Thời thế loạn lạc, thế lực các phương tích đều trong thế chuẩn bị tác chiến. Do đu rloại nguyên nhân, chiến cục tới giờ vẫn tạm ổn định lại. Hiện nay ngoại trừ chiến sự phương Bắc rất căng thẳng, những nơi khác chưa bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa chiến tranh.
Chiến sự biên hoang vẫn trong thế giằng co, ba thế lực lớn dưới sự chèn ép của quân đội đại minh chỉ còn hai phần thủ được. Trong bóng tối, thủ lĩnh các thế lực âm thầm tính toán xem làm cách nào mới có thể kiếm được nhiều lợi lộc nhất trong thời loạn lạc này.
Binh mã Cần Vương đang tiến về phía kinh thành, triều đình đã trở thành chốn thị phi, chính giữa lại xảy ra rất nhiều sự cố khiến Sùng Trinh vôc ùng đau đầu, chỉ hận có lòng mà không có sức.
Một bên khác, các lộ nghĩ quân hộ tụ tại Hà Gian song không có cử động gfi tiếp. Do sự kiện phủ Đại Soái bị Nhạc Phàm “đạp đổ” các thủ lĩnh liên tiếp đưa thư tới cho Trương Phong Nghị, đại thế mơ hồ nghiêng sang phía Tĩnh Quốc quân. Còn Chính Vũ Quân lại chiếm ưu thế địa hình, chiếm đống nơi phủ Hà Gian, đối mặt với sự quan sát của các thế lực, toàn bộ thế cục vi diệu lạ thường.
๑๑۩۞۩๑๑
Giang hồ tuy xa xôi song lại khắp nơi khắp chốn. Sau sự kiện tranh đoạt Vũ Tàng, chính đạo cửu phái, hắc đạo lục tâm, các thế lực liên tiếp phong bế, không màng tới chuyện giang hồ nữa. Còn Đông Vũ sau khi đoạt được ma binh lại mạnh mẽ xuất kích, dùng Lạc Dương làm trung tâm nhan h chóng phát triển thế lực Huynh Đệ hội, chỉ trong thời gian nửa tháng đã chiếm đạt vài chục bang phái lớn nhỏ trong giang hồ, nhảy lên thành thế lực siêu cấp sóng vai cùng Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh.
Còn Đông Vũ càng thêm thần bí, trở thành thủ lĩnh của thế lực được giang hồ chú trọng nhất, danh tiếng đã theo sát Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm.
So sánh ra, giang hồ dường như còn loạn hơn cả thiên hạ.
๑๑۩۞۩๑๑
Thương Thiên giám:
Thế của giang hồ, mới cũ cạnh tranh. Minh tranh ám đấu, ba thế chân vạc. Giang hồ như trở thành đấu trường của ba thế lực! Còn trong bóng tối lại có ánh mắt ai đó quan sát không thôi... Thiên hạ hỗn loạn, giang hồ loạn lạc, giữa hoàn cảnh này bỗng thật kỳ quái.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phủ Đại Soái tại Hà Gian, không khí nghiêm nghị lạ thường, trạm gác trùng trùng, nối tiếp không thôi. Trong một gian nhà không chút bắt mắt ở phía nam lại tụ tập vô số cao thủ giang hồ.
“Cút! Cút hết cho ta ~~”
“Lũ đàn bà nhà các ngươi! Đúng là vô dụng! Tàn hoa bại liễu...”
Trong phòng vang lên tiếng gào thét thô bạo của Lô Đạt! Chỉ chốc lát sau ba nữ tử mặt đẫm lệ bước ra. Các nàng tuy là kỹ nữ song bị người ta thóa mạ như vậy trong lòng dễ chịu nổi sao? Cuộc sống dẫu bất đắc dĩ tới đâu cũng không thể không tự ái!
Sau chuyện Lý Nhạc Phàm, Lô Đạt vẫn cẩn thận đề phòng! Giờ ngày ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, lại thêm có thương tích trong người, u buồn mãi thành tật, thậm chí gầnn hư phát điên. Khuôn mặt khô gầy, hai mắt vẩn đục, mái tóc rối rung, giờ hắn nào còn phong thái chúa tể một phương?
“Két két ~~”
Cửa phòng lại được đẩy ra, Lô Đạt đang định rống lên, người vừa tới cướp lời mở miệng: “Đại soái xin bớt giận!”
“Quân sư! Ngươi về là tốt rồi, người ngươi liên hệ ra sao?” Lô Đạt thấy là Trầm Thiên Sách bước vào, vội vàng tiến tới hỏi.
“Ài ~~” Trầm Thiên Sách lắc đầu: “Giờ đang lúc bất thường, chuyện có liên quan tới Lý Nhạc Phàm, không ai muốn nhúng ta vào...”
“Cái gì!” Lô Đạt trợn trừng hai mắt, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Lần này, vì đối phó Lý Nhạc Phàm, hắn không tiếc vốn liếng mời mọc cao thủ võ lâm tới giúp,c òn thu mua tổ chức sát thủ ám sát Lý Nhạc Phàm. Đám người Trương Phong Nghị vốn nghĩ rằng Lý Nhạc Phàm đã đắc tội không ít người trong giang hồ, kẻ muốn giết hắn chắc chắn rất nhiều, nào ngờ cuối cùng lại không ai nguyện ý nhúng tay vào, tình hình như vậy sao không khiến Lô Đạt vừa sợ vừa hận cho được?
Xem ra những lão tiền bối trong giang hồ nói rất đúng! Trên giang hồ chỉ kẻ có thực lực mới có tư cách lên tiếng. Khi lực lượng ngự trị tất cả, hay có thể nói lực lượng đủ để thay đổi tất cả, quy tắc mới sẽ được sinh ra.
Trầm Thiên Sách lắc đầu thở dài, khi hắn biết Lý Nhạc Phàm nhúng tay vào chuyện này lập tức hiểu mọi chuyện đã ra ngoài sự khống chế của hắn.
Sự khủng bố của Lý Nhạc Phàm ra sao, tin rằng không mấy ai hiểu rõ hơn Trầm Thiên Sách.
Trong mắt các tướng lĩnh biên hoang, Lý Nhạc Phàm là một đặc thù. Tuy không thể ảnh hưởng tới chiến thế song lại có lực lượng cực kỳ kinh khủng. Hắn như một vũ khí giết người không biết mệt mỏi. Nếu không có lực lượng tuyệt đối áp chế lại, vậy hắn sẽ tiếp tục giết chóc không ngừng. Nói cách khác, trên chiến trường hắn là chiến thần vô địch, cho dù có bao nhiêu binh lực bao vây, muốn tiêu diệt toàn bộ chỉ là vấn đè thời gian đối với tên Chiến Cuồng này thôi.
๑๑۩۞۩๑๑
“Tại sao?... Tại sao? Chẳng lẽ trời tuyệt đường ta? Ta nên làm gì đây? Hắn muốn giết ta thì sao? Ta phải chạy trốn sao?” Lô Đạt chán nản ngồi xuống, một cảm giác sợ hãi bất lực ăn mòn nội tâm hắn. Bá chủ khi xưa nào còn hùng tâm tráng chí.
“Có lẽ, ta có thể giúp ngươi!” Ngay lúc Lô Đạt tuyệt vọng, một người mặc áo đen đầu trùm kín mũ xuất hiện trước mắt hắn. Giọng nói thật dễ nghe, chắc hẳn là một nữ tử trẻ tuổi.
Lô Đạt nghe vậy vội ngẩng đầu lên, trong lòng cũng cực kỳ chấn động, mình nói thế nào cũng là cao thủ tiên thiên, đối phương đi tới tận trước mặt mình lại không hề phát hiện ra, sao không khiến hắn sợ hãi cho được? Cảm giác thất bại lại dâng lên.
“Ngươi là ai?” Lô Đạt ráng tự trấn tĩnh nói.
Cô gái không đáp nhìn Trầm Thiên Sách ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Đại soái đừng kinh ngạc, cô nương này do ta mời tới giúp.”
“Vậy nàng là ai?”
“Ha ha ~~ Nàng chính là giang hồ đệ nhất tài nữ... Mộ Dung thế gia, tiểu thư Lãnh Tuyết.”
๑๑۩۞۩๑๑
Phía tây doanh trại Tĩnh Quốc quân, phía ngoài trăm trượng.
Nơi đây chính là tiền tiến chiến doanh của Tĩnh Quốc quân, các binh sĩ liên tục vận chuyển những cọc gỗ, hòn đá lớn, có người đào mương, có kẻ lại trầm mặc không lên tiếng, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Sau hai ngày bố trí, một trận cơ khổng lồ diện tích gần trăm mẫu xuất hiện trước mặt Nhạc Phàm và đám người Trương Phong Nghị, cảnh tượng hùng vĩ khiến mọi người than thở không thôi.
Mười hai cọc gỗ phân biệt cắm xuống các vị trí Nhạc Phàm chỉ định, vô số cọc gỗ chất đống quanh thân cọc... Từ cao nhìn xuống như những ngôi sao rải rác, khiến người ta không nhận ra được huyền bí ảo diệu.
Trong Ẩn Tiên cốc, theo lão nhân Hoàng Phủ học tập một thời gian, Nhạc Phàm cũng hiểu biết đôi chút về trận pháp Kỳ Môn, sau khi chỉnh lý chàng cũng đã có tính toán.
Trong trận pháp Kỳ Môn tuy có không ít sát trận song trận pháp tuyệt sát cỡ lớn chỉ có hai ba loại, trong đó Thập Nhị Thiên Môn trận là đơn giản nhất. Phạm vi của Thập Nhị Thiên Môn trận lớn nhất chỉ có vài trăm trượng, đối với chiến tranh thật nhỏ bé không chút đáng kể. Cho nên Nhạc Phàm chọn chiến trận loại lớn nhất, hung hãn nhất - “Phá Sát Trận” để phối hợp.
Đây là chiến trận Kỳ Môn đầu tiên mà Nhạc Phàm sáng tạo ra, để tiện lợi chàng gọi nó là Thập Nhị Thiên Môn Phá Sát trận.
๑๑۩۞۩๑๑
Mọi thứ đều đã được an bài thỏa đáng, Nhạc Phàm đứng bên cọc gỗ chính giữa... Nhìn tình cảnh xung quanh, lúc này trong lòng chàng lặng yên như nước, từng thủ pháp của Tinh Thần quyết thoáng hiện trong lòng.
Trong lòng vui vẻ, Nhạc Phàm giơ hai tay lên, án theo thủ pháp trong Tinh Thần quyết liên tục thôi diễn trận tâm, phương vị, thời gian, điểm tới, biến hóa, cửa vào, cửa ra...
Trên cọc gỗ, Nhạc Phàm khép hờ hai mắt, khuôn mặt nghiêm nghị. Hai tay biến ảo thành trăm ngàn ảnh, phát ra từng luồng hào quang nhàn nhạt... Bên dưới, đám người Trương Phong Nghị nhìn mà thở dài, những binh sĩ xung quanh đều trợn mắt há hốc miệng, trong mắt đầy vẻ sùng bái, coi như thần tích!
Phương pháp này là Diễn Trận trong thuật Kỳ Môn, lấy trận pháp làm cơ sở, lấy người làm trận, suy tính ra mọi biến hóa trong trận pháp, lại căn cứ theo trình tự vận chuyển của trận pháp mà sắp xếp, điều chỉnh binh sĩ tương ứng. Trông thì đơn giản, song quá trình lại cực kỳ phức tạp!
๑๑۩۞۩๑๑
Một canh giờ trôi qua, Nhạc Phàm vẫn dứng yên nơi đó, chỉ có vầng trán nhỏ từng giọt mồ hôi.
Bố trí trận pháp cực lớn như vậy rất tiêu hao tinh thần và thể lực.
๑๑۩۞۩๑๑
Hai canh giờ trôi qua, mồ hôi Nhạc Phàm chảy xuống như mưa, song động tác trên tay không hề ngừng lại.
๑๑۩۞۩๑๑
“Còn một nửa nữa, phải cố gắng chống cự...”
Ba canh giờ trôi qua, sắc mặt Nhạc Phàm đã trắng bệch. Thể lực và lực lượng tinh thần tiêu hao cực lớn khiến chàng đã tới cực hạn.
Thành công thường là kết quả của sự kiên trì! Nhạc Phàm chưa bao giờ từ bỏ, cho dù chàng không biết liệu cuối cùng có thành công hay không, song vẫn tiếp tục kiên trì. Nỗ lực bằng mọi giá, đây là nguyên tắc của chàng...
“Ầm ~~”
Đầu như nổ tung! Nhạc Phàm cuối cùng đã tới giới hạn, song chàng vẫn không ngã xuống! Ngược lại, lúc này Nhạc Phàm lại cực kỳ tỉnh táo, linh đài vô cùng thanh minh, trong suốt tới chưa từng có, một cảm giác khó hiểu dâng lên. Một trăm linh tám thức Tinh Thần quyết lần lượt lướt qua như chiếu lại ký tức, nối tiếp, mxy diệu! Chỉ thấy hai tay Nhạc Phàm biến hóa càng lúc càng nhanh, hào quang trong tay cũng càng thêm lấp lánh khiến những người xung quanh không cách nào nhìn thẳng vào.
Nhạc Phàm chìm đắm trong không gian của tinh thần, xung quanh đều là ánh sao vận chuyển. Thủ thế liên tục biến hóa, tinh không lại tiếp tục vận chuyển một vòng, quỹ tích cực kỳ huyền diệu.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong trận cơ khổng lồ, khí thế được Nhạc Phàm dẫn dắt từ từ lưu động, tạo thành một lớp bình phong kỳ dị.
Đây là lần đầu tiên mọi người được tận mắt thấy thuật Kỳ Môn, tuy không có những chém giết chấn động nơi chiến trường song trong lòng lại vô cùng kinh ngạc trước kỳ thuật của thế gian.
“Xuy ~~”
Thủ thế kết thúc, khí thế theo đó bình lại. Nhạc Phàm toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cơ thể uể oải không thể tả nổi.
Vốn dĩ chàng định lập tức bày trận diễn luyện,s ong Cừu Minh kiên quyết bắt Nhạc Phàm nghỉ ngơi trước đã, đợi ngày mai mới nói. Thái độ của Cừu Minh cực kỳ cứng rắn, Nhạc Phàm không thể làm gì hơn. Có điều, bản thân chàng cũng cảm thấy thích cảm giác được người khác quan tâm như vậy.
๑๑۩۞۩๑๑
Trở lại trong phòng, Nhạc Phàm tiêp tục tự tu luyện. Cả cơ thể và tinh thần đều tiêu hao rất lớn khiến chàng không cách nào suy nghĩ được nhiều, một lòng chìm đắm trong thế giới bản thân. Mà mỗi lần nỗ lực vượt qua cực hạn lại chiếm được hồi báo kinh người... Tiễn Hồn cô đọng lại, nguyên khí tăng trưởng, song kheién Nhạc Phàm thu hoạch được nhiều nhất lại là thủ ấn.
Lần trước trong phủ Đại Soái, đối chiến với cao thủ thần bí khiến Nhạc Phàm vô cùng hiếu kỳ với cách công kích của thủ ấn. Mấy ngày nay vẫn suy nghĩ không thôi, tới tận hôm nay diễn luyện thủ ấn Tinh Thần quyết Nhạc Phàm mới đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, liệu có thể vận dụng nó vào việc tu luyện của bản thân không? Song hiện giờ chàng không còn chút sức lực nào, chỉ đành chờ sau này rồi tính.
Cùng lúc đó, doanh trướng Tĩnh Quốc quân nghênh đón vài vị khách, họ đều tới vì Lý Nhạc Phàm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK