Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Bốp!” Một âm thanh khẽ vang lên.

Đang lúc mọi người cho rằng Nhạc Phàm phải chịu nhục, lại thấy tay phải của Trịnh Uyển bị Nhạc Phàm nắm chặt lấy!

“Ngươi... Ngươi định làm gì? Á! Tay của ta... Đau quá! Mau buông bản cô nương ra!” Trịnh Uyển lớn tiếng kêu gào, song càng giãy càng đau!

Đám người Ti Đồ Hồng kinh hãi, vội vàng xúm lại khuyên can.

Trịnh Quân Văn tức giận quát lớn: “Tên dã man nhà ngươi định làm gì? Mau thả muội muội ta ra... Nếu không ta sẽ không khách khí nữa đâu!” Nếu không phải sợ làm bị thương Trịnh Uyển, gã đã sớm ra tay.

Nhạc Phàm không buồn nhìn y tới một cái, quay sang phía Thiết Nam đang hoảng sợ nói: “Ta hỏi đệ, vì sao không đánh trả? Là vì sợ, hay vì không muốn?”

“Đệ... Đệ sợ... Không, đệ không muốn... Đệ...” Thiết Nam như phát mộng, nói năng lộn xộn.

Nhạc Phàm thản nhiên nói: “Yếu ớt không phải lý do để nhu nhược, lực lượng không phải chỗ dựa cho kiên cường! Nếu ngay cả dũng khí phản kháng cũng mất, vậy còn là chính mình sao?”

“...” Thiết Nam im lặng không nói, y thật sự là người nhu nhược sao?

Đương nhiên là không, Nhạc Phàm dám khẳng định, người nhu nhược chắc chắn sẽ không có niềm tin và điểm mấu chốt cuối cùng, chỉ có điều, Thiết Nam đã quen nhường nhịn, tự cho mình là yếu đuối thôi.

“Này, tên dâm tặc nhà ngươi! Mau buông bản cô nương ra, bằng không ta sẽ gọi cha ta bắt tất cả các ngươi lại!” Trịnh Uyển không thể làm gì, gấp đến mức nước mắt chảy dài, khóc nức nở nói: “Đại ca, Tư Đồ biểu ca, hai người mau cứu muội với, a, tay muội sắp gãy mất rồi!”

Ti Đồ Hồng cũng căng thẳng vô cùng, người là do y mang tới, ở đây tuổi y cũng lớn nhất, nếu Trịnh Uyển xảy ra chuyện gì, lúc về làm sao nói lại với thúc thúc đây, bèn lên tiếng khuyên bảo: “Mong huynh đài hạ thủ lưu tình! Tư Đồ Hồng xin thay mặt biểu muội xin lỗi huynh đài và Thiết Nam!”

Nhạc Phàm hỏi ngược lại: “Cô ta định đánh ta, ta lại phải nhịn sao?”

“Dâm tặc ~~ Mau buông tay ra! Đợi đấy, bổn cô nương nhất định sẽ cho ngươi biết mặt!” Trịnh Uyển hung hăng nói.

“Uyển nhi im ngay!” Ti Đồ Hồng vội quát lên rồi nói: “Tính tình biểu muội của ta vốn nóng nảy, vì lo lắng cho bệnh tình biểu tỷ nên mới hành động lỗ mãng như vậy...”

“Đúng vậy, người anh em.” Chưởng quầy mập cũng đi tới khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì cứ nói, dẫu sao nàng cũng chỉ là một cô bé mà.”

“Cô bé? Tính tình nóng nảy?” Nhạc Phàm âm thầm cười lạnh, nhìn tính cách này của Trịnh Uyển, rõ ràng là ỷ có chỗ dựa nên mới dám kiêu căng như vậy. Loại người này thường trong lòng rất ít khi nghĩ cho kẻ khác.

... Cục diện dang giằng co, đúng lúc này, Thiết Nam bỗng ngẩng đầu lên nói: “Lý đại ca... đệ... đệ có chuyện muốn nhờ huynh giúp...”

Nhạc Phàm thầm thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Đệ định hỏi ta có thể chữa khỏi bệnh cho cô gái kia không, đúng không?”

Vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc, Thiết Nam khẽ gật đầu nói: “Nếu Lý đại ca có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư, Thiết Nam...”

Nhạc Phàm xua tay ngắt lời: “Sao ta phải cứu cô ấy?”

Thiết Nam vừa định nói, Trịnh Quân Văn đã ngắt lời, khinh thường nói: “Cái tên nhà quê này cũng đòi biết y thuật? Đừng chọc cười ta!”

“Đúng vậy, tên dâm tặc không biết xấu hổ này!” Trịnh Uyển cũng kêu lên, chỉ có Ti Đồ Hồng và Tư Đồ Yến căng thẳng nhìn Nhạc Phàm.

Thiết Nam tiếp tục nói: “Từ nhỏ đệ đã là cô nhi, sống cùng sư phụ và sư nương, nương tựa lẫn nhau. Sau khi Thiết Quyền môn phải giải tán, đệ và sư phụ tới phủ Tư Đồ. Ở đó, đệ trở thành mục tiêu bắt nạt của những người khác, họ cười nhạo đệ, mắng đệ... Chỉ có tiểu thư tâm địa hiền lành, đối xử với đệ rất tốt, song cô ấy đối xử với ai cũng vâyk!

Những ngày tháng sống trong phủ Tư Đồ, nếu không nhờ cô ấy che chở, sợ rằng đệ đã bị những kẻ khác ức hiếp thê thảm rồi, cho nên đệ vẫn rất cảm kích tiểu thư. Tiểu thư từ nhỏ đã mắc bệnh lạ, không thể sinh sống như người bình thường, đệ nghĩ đệ có thể cảm nhận được nỗi đau của cô ấy.

Có một lần, đệ đi ngang qua lâm viện, thấy tiểu thư một mình ngẩn ngơ ở đó, bèn bước tới thăm hỏi. Cô ấy bảo đệ, cô ấy không oán hận sinh mạng ngắn ngủi, cũng không thất vọng vì không được thấy những thú vui trong cuộc đời, tiếc nuối duy nhất là không thể sống một ngày tự do... Cô ấy chỉ mong có được một ngày sống khỏe mạnh thoải mái... Chỉ một ngày mà thôi... lý đại ca... Nếu đại ca có thể cứu tiểu thư, đệ nguyện dùng sinh mạng này đánh đổi!”

“Dùng mạng đánh đổi!” Thiết Nam cúi đầu, không nhìn thấy hai hàng hệ đã tuôn rơi nơi khóe mắt Tư Đồ Yến. Chưa bao giờ nàng ngạc nhiên và cảm động như vậy, cuộc sống như thêm màu sắc.

Nhạc Phàm chăm chú quan sát Tư Đồ Yến trong chốc lát rồi nói: “Cửu Tuyệt Huyền Âm Mạch, Chí Âm Chí Hàn, vừa là kỳ mạch, vừa xưng tuyệt mạch.”

“Hả!” Mọi người đều hét lên ngạc nhiên, đám người Ti Đồ Hồng đã tìm không ít danh y, cuối cùng nhờ ngự y hoàng cung mới biết tên của căn bệnh này. Song Nhạc Phàm ngay bắt mạch cũng không cần, lập tức chuẩn đoán ra chứng bệnh, sao không khiến bọn họ khiếp sợ.

Thiết Nam hiếu kỳ nói: “Lý đại ca, làm sao huynh biết?”

Nhạc Phàm không đáp, thả Trịnh Uyển ra nói: “Món nợ của Thiết Nam sẽ do hắn tự đòi lại.”

“Ngươi... Ta muốn giết ngươi!” Trịnh Uyển vừa được thả ra lại muốn xông tới, song bị Ti Đồ Hồng kéo lại, nghiêm túc nói: “Giờ chuyện liên quan tới an nguy của biểu tỷ, đừng có hồ đồ, nghe hắn nói hết đã!”

“Hừ!” Trịnh Uyển vẫn ấm ức, oán hận trừng mắt nhìn Nhạc Phàm, Thiết Nam một chút rồi lui về phía sau Trịnh Quân Văn.

Thầm thấy phiền toái, Nhạc Phàm trả lời: “Sắc mặt trắng bệch, mi mắt có sương, ánh mắt lạnh lẽo, thở ra hơi lạnh. Chứng bệnh âm hàn như vậy không ngoài ba loại. “Hàn Lãnh Chứng”, “Thất Nguyệt Hoàn” và “Cửu Tuyệt Huyền Âm Mạch”. Giờ đã là cuối thu, đương nhiên không phải “Thất Nguyệt Hàn” còn người bị “Hàn Lãnh chứng” không phải dị tật của thân thể, cô nương tướng mạo lại cực kỳ xinh đẹp, cho nên không cần xem ta cũng biết một chút.”

“Thật lợi hại!” Ti Đồ Hồng và Trịnh Quân Văn cùng liếc mắt nhìn nhau, giờ đã tin lời Nhạc Phàm nói. Thân thể Tư Đồ Yến hơi co lại, nàng sợ lại một lần nữa nghe tin bệnh mình không trị nổi! Nàng sợ rằng sẽ lại tuyệt vọng.

Thiết Nam căng thẳng nói: “Lý đai ca, vậy... có cứu được không?”

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Nhạc Phàm từ từ nói: “Ta đã nói rồi, sao ta phải cứu cô ta? Cô ấy và ta không quen không biết, chẳng lẽ chỉ vì cô ta tâm địa thiện lương mà ta phải cứu?”

Ti Đồ Hồng nghe giọng điệu Nhạc Phàm dường như có cách chữa trị, vội vàng chắp tay nói: “Nếu huynh đài có thể cứu tiểu muội một mạng, vậy ngài muốn gì xin cứ nói, Ti Đồ Hồng ta nhất định sẽ hết lòng.”

Nhạc Phàm không hề lay động, ánh mắt u buồn nói: “Thứ ta muốn, còn trở lại được sao?” Ngừng một chút rồi lại nói: “Thiết Nam, chúng ta đi thôi...”

“Chạy đâu!” Thấy Nhạc Phàm nói đi là đi, hai anh em Trịnh gia lập tức đứng ra cản lại.

Nhạc Phàm hơi nhướn mày, quát lớn: “Tránh ra!”

Hai huynh muội Trịnh gia từ nhỏ đến lớn đâu đã bị người khác quát nạt như vậy, lập tức cảm thấy khuât nhục, tức giận quát lớn một tiếng rồi nắm tay đấnh thẳng về phía Nhạc Phàm.

“Tên nhà quê kia, muốn chết à!”

“Dâm tặc, xem đòn!”

Phụ thân hai huynh muội Trịnh gia là tổng quản cẩm y vệ, võ công hai người đương nhiên không kén, sắp tiến vào cảnh giới nhất lưu, trong số những người cùng lứa cũng có thể coi là không tồi. Chỉ có điều lần này bọn họ lại gặp phải Lý Nhạc Phàm... “Hừ!” Không thấy nổi động tác của Lý Nhạc Phàm, khí thế bùng phát, hai huynh muội Trịnh gia lập tức cảm thấy như sắp nghẹt thở... Đầu óc mơ màng, một khí tức khủng bố xâm lấn tâm thần.

“Đùng!”, “Đùng!” Hai người ngã lăn trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ kinh hãi. Hai huynh muội Tư Đồ cùng chưởng quầy mập khôi phục tinh thần, vội tới đỡ dậy.

“Chúng ta đi!” Nhạc Phàm chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ tới một cái, đi thẳng xuống dưới lầu.

Thiết Nam do dự trong chốc lát, nhìn sang phía Tư Đồ Yến một chút, cuối cùng cũng bước theo, sau lưng là tiếng chửi bới của huynh muội Trịnh gia.

... “Ông chủ Tôn, ngươi có biết người vừa rồi là ai không?” Ti Đồ Hồng hỏi.

“Cái này... Ta cũng không biết!” Chưởng quầy mập âm thầm than khổ, giờ hai huynh muội Trịnh gia xảy ra chuyện ngay trong dược phường của gã, những ngày tháng sau này sợ rằng chẳng tốt lành rồi. Nghĩ tới đó, trong lòng gã lại thầm chán nản.

Ti Đồ Hồng nói thầm: “Xem ra đầu tiên phải nói chuyện này cho cha mẹ đã, có thể hắn có cách thật cũng chưa biết chừng.”

“Có cách gì? Chắc chắn hắn chỉ là kẻ bịp bợm giang hồ thôi!” Trịnh Uyển tức giận nói: “Chắc chắn hắn biết không cứu nổi biểu tỷ nên mới từ chối như vậy, đợi đấy, lúc về nhất định ta sẽ tìm cha tới giúp.”

Ti Đồ Hồng không vui nói: “Bỏ đi! Chúng ta về trước nhờ cha ta tra thử lai lịch kẻ này, có thân thủ như vậy chắc chắn không phải người thường.”

“Ừ!” Trịnh Uyển đáp lời, trong lòng càng hận Nhạc Phàm và Thiết Nam.

Bốn người không còn tâm tình đi dạo, lập tức trở về.

๑๑۩۞۩๑๑
Đi trên đường, Thiết Nam không nhịn được hỏi: “Lý đại ca... đệ...”

Nhạc Phàm khẽ mỉm cười nói: “Đệ thích cô gái ấy đúng không?”

“A! Đệ, đệ đâu có... Lý đại ca đừng hiểu nhầm...” Thiết Nam hoảng hốt xua xua tay.

“Thích thì nói là thích, có gì đâu mà giấu, đừng để lúc mất đi mới thấy hối hận. Có lúc, nếu bỏ qua, cơ hội sẽ không còn tới nữa...”

Nghe Nhạc Phàm cảm khái như vậy, Thiết Nam cũng im lặng, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Đệ hiểu là tốt rồi. Yên tâm đi, bọn họ sẽ còn tìm tới... Cho dù là vì đệ ta cũng sẽ cứu cô ấy.”

“Cám... Cám ơn Lý đại ca!” Thiết Nam bỗng phấn chấn trở lại, lòng vô cùng kích động.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK