Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đánh ~~ Đánh ~~”

“Giết hắn ~~! Giết hắn ~~”

“Kha Mông ~~ Kha Mông ~~”

๑๑۩۞۩๑๑
Nửa canh giờ trôi qua, người ngoài đấu trường càng lúc càng nhiều, bầu không khí cũng càng thêm nhiệt liệt, bọn họ dồn dập hò hét trợ uy cho dũng sĩ tộc mình.

“Ta không thể thua, ta phải thắng. Ta không thể thua ~~”

Kha Mông không ngừng tự cổ vũ bản thân, kỳ vọng của tộc nhân xung quanh như áp lực lớn kéo căng dây đàn, khiến thần kinh hắn như sắp đứt ra. Hắn là quán quân của đợt thi đấu lần này, nếu bại bởi ngoại tộc, vậy sau này sao đối mặt được với thân nhân bằng hữu? Sao còn chỗ đặt chân trong tộc Thát Đát?

Lui lại vài bước, con mắt duy nhất của Kha Mông đỏ lên, lại lao về phía Nhạc Phàm...

“Ta sẽ giết ngươi!”

Khác với những lần trước, lần này hai chân Kha Mông bay lên không, thế như Thái Sơn áp đỉnh, tiếng gió rít vù vù như muốn cắt phá không khí!

Lần này có thành công không? Vô số người mong chờ cảnh tượng này.

Song, hy vọng còn cách xa thực tế.

“Tá” tự quyết ~~

Nhạc Phàm rốt cuộc cũng động! Chàng chậm rãi giơ hai tay lên, nhìn như tùy ý nâng một chút, lại vừa vặn nắm lấy Kha Mông đang lao tới, hai tay vung lên, thân thể cũng xoay tròn...

“Bùng~”

Kha Mông không cách nào dùng lực, cứ thế ngã lăn ra dưới mặt đất. Ngắn gọn nhanh chóng, thủ pháp kỹ xảo chính xác vô cùng!

Lần này ngã sấp xuống, Kha Mông không hề bò dậy nữa, không biết bởi đã thụ thương hay bị đả kích, hắn vùi đầu trong thảm cỏ xanh, thân thể run lên không ngừng.

“...” Đấu trường im bặt không một tiếng động, bầu không khí quỷ dị lạ thường!

Sao lại như vậy? Sao lại thất bại? Những tộc nhân xung quanh há hốc miệng lè lưỡi, trong lòng cả kinh, song phần nhiều lại là không cam tâm và phẫn nộ, kể cả Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn.

Từ khi bắt đầu tới giờ, mặc cho Kha Mông làm thế nào đều không thể lay chuyển Nhạc Phàm dù chỉ một chút, song đối phương lại chỉ vẻn vẹn một chiêu đã đánh ngã dũng sĩ bổn tộc, cảm giác mất mát đó người ngoài hiểu được sao?

Bỏ qua kỳ thị dân tộc, Nhạc Phàm quả thực đường đường chính chính, dùng đôi tay mình thắng trận tranh tài này, cho dù không ai muốn thừa nhận, cũng không hề có tiếng vỗ tay mừng thắng lợi, nhưng chàng quả thật đã thắng.

“Hay! Đánh hay lắm!”

Địch Thu Nhiên đương nhiên mừng ra mặt, cười lớn hai tiếng rồi quay sang Hoàng Thái Cực nói: “Thát Đát tộc vương, chắc ngài cũng nhìn ra kết quả rồi chứ? Có điều ngài cứ yên tâm, dân tộc Hán chúng ta vốn trọng lễ nghi, đương nhiên không ham muốn cái mà tộc Thát Đát coi như trân bảo đâu. Ha ha ~~” Đối với hắn, đoạt thể diện là đủ, không cần quan tâm tới vật ngoại thân như phần thưởng.

Địch Thu Nhiên cười thoải mái đến đâu tâm tình Hoàng Thái Cực lại kém tới đó, bỗng chốc khí tức kém thông thuận, ho khan không ngừng. Đa Nhĩ Cổn lấy thế vội truyền một luồng chân nguyên giúp hắn bình phục.

Nghỉ ngơi một lúc, Hoàng Thái Cực mới lên tiếng:

“Lời trẫm nói là nhất ngôn cửu đình, làm gì có chuyện không tính? Lần thi đấu này ngươi là dũng sĩ đứng đầu... Người đâu, mang Thánh Dạ Minh Châu của trẫm lên đây. Hừ!”

Địch Thu Nhiên đang định từ chối, Đa Nhĩ Cổn đã phụ họa: “Địch tướng quân xin chớ khách khí, viên Thánh Dạ Minh Châu này cũng chẳng phải thứ quý giá gì, lần này coi như quà ra mắt cho các ngươi!”

“Chẳng phải thứ quý giá gì? Hừ hừ!” Địch Thu Nhiên trong lòng cũng hiểu, Thánh Dạ Minh Châu này chắc chắn là thứ tốt, có điều vì thể diện Đa Nhĩ Cổn buộc phải hạ thấp giá trị của nó. Hơn nữa, nghe khẩu khí của hắn, trận bại này như bố thí cho mình. Chỉ cần người thông minh đều có thể nghe ra ẩn ý của Đa Nhĩ Cổn, quả nhiên vô sỉ!

Thật ra Địch Thu Nhiên đoán không sai. Thánh Dạ Minh Châu quả thực là kỳ bảo, không ai biêt lai lịch của nó, cũng không ai biết nó có bao nhiêu tác dụng. Hiện tại chỉ biết nó có thể không ngừng tỏa ra ánh sáng màu vàng kim trong buổi tối, hơn nữa mang bên người còn có thể dưỡngt hần định khí, khiến lòng người thư thả, vô cùng kỳ lạ. Nếu không vì địa hôn của công chúa, vì muốn tăng sĩ khí tộc nhân, giúp bầu không khí thêm phần náo nhiều, Hoàng Thái Cực cũng chẳng nỡ lấy món đồ luôn bên mình này ra khen thưởng.

“Hừ!” Địch Thu Nhiên cười lạnh một tiếng, quay về phía Nhạc Phàm ở giữa đấu trường nói: “Nếu Thát Đat tộc vương đã nài nỉ như vậy, chúng ta cũng không tiện từ chối hảo ý của ngài.”

Hoàng Thái Cực tực giận cắng răng, lòng càng thêm đau âm ỉ.

Dưới ánh mắt cừu hận của vài ngàn người Thát Đát, Nhạc Phàm dứt khoát đi thẳng tới trước mặt Hoàng Thái Cực, sắc mặt hững hờ không vui không buồn, như đây chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể. Chàng hiểu, đây là thứ mình nên có, không chỉ vì thắng lợi.

๑๑۩۞۩๑๑
“Hoàng thượng, xin hãy chậm lại đã!”

Hoàng Thái Cực đang định đưa Thánh Dạ Minh Châu ra, một giọng nói lại vang lên.

Dám lên tiếng bảo hoàng thượng ngừng, chẳng lẽ người này không muốn sống? Song Hoàng Thái Cực vừa thấy người tới, không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, vội vàng bước lên nghênh đón: “Quốc sư xuất quan? Ha ha, quốc sư tới đúng lúc lắm!”

"A! Là quốc sư đại nhân..."

"Ha ha! Quốc sư xuống núi, lần này đám Hán Cẩu khó khăn rồi."

"Quốc sư —— "

"Quốc sư —— quốc sư —— "

๑๑۩۞۩๑๑
Đám tộc nhân Thát Đát thấy người vừa xuất hiện tại đấu trường, cảm giác thất bại lúc vừa rồi lập tức bị quét sạch không còn một mảng, ai nấy phấn chấn không thôi.

Người vừa đến tuổi đã lục tuần, đầu tết búi dài, trang phục người Thát Đát, chỉ có điều có thêm vài phần nho nhã. Trên người mặc áo bào xanh tin thần phấn chấn, ánh mắt ẩn ẩn thần quang, tàng mà không lộ, khuôn mặt mỉm cười đầy tự tin và kiêu ngạo. Đây chính là quốc sư của tộc Thát Đát – Vũ Văn Trường Sinh.

Vũ Văn Trường Sinh là ai? Hắn là đệ nhất nhân của tộc Thát Đát, là tinh thần là nơi ký gửi linh hồn của cả bộ tộc! Hắn cùng Đa Nhĩ Cổn một văn một võ mới tạo nên bộ tộc Thát Đát cường thịnh hôm nay.

Nhìn về phía quốc sư đang bước tới, Nhạc Phàm cảm thấy một luồng khí thế cường liệt không ngừng ép tới bản thân. Chàng biết, đối phương đang thăm dò.

“Chúc mừng sư phụ xuất quan.” Đa Nhĩ Cổn bước tới thi lễ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Văn Trường Sinh khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai Đa Nhĩ Cổn tỏ ý tán thưởng... Tiếp đó quay sang Hoàng Thái Cực nói: “Bệ hạ, lão phu và sư huynh vừa xuất quan, nghe nói vị tiểu huynh đệ người Hán này thân thủ phi phàm, bởi vậy mong có thểluận bàn một phen.”

“Đợi một lát!”

Hoàng Thái Cực vui mừng, đang định gật đầu đồng ý, Địch Thu Nhiên đã ngắt lời: “Thát Đát tộc vương, vừa rồi ngài đã tuyên bố huynh đệ ta là người thắng lợi cuối cùng, chẳng lẽ định nuốt lời! Ngài không sợ người trong tộc cười nhạo hay sao?”

"Ngươi... Khái, khục..." Hoàng Thái Cực khí tức không thuận, lại là ho khan một chặp.

"Hừ!" Đa Nhĩ Cổn căm giận nói: "Nếu binh sĩ Địch tướng quân giỏi vậy, chẳng lẽ còn sợ bộ tộc ta hay sao?"

“Sợ? Không phải vậy.” Địch Thu Nhiên lắc đầu nói: “Vừa rồi Thát Đát tộc vương đã tuyên bố người chiến thắng, vậy phần thưởng này đã là của chúng ta? Sao ngươi lại bắt huynh đệ ta tiếp tục thi đấu? Hơn nữa đối thủ còn là một quốc sư cao quý, thi đấu cùng một tên lính, chẳng phải tự hạ thấp thân phận à?”

Địch Thu Nhiên ngôn từ sắc bén, không chịu thoái lui nửa bước, khiến đám người Hoàng Thái Cực lúng túng không thôi.

Vũ Văn Trường Sinh mỉm cười nói: “Xin chào Địch tướng quân, vừa rồi lão phu đã nói, lão phu không phải khiêu chiến mà chỉ muốn luận bàn thôi!”

“Ồ!” Địch Thu Nhiên đưa mắt sang: “Vậy quốc sư định luận bàn thế nào? Là đơn đấu hay là quần ẩu? Huynh đệ ta vừa đánh thắng một trận là ngươi tới, vậy ngươi đánh xong có phải lại có người tới tiếp không? Các ngươi cứ từng người từng người đòi lên như thế, huynh đệ ta chẳng mệt chết hay sao? Hay cho các người là chúa tể một phương, giờ lại muốn ỷ thế đông người làm nhục chúng ta? Hừ!”

“Ngươi... Khụ khụ... Ngươi nói hươu nói vượn... Sỉ nhục quốc sư tộc ta. Cho dù hoàng đế Sùng Trinh của các người cũng không dám làm vậy!” Hoàng Thái Cực vô cùng phẫn nộ, nếu không phải thời cơ chưa tới sợ rằng đã nổi giận ngay tại chỗ.

Vũ Văn Trường Sinh khiêu chiến Nhạc Phàm vốn là muốn lấy lại thể diện cho tộc Thát Đát, song Địch Thu Nhiên nói vậy quả khiến họ lúng túng.

Đa Nhĩ Cổn chớp mắt một cái, như nghĩ tới điều gì, lập tức xen lời: “Địch tướng quân, hôm nay là đại hôn của công chúa, để tăng phần hảo hữu giữa hai bên, chẳng bằng chúng ta đánh cược một trận?”

"Đánh cược? !"

Địch Thu Nhiên ngạc nhiên, Hoàng Thái Cực cũng lộ vẻ khó hiểu, không rõ Đa Nhĩ Cổn đang định làm gì.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK