Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lại mười ngày trôi qua, giang hồ yên bình lại dậy lên một tràng sóng gió.

Vô số người trong giang hồ muốn tranh đoạt Vũ Tàng bèn tụ tập tại Vân Nam, từng trận giết móc tanh máu bao phủ giang hồ, tranh đấu giữa các thế lực đã kéo tấm màn lên. Còn phía ngoài, ngoại tộc xâm lấn, chiến sự nơi biên cương càng lúc càng căng thẳng, nội loạn vẫn chưa được dẹp... Thiên hạ, đang giãy dụa khổ sở trong xiềng xích của lịch sử, không biết liệu có thể bước lên một con đường mới không?

๑๑۩۞۩๑๑
Trong Ẩn Tiên cốc, mọi thứ đều rất yên tĩnh như được ngăn cách với thế gian... Nhạc Phàm vẫn tu luyện ngày qua ngày như trước, học tập, thi thoảng hứng thú cũng vào núi săn bắn một hồi, thu hoạch đều rất tốt.

Có thể do đồng mệnh tương liên, những ông lão ở nơi đây đều rất quan tâm tới Nhạc Phàm. Ví dụ như đám người Tô Phóng Hào, Quý lão, Dư bà bà, Thiết Cường, còn cả ông lão Hoàng Phủ tính cách quái dị nữa.

Trưởng bối quan tâm, đám trẻ nhỏ hồn nhiên, mọi người dần dần an ủi sự ưu thương trong lòng Nhạc Phàm, cuộc sống đơn giản khiến đáy lòng chàng cũng bình tĩnh lại. Chỉ có điều, không biết những ngày tháng như vậy có thể kéo dài bao lâu... Từ khi Nhạc Phàm khôi phục một chút nguyên khí, chàng bèn thử chữa trị gân cốt cho Thiết Cường. Tuy rằng tiến độ rất chậm song hiệu quả lại không tồi. Giờ Thiết Cường đã khỏe mạnh hơn người thường nhiều lắm, chỉ có điều, nếu muốn trở lại như xưa còn cần một thời gian tĩnh dưỡng dài nữa.

Bệnh tình của Tư Đồ Yến được chữa khỏi, nàng như biến thành một người khác. Từ một thiên kim tiểu thư luôn u sầu buồn bã, loáng cái trở thành một thiếu nữ ngây thơ vui vẻ, thi thoảng lại tới trêu chọc Thiết Nam. Vì sao lại đi trêu hắn? Cảm giác huyền diệu đó ngay bản thân nàng cũng khó lòng tả được, chỉ có vợ chồng Thiết Cường và Tô lão nhìn thấy hết, thầm vui trong lòng.

Chỉ có điêù, trước mặt Nhạc Phàm Tư Đồ Yến không bao giờ dám buông thả quá mức. Cho dù nàng biết Nhạc Phàm sẽ không làm gì nàng, song trong trận ác chiến ở phủ Tư Đồ, dáng vẻ hung tàn của Nhạc Phàm đã lưu lại hình bóng sâu đậm trong lòng nàng.

So với Tư Đồ Yến, Thiết Nam tự giác hơn rất nhiều, nói đến chăm chỉ khắc khổ, y không thua kém gì Nhạc Phàm. Ỷ vào nội lực tinh khiết trong cơ thể, Thiết Nam tu luyện võ học trong Vũ Kinh Tổng Cương bất kể ngày đêm. Tới giờ đã có thành tựu, cho dù dưới tay Nhạc Phàm cũng miễn cưỡng chống lại được vài chiêu.

Chuyện Thiết Nam tu luyện Vũ Kinh Tổng Cương, Tô Phóng Hào cũng biết.

Lúc trước, vốn lão chỉ muốn Thiết Nam sống một cuộc sống bình thường mà thôi, song thời loạn lạc đã đến, muốn trốn tránh cũng chẳng được, học võ cũng là một cách giữ mạng, huống hồ còn là tuyệt học trong truyền thuyết.

Đương nhiên, để tránh hậu hoạn, sau khi Thiết Nam ghi nhớ nội dung trong Vũ Kinh Tổng Cương, Nhạc Phàm bèn tiêu hủy cuốn sách đó.

๑๑۩۞۩๑๑
Trong rừng cây âm u ẩm ướt tỏa ra khí tức nặng nề. Nhạc Phàm lúc này đang ngồi trên một tảng đá trơn nhẵn, lần lượt luyện tập thủ thế trận pháp trong Tinh Thần Quyết, sắc mặt chăm chú như được làm từ đá.

Bộ Tinh Thần Quyết này tổng cộng có 108 thức, diễn biến phức tạp, trúc trắc. Cho dù Nhạc Phàm đã nắm giữ yếu quyết nhưng muốn ứng dụng thực tế vẫn vô cùng khó khăn. Mỗi loại trận pháp cần thủ thức bất đồng tổ hợp lại mới có thể thúc giục được, hơn nữa khi thôi diễn thủ quyết không thể ngắt quãng, bằng không sẽ không thể thành công. Cho nên, Nhạc Phàm cũng chỉ có thể tập luyện liên tục. Phải biết rằng, thời gian bày trận càng ngắn, cơ hội thắng cũng sẽ càng lớn.

Mấy ngày qua, Nhạc Phàm học được không ít thứ ở chỗ Hoàng Phủ Minh, đặc biệt, lý giải đối với trận pháp lại càng sâu sắc. Nếu nói trước kia là một học đồ, vậy giờ chắc chắn có thể coi là một chuyên gia trong trận pháp.

“Hô~~” Thở dài một cái, Nhạc Phàm phát hiện có người bước vào bèn ngừng tập luyện.

Từ xa nhìn lại, người tới là ông lão Hoàng Phủ Minh.

“Đi theo ta!” Hoàng Phủ Minh không hay nói, tính cách lại quái dị, Nhạc Phàm cũng chẳng để ý tới chuyện đó, khẽ gật đầu rồi bước theo.

Hoàng Phủ Minh là một sư phụ giỏi, lão đối xử với Nhạc Phàm cũng thật không tệ, ngày ngày đều mang Nhạc Phàm vào những trận pháp bất đồng thực tập. Còn Nhạc Phàm thôi diễn biến hóa trận pháp cùng ông lão, lần nào cũng thua nhiều thắng ít.

... “Đến lúc đi khỏi rồi!”

Nhạc Phàm đứng trên đỉnh Kiếm Ngưng, nhìn về phương xa, tâm trạng ly biệt ngập tràn cõi lòng.

Ba ngày sau, ngoài Ẩn Tiên Cốc, những ông lão và đám trẻ nhỏ đứng đầy bên ngoài, bọn họ tới tiễn Nhạc Phàm. Ly biệt khiến người ta đau buồn, song trên đời đâu có bữa tiệc nào không tàn.

“Tiểu Phàm, đây là Thần Cơ lệnh, con cầm đi, nó sẽ hữu dụng đấy...”

Nhạc Phàm nhận lấy tấm thẻ Tô Phóng Hào đưa cho, trịnh trọng cất vào trong lòng, quay sang Thiết Nam nói: “Bảo vệ cho tốt những người xung quanh! Ta biết đệ kiên cường hơn bất cứ ai.”

Sống mũi Thiết Nam cay cay, cố nén không cho nước mắt chảy xuống. Giọng khô khốc nói: “Lý đại ca, để đệ đi cùng huynh đi, đệ không hối hận.”

Nhạc Phàm vỗ vỗ vai Thiết Nam, nói với vẻ ôn nhu: “Chuyện của ta, ta sẽ làm được, còn đệ?”

“Đệ cũng vậy!”

... “Nhạc Phàm tiểu huynh đệ, tự bảo trọng nhé!”

“Lý đại ca, nhớ về thăm chúng ta nhé.”

“Tiểu huynh đệ, tạm biệt...”

Vợ chồng Thiết Cường cảm kích tiễn biệt, những ông lão không ngừng căn dặn, mong đợi của đám trẻ nhỏ... Nghe những lời chúc phúc chân thành của mọi người, Nhạc Phàm vô cùng xúc động, khó mà bỏ đi được... Song, dẫu không muốn vẫn sẽ phải đi, nếu đã phải đi, vậy cần gì nhiều lời! Bởi, Nhạc Phàm tin rằng, họ còn có thể đoàn tụ.

๑๑۩۞۩๑๑
Thái Sơn nằm trong vùng Sơn Đông, Ngũ Kinh Thông Nghĩa nói: “Tông, cao vun vút, như đứng đầu quần sơn.” Nó nguy nga, hùng vĩ, sừng sững, quang cảnh tự nhiên mỹ lệ đó khiến thế nhân không thể không cất lời ngợi khen.

Ánh bình minh vừa ló, Nhạc Phàm đứng trên đỉnh Thái Sơn đón gió, chiếc áo thợ săn lay động vù vù.

Sau lưng chàng, cách đó không xa là hai ngôi mộ cũ, trước mộ đặt hai bình rượu, hương thơm vẫn tỏa ra xung quanh chưa dứt.

Bia mộ bên trái có khắc chữ “Mộ huynh đệ Trường Thương, Thiết Huyết lập... Bốn năm đồng sinh cộng tử, cuồng phong bay loạn bụi trần. Một thương tung hoành ngang dọc, vạn người không ai dám chặn...”

Còn bia mộ bên phải có khắc. “Mộ huynh đệ Khoái Tiễn, Thiết Huyết lập... Khi rượu vào ca bầu nhiệt huyết, trường tiễn bắn rụng cả sao trời. Hoạn nạn không quên huynh bỏ đệ, đường xuống hoàng tuyền không đơn độc...”

Hai tấm bi văn này do Đông Vũ tự tay khắc, Nhạc Phàm có thể hiểu được tâm tình của hắn, bởi tâm tình của chàng cũng nặng nề như vậy.

... “Đã bao lâu rồi?” Nhạc Phàm ngồi ôm vò rượu trước bia mộ, lẩm bẩm nói: “Đã bao lâu rồi chúng ta không uống rượu với nhau? Ài! Giờ mới tới thăm hai người... Yên tâm đi, Đông Vũ rất tốt, chúng ta đều rất tốt. Chỉ có điều, trên lưng chúng ta gánh vác quá nhiều thứ, chẳng biết lúc nào mới có thể buông xuống được.” Nhạc Phàm nói xong, lại uống một ngụm rượu, rổi rót một bát vào phần mộ.

“Ồ? Ở đây còn có người à!” Đang lúc Nhạc Phàm âu sầu, một nam một nữ đi ngang qua nơi này, nhìn trang phục của bọn họ hẳn là đồng môn.

“Hình như là một tên sâu rượu.” Chàng trai âm thầm nói rồi kéo ống tay áo cô gái, la vội: “Sư muội, chúng ta đi mau thôi, đừng để ý tới hắn, nhỡ lỡ chuyện chính, sẽ nguy hiểm lắm đấy.”

“Sư huynh, chờ một chút!” Cô gái kéo tay đi, quay sang phía Nhạc Phàm nói: “Vị đại ca này, huynh nên xuống núi mau đi, sau này lúc nào có cơ hội quay lại thăm bằng hữu sau. Nơi này sắp bị Hải Sa Bang phong sơn rồi, tranh đấu giang hồ nguy hiểm lắm.”

“...”

Lời khuyên nhủ của cô gái như không lọt vào tai Nhạc Phàm, chàng vẫn tự nói tự uống.

Chàng trai đằng kia nóng ruột, nắm lấy tay tay cô gái nói: “Sư muội, chúng ta mau đi thôi kẻo muộn...”

“Ài!” Cô gái thấy Nhạc Phàm không để ý bèn cắn răng đặt binh khí trong tay mình lại bên cạnh Nhạc Phàm.

“Sư muội! Muội làm gì thế?” Chàng trai kinh hãi, đang muốn lấy lại thì bị cô gái kéo tay nói: “Cho hắn đi, như vậy ít ra hắn cũng có thứ để tự bảo vệ mình.”

“Nhưng, nhưng đó là bảo kiếm tùy thân sư phụ ban cho muội.” Chàng trai ngạc nhiên.

“Không sao đâu, trong môn phái vẫn còn cái khác... Chúng ta đi mau đi, không thì muộn thật đấy.” Nói xong, cô gái kéo tay chàng trai đi xuống dưới núi.

Bóng người đã đi xa, lúc này Nhạc Phàm mới từ từ ngẩng đùa lên, nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Tin tức của Quý lão thật chính xác... Ài!”

“Tranh~~” Một tiếng sắt vang lên, bảo kiếm rời vỏ lấp lánh ánh sáng, quả nhiên là kiếm tốt. Nhạc Phàm nhìn lại, bên trên có khắc hai chữ Tuyên Trữ, chắc hẳn là tên cô gái vừa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK