“Bọn man di mọi rợ, lần này cho các ngươi ăn đủ. Ha ha~~”
Sau gò núi, Đinh Nghị dắc ý ngửa mặt lên trời nhìn ánh lửa và khói thuốc súng ở mạn bắc, như nghe thấy tiếng binh sĩ tộc Thát Đát kêu gào trong tuyệt vọng.
Hỏa dược kia là hắn và Long Tuấn chuẩn bị từ trước đó, để tránh đánh rắn động cỏ nên chỉ có thể sắp xếp ở khu vực ngoại vi tộc Thát Đát.
Bọn họ vốn chỉ định dùng nó thu hút sự chú ý của quân Thát Đát, tạo cơ hội chạy trốn, nào ngờ tộc nhân Thát Đát lại xuất động toàn quân, vừa khéo giẫm phải phạm vi hỏa dược. Bị nổ chết, giẫm chết vô số người, trong thời gian ngắn, đại quân Thát Đát rơi vào thế hỗn loạn.
Đương nhiên, Đinh Nghị không biết, hành động này của mình tuy có phần dư thừa nhưng lại giúp Nhạc Phàm, giúp Nhạc Phàm có được sinh cơ quý giá.
Không bao lâu sau, trời đổ mưa to, Đinh Nghị đột nhiên phiền muộn. Chép miệng, hắn rút thanh loan đao dày nặng trên eo ra, lẩm bẩm: “A Tuấn, từ nhỏ tới lớn chúng ta chưa từng tách rời, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy!” Dứt lời lập tức xoay người đi khỏi.
๑๑۩۞۩๑๑
Giữa cơn mưa to, Long Tuấn vẫn đứng thẳng, như dũng sĩ đứng đợi cái chết, mặc cho nước mưa thấm ướt áo hắn vẫn không hề dao động. Máu và nước lẫn vào nhau, chảy xuống nền cỏ xanh mướt, tẩm bổ cho chúng. Hắn lúc này thân thể tàn tạ, máu me be bét khắp người, đầy rẫy những vết thương, búi tóc tán loạn, nếu không nhờ ý chí chống đỡ, sợ rằng hắn đã ngã xuống từ lâu rồi.
Trước mặt Long Tuấn cũng là một bóng người đang đứng thẳng.
Vũ Văn Trường Sinh mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng sát khí dữ dội cùng trang phục rối loạn lại lộ cho người khác biết, hắn cũng không bình an vô sự.
Hai người vẫn liên tục đuổi bắt giữa thảo nguyên, Long Tuấn dựa vào thân pháp khinh công quái dị cùng sức chịu đựng siêu cường chống đỡ tới tận bây giờ. Khiến Vũ Văn Trường Sinh bực mình nhất là Long Tuấn vừa chạy vừa ném Phích Lịch đạn, mặc dù không làm tổn hại bản thân song khiến hắn rất mất mặt.
Cứ qua lại như vậy, hai người lâm vào thế giằng co. Song càng thế, Vũ Văn Trường Sinh càng không càng lòng, thề phải bắt cho bằng được Long Tuấn, cho dù nổ tung cả mạn bắc này cũng không thể lay chuyển quyết tâm của hắn.
๑๑۩۞۩๑๑
“Thằng nhãi thối tha kia, lão phu xem xem ngươi còn bao nhiêu Phích Lịch đạn. Ha ha~~ Đầu hàngd di!” Vũ Văn Trường Sinh rống lên tức giận, song vẫn đủ tỉnh táo để không tiến lên.
Long Tuấn cười ha hả nói: “Phích Lịch đạn trên người ta đúng là không còn nhiều, chỉ còn hai ba hạt. Tuy không thể làm bị thương ngươi nhưng tự nổ bản thân chắc không vấn đề gì.”
“Ngươi...”
Vũ Văn Trường Sinh cố nén lửa giận, hắn biết người Hán có câu thành ngữ tương tự như chó cùng dứt giậu. Nếu thật sự ép đối phương vào bước đường cùng, không khéo hắn lại sử dụng thủ đoạn cực đoan nào đó, bèn dịu giọng nói: “Thằng nhãi thối tha kia, lão phu không tin ngươi muốn tìm chết... Chỉ cần ngươi nói cho lão phu ngươi biết bao nhiêu về Cửu Châu phong thần, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, được chưa?”
“Tha cho ta một mạng?” Long Tuấn cười lạnh nói: “Phế bỏ võ công của ta, chém đứt chân tay ta, để ta sống không bằng chêt, đây gọi là tha cho ta một mạng đúng không?”
Bị người khác nói trúng tim đen, Vũ Văn Trường Sinh thân là đại tông sư cao quý đương nhiên vừa thẹn vừa giận, quyết định sau khi chuyện này thành công việc đầu tiên là phải cắt lưỡi hắn đi, tránh cho hắn nói hươu nói vượn.
Mềm dẻo đã không được, Vũ Văn Trường Sinh tàn nhẫn nói: “Thằng nhãi thối tha kia, đừng ngu dốt như vậy, có tin giờ lão phu lập tức giết ngươi không?”
"Tin! Đương nhiên tin."
Nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Long Tuấn, Vũ Văn Trường Sinh không nhịn được nói: “Nói mau, rốt cuộc ngươi muốn sao?”
“Ta muốn sống, đương nhiên là muốn sống rồi!” Long Tuấn sắc mặt nghiêm túc, đột nhiên đổi thái độ bước về phía Vũ Văn Trường Sinh.
“Ngươi định làm gì?”
Đối phương tiến tới, Vũ Văn Trường Sinh lại theo bản năng hơi co người lại, song nghĩ tới mình là “thợ săn” mới dần bình ổn lại, ưỡn thẳng ngực.
Long Tuấn vừa đi vừa nói: “Ngươi muốn biết chuyện Cửu Châu phong thần sao? Được! Ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Vậy ngươi mau nói đi!” Vũ Văn Trường Sinh đương nhiên không tin lời Long Tuấn, âm thầm vận cương khí hộ thể, cẩn thận đề phòng đối phương, tới tận bây giờ hắn vẫn không rõ thiếu niên trước mắt rốt cuộc đang nghĩ gì.
๑๑۩۞۩๑๑
Long Tuấn chậm rãi bước tới, khoảng cách hai người từ từ rút ngắn, còn không tới một trượng.
Đôi mắt Vũ Văn Trường Sinh nheo lại, lé lên ánh lạnh. Hắn tự tin đối phương chỉ bước thêm ba bước nữa là mình có thể khống chế được.
Một bước... Hai bước...
Ngay khi bước ra bước thứ ba, hai tay Long Tuấn đột nhiên cho vào trong lòng!
“Ầm ~~ Ầm ~~”
Hai tiếng nổ lớn vang lên, Vũ Văn Trường Sinh không kịp né tránh, lập tức bị nhấn chìm trong thuốc súng.
Trình độ công kích như vậy sao tổn thương được cao thủ cấp tông sư như Vũ Văn Trường Sinh?
Với võ công cảu Vũ Văn Trường Sinh, cho dù là ám khí tuyệt thế cũng chẳng thể thương tổn nổi hắn, bị Phích Lịch đạn dày vò như vậy chẳng qua cũng chỉ là để dụ dỗ Long Tuấn dùng nốt chiêu bài cuối cùng thôi. Song hắn lại chẳng hề hay biết trong lòng Long Tuấn còn có tính toán khác! Hai bên người này tính kế người kia, cuối cùng ai sẽ toại nguyện?
Khói thuốc súng bay đầy trời, ngay lúc mịt mờ này, một ánh lạnh bỗng lóe lên, đâm thẳng về phía yết hầu Vũ Văn Trường Sinh!
Là một thanh kiếm! Vũ Văn Trường Sinh thấy rất rõ, đang đâm tới là một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén, mũi kiếm lấp lóe ánh lạnh khiến người ta tê dại!
"Hồn phi phách tán!"
Long Tuấn quát lên một tiếng, thân mình lao tới nâng bảo kiếm đâm thẳng về phía đối phương. Đây là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong Truy Hồn Kiếm phổ! Không có khí thế, không có lực lượng, chỉ có ánh kiếm.
“Hay! Kiếm pháp hay lắm! Đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải ta.”
Vũ Văn Trường Sinh rất tự tin bởi có cực ít người biết, binh khí thật sự của hắn không phải cây quạt Tàn Vũ mà là nhuyễn kiếm Tử Nhu giấu trong người.
Không sai! Kiếm pháp mới là võ công đắc ý nhất của Vũ Văn Trường Sinh.
Dùng chỉ thay kiếm, một luồng thiên cương kiếm khí xuất khiếu bay thẳng về phía Long Tuấn.
Trước lực lượng tuyệt đối, chiêu thức có lợi hại thế nào cũng chỉ là chút trang trí tô điểm. Long Tuấn không chỉ một lần nghe Nhạc Phàm nhắc nhở, cho nên ngay lúc nguy cơ này, hắn quyết đoán buông kiếm trong tay, dùng biến hóa đổi lấy thành công!
Cái gì? Hắn định làm gì?
Vũ Văn Trường Sinh thấy Long Tuấn hành động như vậy, con mắt trợn to, vẻ mặt kinh dị. Thân là cao thủ kiếm đạo xưa nay hắn đều coi kiếm như mạng, thậm chí rất ít khi sử dụng kiếm. Thật không thể tưởng tượng nổi đối phương lại vì công kích mà bỏ qua không để ý tới kiếm nữa.
Trong lúc không kịp phong fbị, Vũ Văn Trường Sinh xoay người, né tránh một đòn trí mạng trong gang tấc, cánh tay phải bị mũi kiếm đâm bị thương, thân hình bỗng lạnh toát, thật nguy hiểm!
Ngược lại, đối mặt với kiếm khí từ ngón tay của Vũ Văn Trường Sinh, Long Tuấn thậm chí không có cơ hội tránh né, một luồng kiếm khí đánh trúng ngực, người ngã xuống đất, miệng không ngừng chảy máu, hiển nhiên đã bị nội thương rất nặng.
๑๑۩۞۩๑๑
Vũ Văn Trường Sinh không phải ngu ngốc, ngược lại, từ nhỏ hắn đã cực kỳ thông mình, nhờ vậy mới có thành tựu ngày hôm nay. Chỉ có đièu, sau khi nghe thấy bốn chữ “Cứu Châu phong thần”, hắn đã mất đi sự bình tĩnh trong quá khứ, bị Long Tuấn dắt mũi.
“Ha ha ~~ Thằng nhãi kia, ngươi giỏi lắm, mới chừng này tuổi đã có võ công cơ trí tới vậy... Đầu tiên là công tâm, sau đó là dùng trí tuệ, cuối cùng lại đánh úp, muốn đồng quy vu tận. Đáng tiếc! Đángt iếc hôm nay ngươi gặp phải lão phu, đã định trước sẽ thất bại rồi.” Vũ Văn Trường Sinh tuy cánh tay thụ thương song trong lòng lại cực kỳ vui sướng.
Sau bao khúc triết, cuối cùng cũng giành được thắng lợi, cho dù đổi lại là ai cũng sẽ kiêu ngạo, tự hào, sảng khoái. Kể cả Long Tuấn hiện giờ!
“Ha ha ~~ Khụ khụ! Ha ha ~~” Long Tuấn cũng cười, nụ cười lại càng phóng túng tùy tiện hơn, cho dù thổ huyết không ngừng nhưng hắn vẫn cười, như đang thấy người nực cười nhất trong thiên hạ.
Tiếng cười của đối phương khiến Vũ Văn Trường Sinh cực kỳ khó chịu, nụ cười thu lại, sắc mặt lạnh lùng nói: “Tiểu tử thúi kia, ngươi cười cái gì? Đang cười chính bản thân ngươi sao?”
Long Tuấn ngừng cừoi nói: “Không, ta đang cười ngươi, bởi ta thấy ngươi rất nực cười. Đã ỷ lớn hiếp nhỏ, chật vật vậy rồi còn mặt dày kêu mình thắng. Ngươi nói xem ngươi có đáng cười không?”
Không buồn để ý tới sắc mặt nhưu muốn ăn thịt người của Vũ Văn Trường Sinh, Long Tuấn tiếp tục nói: “Lão già kia, giờ ngươi có cảm thấy miệng vết thương mình không đau không? Đừng căng thẳng, ngươi không trúng độc, chẳng qua chỉ trúng thuốc tê mà ta đặc chế thôi. Này ~~ Đừng trừng mắt nhìn ta chứ, thứ thuốc tê đó là của Ngũ Độc giáo, có hận thì cứ hận bọn hắn đi, ta chỉ lau chút lên kiếm thôi mà. Hơn nữa thuốc tê này cũng đâu có lợi hại, ba đến năm canh giờ nữa ngươi sẽ khôi phục tri giác, nhưng cánh tay phải ngươi sợ rằng phải nghỉ ngơi một chút. Ha ha ~~”
Vũ Văn Trường Sinh vốn là người từng trải không ngờ hôm nay lại chịu nhục dưới tay một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, vừa tức vừa hận lại vừa khâm phục mưu trí đối phương. Nếu là độc dược, với công lực của Vũ Văn Trường Sinh có thể nhanh chóng phát hiện, song hắn lại dùng thuốc tê làm liệt đi cảm giác của bản thân, làm sao nhận ra được?
Song cánh tay phải tê dại cũng đâu có sao? Vũ Văn Trường Sinh thần sắc phấn chấn, thản nhiên nói: “Tiểu tử nhà ngươi đúng là giảo hoạt, không chỉ võ công quái dị mà kỳ chiêu liên miên, trí tuệ và phản ứng lại càng lợi hại, nếu không phải ngươi là người Hán lão phu nhất định phải thu ngươi làm đồ đệ, truyền cho ngươi y bát. Có điều...”
“Phì! Ông đây không thèm! Chỉ chút thủ đoạn ấy của ngươi mà đòi thu ta làm đồ đệ, so với sư phụ ta ngươi chỉ đáng xách dép cho người.” Nói xong Long Tuấn mặt không đổi sắc, tiếp tục nghe đối phuonwg nói.
“Có điều, ta tạm thời mất một tay thì đã sao? Giờ ta giết ngươi với giêt smột con kiến có gì khác? Cho nên, ngươi vẫn thua.” Nói xong, Vũ Văn Trường Sinh cất bước tiến tới.
Long Tuấn lại cười, nụ cười vô cùng xán lạn tới mức Vũ Văn Trường Sinh thầm rùng mình, thân hình như hơi co lại.
“Thằng nhóc thối kia, ngươi lại cười gì?”
“Ha ha ~~ Lần này ta không cười ngươi.” Long Tuấn nói thẳng: “Ta thật sự rất vui. Ta có một người anh em tốt, vừa nãy ngươi cũng thấy đó, chính là tên trông ngốc ngốc kia! Hắn thật sự rất ngốc! Ta biết chắc chắn hắn sẽ đi tìm ta, cho dù ta chết hắn cũng sẽ báo thù cho ta! Không ai hiểu rõ ta hơn hắn.”
“Hừ!” Vũ Văn Trường Sinh khinh thường nói: “Ngươi cho rằng hắn có thể cứu được ngươi?”
“Hắn đương nhiên không cứu nổi ta nhưng ta lại có thể cứu hắn, chí ít có thể giúp hắn có thêm nhiều cơ hội sống sót hơn. Ta biết hắn sẽ đến, cũng biết hắn không đánh nổi ngươi, cho nên ta mới nghĩ đủ mọi cách phế một tay của ngươi...” Long Tuấn cười, câu tiếp theo không cần phải nói, Vũ Văn Trường Sinh cũng tự hiểu.
Dùng hết toàn lực chỉ để phế một cánh tay của đối phương, đổi lấy cơ hội sống sót cho huynh đệ. Đây rốt cuộc là ngu ngốc hay thông minh?
Vũ Văn Trường Sinh nổi giận, giờ hắn mới cảm thấy mình như kẻ ngốc bị người khác trêu đùa! Một cảm giác nhỏ nhen, không cam lòng, ủy khuất trào lên trong lòng.
"Điên rồi! Ngươi điên rồi... Lão phu sẽ giết ngươi!"
Trong cơn giận, Vũ Văn Trường Sinh bỏ cả lý trí, nắm lấy Long Tuấn đấm đá không thôi.
Gió rít vù vù, máu tươi bắn tung tóe! Da thịt toàn thân Long Tuấn như tróc ra thê thảm. Cứ thế, Long Tuấn chết chắc/
...
"Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay!"
Ba tiếng hét lớn vang lên, một người một đao từ trên trời giáng xuống, khí thế ương ngạnh ép Vũ Văn Trường Sinh lui lại. Không chờ hắn thấy rõ ngườ vừa tới, đao phong điên cuồng đã dùng khí thế ngợp trời ập về phía hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK