Ngụy Phát Nhân thân là giám quan thủ thành Đại Đồng, biết chuyện hoàng thành bị bao vây nên vội vàng chạy tới phủ Đại tướng quân thương nghị đối sách với Địch Thu Nhiên. Song mới bàn được một nửa đã nghe thị vệ tới báo cửa namt hành có người gây sự, có thể là gian tế của kẻ địch.
Vốn dĩ chuyện như vậy, Ngụy Phát Nhân cũng chẳng để trong lòng, song khi hắn nghe được tin con trai mình đang nằm trong tay kẻ địch, ngụm trà vừa uống xong lập tức phun sạch ra, bất kểmọi chuyện, vội vàng xin đại tướng quân hỗ trợ, dẫn người xuất phát.
Khoái mã đi thẳng tới ngoài quan ngoại, chỉ thấy xa xa là một nam tử áo bào đen đang chế trụ yết hầu Ngụy Liêm.
Nhìn con trai mình vẻ mặt đau khổ, Ngụy Phát Nhân vô cùng đau đớn, liều mạng muốn lao lên phía trước, song một tiếng gọi khiến hắn cứng người dừng bước.
"Địch thúc thúc, Địch thúc thúc —— "
Một giọng nói trong trẻo non nớt vang lên, Địch Thu Nhiên trên chiến mã theo tiếng nhìn lại, là một cô bé đáng yêu nhu thuận, chẳng phải Chu Phượng thì là ai!
“Con, con là Phượng Nhi?” Địch Thu Nhiên không dám tin tưởng hỏi lại.
Lần gần nhất gặp Chu Phượng đã là chuyện của ba năm trước đây, khi đó nàng còn là một cô bé suốt ngày quấn lấy người khác. Giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, sao không khiến Địch Thu Nhiên kinh ngạc cho được? Không, nên nói là vui mừng.
“Ha ha ~~” Địch Thu Nhiên thật sự cao hứng, lập tức nhảy xuống chiến mã, bước tới ôm lấy Chu Phượng nói: “Tiểu nha đầu này, sao lại tới đây?”
“Địch thúc thúc, bọn họ đều là bằng hữu của con...”
Nhìn Chu Phượng vẻ mặt giận dỗi, Địch Thu Nhiên lập tức cảm thấy mọi chuyện không đúng... Xoay người lại gọi Y Năng tới, lúc này mới hiểu mọi chuyện vừa xảy ra.
“Hồ đồ!” Địch Thu Nhiên tuy mắng thuộc hạ mình nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng sang Ngụy Phát Nhân. Chuyện này do con trai hắn làm ra, đương nhiên không thoát không liên quan tới hắn.
Ngụy Phát Nhiên bị ánh mắt Địch Thu Nhiên làm cho phát lạnh, như đang muốn nói: “Chuyện này ngươi tự xử lý đi!”
Hắn cũng hiểu sự nghiêm trọng của chuyện này, Bình Nhạc tiểu quận chúa không phải dễ chọc. Chưa nói tới trong lòng hoàng thượng địa vị của tiểu quận cầy này ngang bằng với tam công chúa, ngay cả Địch Thu Nhiên trước mắt cũng không dễ ứng phó! Ai cũng biết Địch Thu Nhiên là bạn tri kỷ với Bát Hiền Vương, cả đời không con cái, hắn thương yêu tiểu quận chúa này như con gái, thấy nàng chịu oan ức sao không đứng ra cho được?
“Phiền phức, phiền phức rồi! Thằng nhãi này, sao lại như mù thế kia chứ, chọc ai không chọc lại đi chọc quận chúa...” Sau khi thầm trách mắng trong lòng, Ngụy Phát Nhân càng đau lòng nhìn con trai mình. Giờ nó nằm trong tay kẻ khác, mà nhìn bộ dáng đối phương cũng chẳng phải người hiền lành gì!
Ngụy Phát Nhân quay sang thi lễ với tiểu quận chúa rồi nói: “Tiểu quận chúa, chuyện này... Thật ra đây chỉ là chút hiểu lầm, con trai thuộc hạ không nhận ra công chúa nên mới đắc tội, giờ mọi người đều không tổn thất gì, thuộc hạ thấy, chẳng bằng bỏ qua? Thuộc hạ xin để tiểu tử thối đó cho tiểu quận chúa xử tội, lúc nữa sẽ phạt nó thật nặng!”
Ngụy Phát Nhân vốn là người to béo, bộ dáng hiện tại trông rất buồn cười, Chu Phượng mỉm cười thoải mái, cũng không muốn làm khó dễ đối phương. Có điều, cô bé rất tôn trọng quyết định của Nhạc Phàm, bèn làm mặt quỷ rồi nói: “Ngươi đi mà hỏi Lý đại ca, hắn vẫn nằm trong tay đại ca mà.”
Mọi người nghe vậy đều đưa mắt sang phía Lý Nhạc Phàm.
Ngụy Phát Nhân nghe quận chúa nói vậy, trong lòng nghĩ không còn chướng ngại gì nữa bèn mặt dày bước tới nói: “Tiểu huynh đệ, đây chỉ là chút chuyện hiểu nhầm, mong tiểu huynh đệ thả con trai ta ra.”
Lời lẽ khép nép như vậy, tâm trạng Ngụy Phát Nhiên lúc này bất đắc dĩ khó tả.
Còn Ngụy Liêm tuy không nói nên lời song trong lòng lại không ngừng nguyền rủa Nhạc Phàm, vẻ âm độc trong mắt hắn ai cũng có thể nhận ra. Gã cũng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, giờ chịu nỗi nhục này sao cam tâm, chỉ có điều hắn không chọn đúng thời điểm, địa điểm, lại càng chọn sai đối tượng!
Sắc mặt Ngụy Liêm lúc này cũng lọt vào mắt Lăng Thông, đang muốn bước tới nói vài lời, Nhạc Phàm lại vỗ vỗ vai hắn: “Để ta tới.”
Lăng Thông ngây ngốc song cuối cùng vẫn tránh sang, dẫu sao y cũng không hợp đóng vai kẻ ác.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm nắm Ngụy Liêm bước tới, nhìn ánh mắt oán hận của hắn nói: “Ta biết ngươi hận...”
“Giờ là lúc nào rồi thằng nhãi này còn phô trương.” Ngụy Phát Nhân mắng thầm một tiếng rồi vội vàng giải thích: “Không, không, đây chỉ là chút hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”
Không biết vì sao, Ngụy Phát Nhân luôn cảm thấy đối phưuơng tạo cho mình một cảm giác áp bức về tinh thần. Vội vàng thu lòng khinh thường lại, âm thầm phỏng đoán xem thiếu niên lạnh lùng này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Chỉ nghe Nhạc Phàm thản nhiên nói: “Hắn muốn giết chúng ta, vậy chúng ta giết hắn cũng hợp lý...”
Câu nói này khiến Ngụy Phát Nhân sợ tới mức hồn phi phách tán, còn đang định lên tiếng, Nhạc Phàm đã động thủ, tay phải ấn nhẹ lên lưng Ngụy Liêm, chính giữa mệnh môn trên người hắn.
“Phốc~~” Một ngụm máu phun ra, Ngụy Liêm lập tức ngã lăn trên mặt đất, yếu ớt ngã sụp xuống.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ngoại trừ Lăng Thông không ai ngờ được lúc này rồi Nhạc Phàm còn làm khó dễ. Ai nấy trợn tròn mắt, bộ dạng khó lòng tin tưởng.
“Liêm Nhi!” Ngụy Phát Nhân kêu lên một tiếng đau thương, nhào người tới... Nhìn con trai thổ huyết không ngừng, Ngụy Phát Nhân vô cùng tức giận,dù có liều mạng cũng muốn bắt Nhạc Phàm.
“Các ngươi cứ chờ chết đi! Mau, mau cùng lão tử bắt hắn lại, ta muốn chém hắn thành trăm ngàn mảnh.”
Mười mấy cận vệ binh tiến về phái Nhạc Phàm...
Ánh đỏ lóe lên, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, vài chục người ngã lăn trên mặt đất, trên người chi chít vết móng, nặng một chút thì máu thịt be bét... Những người xung quanh thấy vậy đều hít một hơi lạnh!
“Ngao ~~ Ngao ~~”
Như biết sắp có chiến đấu, Tiểu Hỏa không lười biếng đứng một bên nữa, đột nhiên tung người lao tới... Thứ hung thú thích nhất, ngoại trừ ngủ ra chính là tranh đấu!
Thân hình Tiểu Hỏa bành trướng lên vài lân, móng vuốt răng nanh dữ tợn, hung hãn như sư như hổ, còn ai dám tiến lên một bước?
Quái thú này ở đâu ra? Vừa rồi còn mảnh mai khả ái, chẳng ngờ lại hung mãnh tới vậy!
"Yêu, yêu quái a!"
Đám binh lính sợ hãi lui lại vài bước, ngay cả Địch Thu Nhiên cũng cau mày.
“Ai bảo ngươi tới!” Nhạc Phàm không nói hai lời, một tay gõ thẳng vào đầu Tiểu Hỏa, con quái thú này nào dám nổi giận, ngoan ngoãn biến lại nguyên hình, đâu còn chút uy phong lẫm liệt vừa rồi.
“Hắn còn chưa chết, các ngươi cũng có thể tìm ta báo thù. Nhớ lấy, ta là Lý Nhạc Phàm, người khác đều gọi ta là Đao Cuồng...” Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm dùng vẻ cao ngạo tự giới thiệu bản thân, đám người Nhạc Phàm đều hiểu, đây là Nhạc Phàm muốn tự một mình chịu trách nhiệm chuyện này.
Cảm giác được bầu không khí lạnh đi, binh sĩ xung quanh không khỏi rùng mình. Đa số các binh sĩ chưa từng nghe tên Nhạc Phàm, song cảnh tượng vừa rồi cả đời họ cũng không quên được.
Ngay lúc vừa rồi, một con mãnh thú hung ác tàn bạo, bị người ta đập cho một cái vẫn không dám nổi giận! Rốt cuộc ai hung dữ hơn ai, trong lòng mọi người đều nghiêng sang phía Nhạc Phàm.
Ngụy Phát Nhân giờ cũng phát rầu, ôm lấy con trai khóc rống lên! Đương nhiên hắn đã nghe nói tới tên Nhạc Phàm, trọng phạm mà triều đình đang truy nã!
Riêng con thú hung tợn đó hắn đã chẳng có cách nào, giờ lại thêm Đao Cuồng, hắn nào dám dùng quan uy gì nữa, nào dám nói những lời trả thù, cầu trời cầu phật phù hộ cho cả nhà bình an đã là tốt lắm rồi!
๑๑۩۞۩๑๑
Ở một phía khác, Trần Hương thấy Ngụy Phát Nhân khóc rống lên, thầm nảy sinhl òng trắc ẩn, không khỏi lên tiếng hỏi: “Tiểu Nhu, Nhạc Phàm ra thay thế có nặng quá không?”
Tiểu Nhu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Trần Hương tỷ tỷ nghĩ Lý đại ca có nên ra tay không?”
Ngẩn người trong chốc lát, Trần Hương gật đầu: “Tỷ tin rằng hắn có nguyên nhân nào đó.”
“Hừ, thật chẳng ngờ tỷ tỷ tin tưởng hắn tới vậy...” Tiểu Nhu lẩm bẩm hai câu rồi mở miệng nói: “Ánh mắt tên khốn kia nhìn chúng ta vừa rồi, tỷ cũng thấy chứ?”
“Ừ, ánh mắt rất thất lễ, rất hèn mọn.”
“Vậy ánh mắt hắn khi bị Lý đại ca bắt lại?”
"Hung tàn, độc ác."
“Vậy đúng rồi, nếu chúng ta rơi vào tay tên khốn đó, sợ rằng còn đau khổ hơn gấp trăm lần... Đây gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Lý đại ca không muốn sau này chúng ta gặp chuyện gì bất trắc nên mới dùng thủ đoạn cực đoan này. Hơn nữa, hắn còn tự giới thiệu bản thân, trông thì lỗ mãng nhưng rõ là định tự gánh lấy chuyện này, đúng là quá ngầu, nam tử trên đời này nên học theo hắn. Hì hì ~~”
Tiểu Nhu chậm rãi nói, trong mắt đầy vẻ sùng bái. Nếu không bị cô cô cảnh cáo sợ rằng nàng đã kể bí mật của Trần Hương ra rồi. Nhìn Nhạc Phàm đứng chắp tay phía trước, trong lòng cô gái nhỏ lại âm thầm hổ thẹn.
๑๑۩۞۩๑๑
Chuyện liên quan tới Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên cũng biết được đôi chút. Có điều, hắn không phải người suy nghĩ cứng nhắc, người ta đồn đại thì liên quan gì tới hắn? Huống hồ Nhạc Phàm còn là bằng hữu của Chu Phượng, dẫu thế nào hắn cũng không nỡ làm tổn thương cô bé.
Nhìn dáng vẻ hai cha con Ngụy gia, Địch Thu Nhiên cũng chẳng muốn nói gì tiếp. Thu lại ánh mắt, quay về phía cô bé trong lòng nói: “Phượng nhi, chẳng phải con đang trong cung cùng hoàng thượng à? Sao lại chạy tới đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Chu Phượng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Con, con muốn tìm người giúp, cứu tỷ tỷ...”
“Cái gì!” Cho dù Địch Thu Nhiên thân kinh bách chiến, giờ phút này cũng thấy kinh ngạc... Một lúc sau hắn mới lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, trách mắng: “Tiểu nha đầu nhà con thật khiến người ta ngạc nhiên chết mất thôi! Trước không nói đám người các con có thể cứu được tam công chúa về không, cho dù các con thành công, lúc đó hai bang mâu thuẫn, một khi khai chiến sẽ liên lụy tới bao nhiên dân chúng vô tội? Tiểu Nha đầu nhà con thật quá không hiểu chuyện!”
Lòng tin trong mỗi người khác nhau, cho nên lập trường cũng bất đồng. Người như Địch Thu Nhiên, vì dân vì nước, hy sinh cái tôi vì tập thể, dùng mất mát nhỏ nhất mà đổi lấy an toàn lớn nhất. Còn Chu Phượng không giống, trong lòng nàng chỉ có cuộc sống đơn giản vui vẻ.
"Hừ!"
Nhạc Phàm rất ít khi chủ động mở miệng, song lần này lại lạnh lùng bước tới nói: “Đại tướng quân, có phải ngươi cho rằng, hy sinh một cô gái đổi lấy sự thái bình cho thiên hạ là đáng giá không?”
“Dùng mạng một người đổi thái bình cho thiên hạ, đương nhiên đáng giá.” Lập trường của Địch Thu Nhiên rất kiên định, thái độ cũng rất rõ ràng.
“Ai cũng có quyền được hạnh phúc, không ai có thể cướp đoạt.” Giọng nói thay đổi, Nhạc Phàm quát lớn: “Nếu thái bình trong thiên hạ là do sự hy sinh của một cô gái, vậy còn cần các ngươi làm gì? Ngay cả đồng bào mình còn không bảo vệ được, các ngươi còn có tác dụng gì?”
Giọng nói sắc bén, cay nghiệt, các binh sĩ xung quan sắc mặt đầy phẫn nộ, vũ khí xiết chặt trong tay, đám người Trần Hương đều lộ vẻ không thể tin nổi, lúc thường Nhạc Phàm trầm mặc ít nói, không ngờ lại thốt lên những lời cay nghiệt tới vậy.
Không buồn để ý tới vẻ phẫn nộ của đối phương, Nhạc Phàm tiếp tục nói: “Mạng của bách tính là mạng, chẳng lẽ mạng của cô gái đó không phải là mạng? Bỏ qua không nói tới thân phận của nàng, chẳng lẽ nên đẻm a hy sinh? Cái này khác gì với giết người vô tội. Hai nước khai chiến thì đã lao, các người là nam nhân, nên đẩy thi thể bản thân lên tường thành chứ không phải đem nữ nhân ra giao dịch.”
“Được rồi!” Địch Thu Nhiên cũng tức giận quát lên: “Ngươi thì biết rái quái gì? Ngươi từng đánh giặc sao? Ngươi từng trải qua chiến tranh sao?”
“Ta, ở Tử Dịch Doanh suốt bốn năm.” Nhạc Phàm lạnh lùng đáp lại một câu, lộ ra không biết bao nhiêu chua xót.
“Ngươi...” Địch Thu Nhiên cứng họng, hắn biết, nếu người trước mắt thật sự từng ở Tử Dịch Doanh bốn năm, vậy hắn tuyệt đối có tư cách bàn luận việc chiến tranh.
Địch Thu Nhiên không cho là đối phương nói khoác, giọng nói cũng hòa hoãn lại: “Ngươi đã biết tới sự tàn khốc của chiến tranh, vậy ngươi cũng nên biết thực lực địch ta cách xa thế nào! Nếu cửa thành bị phá, dị tộc xâm lấn, tới lúc đó còn bao nhiêu dân chúng vô tội vong mạng, ngươi có biết không? Chúng ta có chết hết cũng chẳng sao, nhưng những bách tính vô tội kia thì sao đây?”
Nhạc Phàm khôi phục tâm tình nói: “Ta biết sự tàn khốc của chiến tranh, cho nên cũng biết sự trân quý của sinh mệnh. Tuy ta giết người, nhưng ta cũng trân trọng sinh mạng con người.”
“...” Địch Thu Nhiên trầm mặc, lần đầu tiên hắn thấy một người mâu thuẫn tới vậy, coi thường sinh mạng, song lại biết sự trân quý của sinh mạng.
Trong lúc nhất thời bỗng im ắng lại, bất tri bất giác, Địch Thu Nhiên đã đặt Nhạc Phàm ngang hạng với mình, chỉ có điều lập trường đôi bên bất đồng mà thôi.
Nhạc Phàm nói không phải không có lý. Dùng nữ nhân để giao dịch, Địch Thu Nhiên cũng cảm thây bị sỉ nhục, song suy nghĩ vì đại cục, hắn không thể làm gì. Có điều, hắn cũng không nghĩ rằng đưa công chúa ra Thát Đát sẽ ngừng xâm lấn, chúng chỉ dựa vào đó để sỉ nhục Đại Minh mà thôi.
"Ai ——" Địch Thu Nhiên thở dài một tiếng, rõ ràng đã quá mệt mỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK