào.

Nương theo ánh đèn nhìn khắp bốn phía, trong quân trướng rộng rãi bố trí rất đặc biệt, có điều tầm mắt Nhạc Phàm lại dừng trên chiếc giường lớn.

Giận! Hận! Một luồng ý hận xộc thẳng lên đầu,thiêu cháy toàn thân Nhạc Phàm.

Trên chiếc giường lớn là một cặp nam nữ đang ôm nhau ngủ, chàng nhìn một cái là nhận ra nam tử trung niên kia, đó là người đã bỏ tù chàng năm đó. So với mấy năm trước, bộ dáng Hồ Hiến Hải không hề thay đổi, vẫn hai chòm râu đó, chỉ có thể hình mập mạp hơn nhiều. Xem ra mấy năm nay y sống rất khoái hoạt.

“Ai?” Một tiếng hô nhỏ vang lên, cô gái trên giường đã phát hiện.

“Hừ!” Nhạc Phàm không ngờ cô gái kia lại cảnh giác đến vậy, lập tức bắn ra một mũi tên, cô gái còn chưa kịp đứng dậy đã bị đánh ngất trên giường.

“Không ngờ lại là ả.” Tiến tới nhìn, Nhạc Phàm cũng thấy ngạc nhiên.

Cô gái này người nửa lõa lồ, phong tư kiều diễm quyến rũ, tuyệt đối là vưu vật trong lòng nam nhân. Ả chính là Độc Nương Tử đã đột kích ám toán chàng tại căn miếu đổ nát ngày trước, không ngờ giờ lại xuất hiện ở chỗ Hồ Hiến Hải, xem dáng vẻ hai người, quan hệ cũng không bình thường.

Trận chiến ngày đó, Nhạc Phàm đã phế đi tay phải của ả, vốn tưởng rằng Độc Nương Tử sẽ tới tìm mình báo thù. Nào ngờ sau khi tin tức về Nhã Nhi được truyền ra, ả bèn tới tìm nàng.

“Vốn còn định tìm ngươi, giờ xem ra bớt được không ít công sức đây. Hừ!” Nhạc Phàm từng nghe Nhã Nhi kể lại, hôm ấy nếu không có Vương Sung cứu giúp, nếu chỉ riêng mình nàng sợ rằng đã lành ít dữ nhiều! Mối hận này không thể không báo.

Trong giấc mộng, như cảm thấy một luồng sát ý ập tới, Hồ Hiến Hải từ từ tỉnh lại...

“Bảo bối, làm gì thế?” Hồ Hiến Hải xoa xoa con mắt, vừa mở ra, quả nhiên có người!

“Ngươi...” Hồ Hiến Hải đang định lên tiếng lại bị người ta điểm trúng huyệt đạo, toàn thân không thể động đậy.

“Hồ Hiến Hải, ngươi còn nhớ ta không?” Giọng nói của Nhạc Phàm vang lên lạnh như băng.

Hồ Hiến Hải nghi hoặc quan sát Nhạc Phàm, sau đó đôi mắt giãn to sửng sốt!

“Hắn! Sao lại là hắn, tên hung thần này làm sao vào đây được? Hộ vệ của ta đâu? Hộ vệ đâu? Thôi xong rồi, xong rồi! Lần này chết chắc rồi...” Hồ Hiến Hải âm thầm phỏng đoán, tâm thần xao động không ngừng. Tuy không thể nói nhưng toàn thân hắn run lên lẩy bẩy, trên mặt chẳng khác nào khắc hai chữ “sợ hãi”.

Hắn thân làm quan, biết rõ đạo tiến thối, cho nên bốn năm trước đây mới không hề do dự đứng về phía Thái gia, vu tội cho Lý Nhạc Phàm, thậm chí điều chàng tới Tử Địch doanh làm chiến nô. Có thể nói là chuyện lạ trong cuộc đời! Ai ngờ Nhạc Phàm vẫn sống sót kiên cường. Đồng thời thực lực của chàng vượt xa tưởng tượng của hắn.

Từ khi Hồ Hiến Hải được cấp trên bảo vệ, hắn tự nghĩ không nên sợ nữa, cũng không cảm thấy sợ. Nhưng, khi thấy Lý Nhạc Phàm đứng trước mặt, giờ phút này hắn mới cảm thấy sự sợ hãi dâng lên từ tận sâu trong linh hồn! Cảm giác này như lơ lửng giữa không trung, không ai bảo vệ sinh mạng, sống chết đều do người khác định đoạt.

Nhạc Phàm thấy sắc mặt đối phương như vậy, lửa giận lại hơi dịu xuống, giọng nói chuyển nhạt nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Có một số việc ta muốn hỏi ngươi... Đương nhiên, ngươi cũng có thể không trả lời.” Dứt lời, lại điểm vài cái lên người Hồ Hiến Hải.

“Tê~~”

Hồ Hiến Hải nghe Nhạc Phàm nói sẽ không giết mình, tâm thần cũng ổn định lại. Còn khi Nhạc Phàm ra tay trên người hắn thêm một lần nữa, hắn lập tức cảm thấy thà chết còn tốt hơn.

Hít một hơi lạnh, song thái dương Hồ Hiến Hải lại túa mồ hôi lạnh, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, toàn than run rẩy! Vẻ mặt hắn lại giải thích cho hai chữ khác, lần này là “đau đớn”, hay có thể nói, sống không bằng chết.

Một lúc sau, Nhạc Phàm giải trừ đau đớn cho Hồ Hiến Hải rồi lạnh lùng nói: “Vừa rồi là Thất Tuyệt Tiệt Mạch Thủ, do Vạn gia gia truyền cho ta. Vốn nó dùng để chữa bệnh giảm đau, song ta đảo lộn trình tự tiệt mạch một chút nên công hiệu vừa khéo ngược lại. Phương pháp này tổng cộng có bảy bảy bốn chín loại, vừa rồi ta chỉ dùng một loại!”

Dứt lời, vung tay lên, điểm lại vài lần trên người Hồ Hiến Hải, quả nhiên, vị trí tương đồng, trình tự thay đổi.

“Ặc!” Hồ Hiến Hải trên giường lớn mặt lúc xanh lúc trắng, co quắp không ngừng.

“Đây là loại thứ hai.”

...

"Đây là loại thứ ba."

...

Thật ra, không phải Nhạc Phàm thích ngược đãi người khác, chỉ có điều ở Tử Dịch Doanh nhiều năm, chàng đã học được không ít. Làm sao để hỏi tin từ địch, trước tiên phải phá hủy tâm trí hắn, lung lay suy nghĩ của hắn. Giờ đang lúc cấp bách, chàng chẳng có thời gian dông dài với Hồ Hiến Hải, bởi vậy dùng thủ đoạn vô cùng trực tiếp.

๑๑۩۞۩๑๑
“Đây là loại thứ bảy.” Giọng điệu như vĩnh viễn không thay đổi, lại như ma âm vang lên trong tai Hồ Hiến Hải.

Nhạc Phàm thấy Hồ Hiến Hải run lên liên tục, sức lực cạn kiệt, lúc này mới mở á huyệt cho hắn, khiến hắn có thể nói chuyện bình thường.

“Giết.. ta, đau... ta nói... cái gì cũng nói... đừng, đừng... điểm nữa...van xin ngươi...”

Giọng nói yếu sớt, Hồ Hiến Hải giãy dụa vài cái, nhúch nhích cũng thấy khó khăn, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Nhạc Phàm gật nhẹ đầu, vào thẳng việc chính: “Giờ ngươi đang làm việc cho ai?”

“Là... là Tống Vương.”

“Triệu gia và Tống Vương có quan hệ gì?”

“Lợi... lợi dụng lẫn nhau.”

“Thế lực của Tống Vương giờ lớn cỡ nào?”

“Ta... Ta chỉ biết, trong bóng tối hắn mượn hơi không ít bang phái trên giang hồ... Hình như còn có liên hệ với ngoại tộc...”

“Ngoại tộc?” Nhạc Phàm ngẩn ra, mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn so với tưởng tượng của chàng, tiện đó hỏi: “Chuyện năm đó ngươi biết bao nhiêu?”

Nghe câu hỏi về chuyện ở thôn Lưu Thủy, Hồ Hiến Hải dịch nhẹ người rôi nói: “Sau này ta mới biết, mọi chuyện đều do Tống Vương sai người làm.”

...

“Sao Độc Nương Tử lại ở đây?”

Hồ Hiến Hải sợ hãi nói: “Là... là Tống Vương sai tới bảo vệ ta.”

Nhạc Phàm nhận ra quan hệ giữa hai người không bình thường song không hỏi lại, đổi đề tài: “Trong số thủ hạ của Tống Vương có cao thủ dị thuật bí di chuyển không gian không?”

“Ta không rõ lắm, chỉ biết bên cạnh hắn có một người rất lợi hại tên là Ly Hận, hình như là cao thủ dị thuật.”

“Ta lại hỏi ngươi...”

...

Một hỏi một đáp, Nhạc Phàm chỉ nhắc tới những điểm quan trọng, dùng thời gian không tới nửa khắc đã thu được tất cả tin tức mình cần, chuẩn bị cho những tính toán sau này.

“Lý đại hiệp, chuyện năm đó ta cũng bất đắc dĩ thôi, xin ngươi tha cho ta!”

Nhìn Hồ Hiến Hải vô cùng đáng thương, Nhạc Phàm không hề rung động. Lật tay một cái, Tiễn Hồn bảy màu lơ lửng trong lòng bàn tay.

“Ngươi có biết đây là gì không?”

“Cái này...” Con ngươi Hồ Hiến Hải co rút lại, căng thẳng nói: “Chẳng lẽ đây là Tuyệt Tiễn trong truyền thuyết?”

“Không phải truyền thuyết, nó ở ngay trước mắt ngươi.”

Hồ Hiến Hải chỉ và Nhạc Phàm nói: “Ngươi, ngươi đã nói không giết ta! Sao ngươi lại...” Lời còn chưa dứt, Tiễn Hồn đã xuyên qua trái tim Hồ Hiến Hải.

Suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, song hắn vẫn lờ mờ nghe được lời Nhạc Phàm: “Ta đã nói là không giết ngươi! Đây là Thất Tình Tiễn ta vừa lĩnh ngộ được, vừa khéo tìm ngươi tới thử. Vừa nãy ta đưa ra là sợ hãi! Cuộc đời còn lại ngươi tự ngẫm lại trong thế giới của bản thân đi!’

๑๑۩۞۩๑๑
Độc Nương Tử dần dần hồi tỉnh, ngoại trừ cảm thấy đau ra, những chỗ khác không có gì không khỏe. Song sao mình lại ngất xỉu? Luồng sáng vừa rồi là gì?

Cảm giác không đúng, Độc Nương Tử bỗng ngẩng đầu, lại thấy một người đang đứng trước mặt mình, kinh hãi không thôi. Đang muốn lên tiếng lại phát hiện không thốt lên được một lời.

Theo bản năng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Hồ Hiến Hải đang co quắp trên giường, nước mắt nước mũi giàn dụa. Bộ dạng vô cùng thê thảm khiến ả cũng phát sợ.

Nhạc Phàm bước tới, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn nhớ ta không?”

Nghe giọng nói quen thuộc của đối phương, Độc Nương Tử cẩn thận quan sát người trước mắt, vừa nhìn một cái, trong lòng lập tức căng thẳng: “Sao lại là hắn! Sao lại là hắn....”

Nhạc Phàm ngắt đứt suy nghĩ của đối phương, sắc mặt chuyển lạnh nói: “Lúc trước, chuyện của ngươi và ta vốn không liên quan tới những người khác, song ngươi lại tới tìm Tiểu Nhã. Ngươi không nên tới tìm nàng, nàng là người thân duy nhất của ta, ai làm thương tổn nàng, ta sẽ trả lại gấp trăm lần... Tuy giờ Tiểu Nhã đã không còn nữa, nhưng món nợ ở chỗ ngươi vẫn phải đòi.”

Nói xong, Nhạc Phàm điểm liên tục vài cái lên người Độc Nương Tử, không hề có chút ý thương hoa tiếc ngọc.

Cùng một cách ép hỏi, Độc Nương Tử tới lần tiệt mạch thứ hai mươi cũng co quắp tới mức không chịu nổi nữa.

Giải khai huyệt đạo, sắc mặt Nhạc Phàm không chút biểu tình, nói: “Ta hỏi ngươi đáp, đừng có dông dài. Ngươi biết được bao nhiêu về Tống Vương?”

“Ta... Ta đến chỗ hắn không lâu, chỉ biết hắn mua chuộc không ít quan lại trong triều, trong đó có cả thừa tướng đương triều Tần Du.”

“Dưới tay hắn có cao thủ dị thuật biết di dời không gian không?”

“Thủ hạ của Tống Vương vô cùng đông đảo, chắc là có.”

...

Độc Nương Tử theo Chu Khang Cảnh không lâu, hiểu biết về hắn cũng rát ít, chỉ sàng sàng như Hồ Hiến Hải.

Nhạc Phàm không hỏi tiếp nữa, Tiễn Hồn lóe lên, ả cũng chịu cùng cảnh với Hồ Hiến Hải.

“Cũng đến lúc rồi.”

Một khắc sau, Nhạc Phàm ước lược thời gian, đang chuẩn bị đi khỏi, lại thấy trong đống quần áo trên giường của Độc Nương Tử lộ ra một vật.

“Quỳ Hoa Tâm Kinh!” Nhạc Phàm tiện tay cất vào trong lòng, bay thẳng ra ngoài doanh trướng.

“Người đâu! Có thích khách!!!”

Quả không ngoài dự liệu của Nhạc Phàm, hành tung đã bị phát hiện.

“Không xong rồi! Vệ đại nhân đã bị trọng thương, mau truyền quân y...”

“Mau đuổi theo, thích khách trốn về phía tây.”

๑๑۩۞۩๑๑
“Mau, mau đuổi....” Một đám kỵ sĩ đằng đằng sát khí đuổi theo.

“A! A....”

Đuổi được một lúc, một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, người và chiến mã đều ngã lăn ra đất.

“Không hay! Phía trước có dây thừng, mọi người cẩn thận bẫy...”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK