Đồ Lôi tỉnh dậy từ trong mơ hồ, tinh thần tỉnh táo thoải mái chưa từng thấy.
Hoàn cảnh xung quanh hiện rõ trong đầu chàng, không khí trong lành, ngay cả mùi hương cây cối hoa cỏ đều ngửi rõ được, thậm chí tiếng côn trùng ngâm khẽ cũng có thể nghe rất rõ ràng. Cảm giác như khắp toàn thân có lực lượng dùng mãi không cạn!
“Trần Hương cô nương, Tiểu Nhu cô nương, ta sao vậy?” Nhìn những người trước mặt, Đồ Lôi cảm giác như đang trong mộng. Qua kiếp nạn, bản thân chẳng những không chết, trái lại còn mạnh mẽ hơn hẳn!
Tiểu Nhu bước lên nói: “Ngươi vốn sắp chết rồi, khiến ta phải cho ngươi dùng chí bảo bản môn Bích Khung Kim Đan, không dứng giúp ngươi được chân nguyên gần hai giáp. Hừ ~~”
“Hả! Hai, hai giáp...” Đồ Lôi nghe mình được chân nguyên hai giáp bỗng ngây ra như phỗng, kỳ ngộ đột nhiên tới khiến hắn luống cuống chân tay.
“Đồ Lôi đừng nghe Tiểu Nhu nói bậy.” Trần Hương gõ nhẹ lên đầu Tiểu Nhu một cái rồi tức giận nói: “Nha đầu này cho ngươi uống thuốc lung tung, suýt nữa hại chết ngươi...” Sau đó Trần Hương nhanh chóng kẻ lại những chuyện đã xảy ra.
Dừng một chút, nàng lại nói: “Giờ chân nguyên trên người ngươi có hai giáp, có điều phần lớn bị Nhạc Phàm phong ấn trong đan điền, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi từ từ luyện hóa.”
Đồ Lôi không trách ai, biết Nhạc Phàm ra tay cứu giúp, vội vàng quỳ xuống hành lễ tạ ơn: “Cảm tạ ơn cứu mạng của tiên sinh, Đồ Lôi xin ghi nhớ suốt đời.” Tuy rằng có kỳ ngộ song trong lòng Đồ Lôi vẫn mất mác. Thân nhân đều đã mất, mình sống có ý nghĩa gì đâu?
Nhạc Phàm đương nhiên hiểu được tâm tình của Đồ Lôi, đỡ lấy bả vai hắn, trịnh trọng nói: “Ngươi nên sống vì những người đã chết.” Dường như do tâm cảnh bất đồng, Nhạc Phàm cảm giác mình như một lão nhân đã nhìn thấu mọi tang thương nơi tục thế.
Đó là hai tay ấm áp bao trọn lấy trái tim giá lạnh của Đồ Lôi.
Bỗng nhiên, Đồ Lôi thấy Cùng Kỳ trên mặt đất, đầu tiên ngẩn ra, sau đó sắc mặt lạnh băng, lửa giận lại bùng lên đầu!
“Là súc sinh nhà ngươi, ta sẽ giết ngươi!”
Đồ Lôi xiết chặt song quyền, đang định xông tới song lại bị Nhạc Phàm cản lại!
“Trước tiên, tiên sinh, ngươi định làm gì? Đừng cản ta, ta phải giết nó, ta phải báo thù cho muội muội.”
“Ngươi bình tĩnh đã...” Mặc Đồ Lôi giãy dụa, Nhạc Phàm vẫn không buông tay.
“Người thân của ta đều đã chết, ngay cả muội muội cũng đã chết, bình tĩnh thì có tác dụng gì? Bình tĩnh thì con bé sống lại được sao? Sống lại được sao?”
“ca!”
“...” Ngay lúc Đồ Lôi kêu gào điên cuồng, một giọng nói lanh lảnh khiến hắn lặng đi.
Đồ Lôi vỗn còn cho là ảo giác, song khi khi hắn từ từ quay đầu lạ, không dám tin tưởng dụi dụi đôi mắt.... Là muội muội của hắn, là Đồ Lăng!
Cô bé mười sáu tuổi, mái tóc rối bời, bàn tay hơi ngăm đen, hai tay trói phía sau, nước mắt nhỏ xuống từ khuôn mặt nhỏ bé, khiến người ta không kìm nổi lòng thương tiếc.
“Tiểu Lăng! Muội muội ~~”
“Ca ~~”
Sợ mọi chuyện đều là giả, Đồ Lôi lao thẳng tới, ôm muội muội vào trong lòng.
Trần Hương sống mũi cay cay, ngón tay run run, cởi trói cho Đồ Lăng, để hai người ôm nhau.
Huynh muội tình thâm, nhìn cảnh tượng cảm động đó, Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy mọi việc mình làm đều trở nên đáng giá. Bản thân mình không cách nào nắm giữ, song lại có thể cảm nhận được sự quật cường trên người người thợ săn trẻ tuổi anỳ.
๑๑۩۞۩๑๑
“Nhạc Phàm, sao ngươi biết hung thú này chưa từng hại người?” Trần Hương rất tò mò, Nhạc Phàm tuy đánh ngã Cùng Kỳ nhưng vẫn giữ con hung thú này lại bên người, rõ ràng y biết rất nhiều điều.
Nhạc Phàm nhìn Cùng Kỳ trên mặt đất một lát rồi chỉ thản nhiên đáp một câu: “Vì ta là thợ săn.”
Phán đoán của thợ săn, trực giác của thợ săn, cảm giác của thợ săn... Những thứ này là dung môi khiến Nhạc Phàm dễ dàng cảm thụ được ý nghĩ của động vật. Vì vậy khi chàng thấy ánh mắt của Cùng Kỳ lập tức biết đối phương ngoại trừ hung tính ra không hề có sát tính.
Không biết vì sao, sâu trong lòng Trần Hương lại không hề hoài nghi lời Nhạc Phàm.
"A!" Một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ lúc này bầu không khí.
Ánh mắt mọi người chuyển lại hướng Tiểu Nhu, chỉ nghe cô bé nhìn bốn phía xung quanh: “Không tốt, tên lừa đảo kia chuồn em rồi!”
“Cái gì?” Mọi người ngẩn ra, huynh muội Đồ gia càng kinh ngạc, để kẻ tiểu nhân giảo hoạt đó trốn thoát mất rồi.
Trần Hương đang định nói chuyện, một đám người đột nhiên nhảy từ trong rừng núi ra. Những người vừa tới là hai nam một nữ, mang theo một cô bé. Mà trong tay nam tử còn cầm theo một người.
Bọn họ chính là Lăng Thông, Phó Suất đồng hành cùng Nhạc Phàm.
Bọn họ vẫn luôn chờ Nhạc Phàm trên núi, song đợi một canh giờ vẫn chưa thấy Nhạc Phàm trở lại nên tìm tới đây.
๑๑۩۞۩๑๑
“Bộp!” Phó Suất ném người trên tay xuống đất, cười nói: “Cácngươi muốn tìm người này phải không? Chúng ta thấy hắn lén lén lút lút nên mang cả hắn tới đây.”
“Các, các vị anh hùng tha mạng ~~ Tha cho ta đi ~~ ta không phải người, ta là súc sinh ~~ ta xin...” Trên mặt đất vang lên tiếng cầu khẩn van xin.
Huynh muội Đồ gia sẽ mãi mãi không quên được khuôn mặt kinh tởm, đáng căm hận kia! Người trên mặt đất chẳng phải Trương Tam thì là ai?
Cha mẹ bị hại, muội muội gặp nguy hiểm, có thể nói tan cửa nát nhà! Đồ Lôi bị hãm hại, ức chế tới muốn thổ huyết, giờ phút này kẻ thù ngay trước mặt, sao tránh nổi đỏ mặt, rống giận lao lên phía trước, tay đấm chân đá ầm ầm lên người Trương Tam.
“Đừng, đừng đánh ta nữa ~~ ta sắp chết rồi ~~ tha cho ta đi, sau này ta không dám ~~ không dám nữa ~~”
Mặc Trương Tam khóc lóc van xin, Đồ Lôi chẳng hề ngừng tay, ngay cả Trần Hương cũng chỉ khẽ thở dài, không hề ngăn cản. Cừu hận không nhất định phải dùng bạo lực để hóa giải, song bạo lực lại là một trong những cách cách hóa giải cừu hận trực tiếp nhất, thoải mái nhất. Trừ ác cũng là một cách hành thiện.
“Ca, bỏ đi, đánh chết người phải vào tù đó.” Đồ Lăng ôm lấy đại ca từ phía sau, nước mắt không kìm được chảy xuống. Cô bé không muốn chịu cảnh mất đi thân nhân lần nữa.
Trương Lam trên mặt đất co quắp, thở không ra hơi, hai chân duỗi thẳng, chết rồi chăng! Cũng phải nghĩ tới, với lực lượng hiện tại của Đồ Lôi, có đánh vỡ đá cũng không phải không thể, tuy không khống chế được hoàn toàn song tên lưu manh này chẳng qua chỉ là một bị thịt, liệu chống lại được mấy đòn?
“Ca, hắn, hình như hắn chết rồi!”
“Chết rồi? Hắn chết rồi? Ta giết người?” Đồ Lôi lần đầu tiên giết người, cảm giác tội ác và khoái cảm khiến bản thân ngập trong mâu thuẫn.
Nhạc Phàm nhìn hắn, như thấy lại vẻ hoang mang năm đó của mình, cũng là cảm giác bất lực và lưỡng lự đó.
“Thời loạn lạc không có đúng sai, chỉ vì sinh tồn mà thôi. Nếu ngươi là thợ săn phải hiểu được sinh tử và kiên cường.”
Sinh tử và kiên cường, lạnh lùng song tự hiểu, đó là bản tâm... Đồ Lôi không chỉ một lần ảo tưởng mình có được tự do, tự do không bị bất cứ thứ gì ràng buộc. Song hiện thực tàn khốc khiến cho hắn phải cam chịu cảnh tầm thường. Nhạc Phàm như chỉ ra một con đường, khiến hắn thấy được hy vọng.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong mắt Đồ Lôi thoáng hiện hai chữ “kiên định” không có bất cứ tạp chất nào, chỉ có niềm tin.
“Cảm tạ ơn chỉ điểm của tiên sinh.” Có lẽ đã hiểu ra, Đồ Lôi cung kính thi lễ với Nhạc Phàm, người sau thản nhiên nhận lễ.
Tiểu Nhu bước tới hỏi với vẻ quan tâm: “Đầu đất, sau này ngươi tính sao?”
Thiếu nữ này tuy nghịch ngợm song tâm địa thiện lương, Đồ Lôi cũng chẳng để ý nàng xưng hô ra sao.
“Chúng ta vốn muốn đi khỏi, nhưng hậu sự của cha mẹ còn cần thu xếp, cho nên ta định trở lại một chuyến, cám ơn Trần Hương cô nương, cám ơn Tiểu Nhu cô nương, cám ơn ân đức của chư vị...”
Cáo biệt từng người xong, Đồ Lôi mang theo muội muội rời khỏi. Sau này, bọn họ sẽ bước lên một con đường mới.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn huynh muội Đồ gia đi khỏi, mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
Nhạc Phàm thấy khó nói, mấy ngày nay hắn cảm khái nhiều lần, khổ tâm cũng nhiều lần.
“Còn chưa thỉnh giáo?” Trần Hương thu lại ánh mắt, quay về đám người Phó Suất.
Chuyện giao tiếp thế này đương nhiên dành cho Lăng Thông, nghe giai nhân hỏi dò, y lập tức cừoi hì hì nói: “Xin chào hai vị mỹ nữ, cho phép tại hạ tự giới thiệu bản thân một chút, tại hạ chính là người anh tuấn nhất thiên hạ, trẻ nhất, tài hoa nhất, thông minh nhất... trong số tứ đại tài thần, tiểu tài thần Lăng Thông. Có thể quen hai vị là vinh hạnh của tại hạ. Ta thở nhỏ...”
Phó Suất thực sự không chịu nổi, lấy tay che miệng Lăng Thông nói: “Thằng nhóc nhà ngươi thấy người đẹp là luyên thuyên không ngớt, không sợ mấy bà vợ véo lỗ tai à?”
“Ngươi đi...”
Hai người đùa giỡn khiến mọi người đều vui vẻ, ngay cả Nhạc Phàm cũng nở một nụ cười hiếm thấy, làm tan đi rất nhiều ưu sầu.
“Ha ha, khiến hai vị chê cười rồi, chúng ta là bằng hữu của Nhạc Phàm. Tại hạ Phó Suất, các bằng hữu cũng gọi ta là lão Phó... Đây là vợ của ta, Nhan Nguyệt Thi, đây là bằng hữu của muội muội chúng ta, Chu Phượng.”
Trần Hương khiêm tốn thi lễ, sắc mặt như thường.
“Ồ ~~” Tiểu Nhu đột nhiên hét lớn: “Các ngươi là Giang Hồ Hiệp Lữ! Ta thích các người lắm...”
Thiếu nữ líu ra líu ríu một tràng, ngược lại khiến hai người Phó Suất cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng đổi đề tài: “Ha ha, có gì đâu mà, so với Đao Cuồng chúng ta kém đâu chỉ một vài bậc.” Nói xong hai người nhìn sang Nhạc Phàm.
Tiểu Nhu đã sớm biết thân phận của Nhạc Phàm song vẫn há to miệng vờ kinh ngạc: “Cái gì? Hắn chính là hung thần nổi danh trên giang hồ Lý Nhạc Phàm?”
Trần Hương cũng cảm thấy ngạc nhiên, lúc trước khi Nhạc Phàm tự giới thiệu, các nàng hoàn toàn không nghĩ Nhạc Phàm này lại là Lý Nhạc Phàm. Cái tên Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm nàng cũng từng nghe nói, chỉ có điều người trước mắt đâu phải kẻ cùng hung cực ác như trong truyền thuyết.
Nhạc Phàm nhẹ nhàng nở một nụ cười, kèm theo một chút thương cảm.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong lúc trò chuyện, Trần Hương nhìn Cùng Kỳ trên mặt đất nói: “Nhạc Phàm, nên xử lý con hung thú này ra sao?”
Cảm nhận ánh mắt mọi người tập trung lại trên bản thân, Cùng Kỳ như biết được điều gì, thân thể khẽ run lên.
Trầm ngâm trong chốc lát, Nhạc Phàm bước về phía hung thú đang suy yếu, truyền một đạo nguyên khí giúp nó khôi phục.
“Mang nó theo.”
Mọi người đều kinh ngạc, kẻ này thật quá to gan, chẳng kiêng kỵ điều gì, cái này cũng dám nói?
Ngẫm lại thì cũng được, Cùng Kỳ chưa từng hại người, đương nhiên không thể vô duyên vô cớ giết chết, song lại không thể bỏ mặc được bằng không khó bảo đảm sau này nó sẽ không hại tới người khác. Chỉ có quản lý nó mới yên tâm được. Có điều, cũng chỉ có Nhạc Phàm mới quyết đoán như vậy được, dám mang một con thú hung hãn như vậy bên người.
Không có chút quyền lên tiếng nào, vận mệnh của Cùng Kỳ cứ thế bị người ta quyết định. Tiểu Nhu còn đặt cho nó một cái tên – Tiểu Hỏa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK