Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lại nói Nhạc Phàm cùng Trương Uyển Anh đi thẳng tới phủ Đại Soái, nào ngờ ngoài phủ đầy những binh sĩ, bất cứ ai cũng không thể tiến vào. Thấy cảnh đó, Nhạc Phàm sao còn không hiểu?

Đám Trương Phong Nghị là hậu nhân duy nhất của Lệ Vân, nếu có chuyện bất trắc gì, Nhạc Phàm sẽ tiếc nuối cả đời. Trong cơn thịnh nộ, chàng mang Trương Uyển Anh xông thẳng vào phủ Đại Soái, vì vậy mới dẫn tới cảnh tượng kinh tâm động phách tiếp theo.

๑๑۩۞۩๑๑
Lúc này, trong phủ đại soái, trong trong ngoài ngoài đầy người với người.

Chỉ thấy một nam tử người đầy máu, tay múa đại đao bước thẳng trong đám người, như một mũi tên sắc bén, cắt mọi người xung quanh làm hai nửa, không một ai ngăn nổi bước tiến của y.

Vài trăm binh sĩ đứng trước mặt Nhạc Phàm vô cùng sợ hãi, bọn họ từ từ lui lại phía sau, ánh mắt không dấu nổi nỗi sợ. Mặc dù họ là binh sĩ, dù họ đã thân kinh bách chiến, đã ra ra vào vào chốn sa trường, song dẫu sao họ cũng vẫn là người. Bàn năng tự bảo vệ khiến họ lựa chọn trốn tránh, mất cả dũng khí chiến đấu.



Trương Uyển Anh nhìn tất cả với vẻ hoảng sợ, trong đầu không ngừng tự hỏi! Từ lúc vào cửa tới giờ nàng cứ thế bước theo sau Nhạc Phàm, chưa từng thấy chàng dừng bước, cứ thẳng một lèo giết tới, tự nhiên cứ như đây là một cuộc dạo phố bình thường...

Nhìn từng binh sĩ ngã xuống mặt đất, cho dù Trương Uyển Anh đã qua sự tẩy rửa của sa trường song trong lòng vẫn có cảm giác vô lực. Giờ phút này rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Nhạc Phàm nói trên người mình là máu của người khác. Với thủ đoạn như vậy, những binh sĩ kia sao lại gần được, sao làm bị thương cho nổi?

๑๑۩۞۩๑๑
Phủ Đại Soái không phải không có cao thủ. Ngược lại, Lô Đạt vì muốn mở rộng quyền thế của mình, dùng đủ loại thủ đoạn mượn hơi không ít cao thủ giang hồ. Chỉ có điều lúc thường vẫn ẩn trong chỗ tối, ít khi lộ diện.

“Lên!”

Mười mấy cao thủ lao lê ntừ mé tường, công thẳng về phía Nhạc Phàm... Đao phong lạnh lẽo sắc bến khiến người ta hoa cả mắt!

Đám thủ lĩnh âm thầm kinh hãi, hóa ra Lô Đạt giấu diếm nhiều cao thủ như vậy!

Chỉ có điều, bọn họ lại không biết, quần chiến loạn chiến đều là thế mạnh của Nhạc Phàm. Không ai tưởng tượng nổi người đó tu luyện tại Tử Dịch doanh bốn năm như thế nào...

Một cơn gió lướt qua, đám được gọi là cao thủ giang hồ ngã xuống sạch sành sanh! Ngay chút lực phản kháng cũng không có.

Vô cùng lạnh lẽo, bóng hình như ngưng đọng lại.

๑๑۩۞۩๑๑
Cơn lạnh qua đi, Điền Vũ lập tức khôi phục tinh thần, thân là đại tướng tiên phong của Chính Vũ quân, sao lại ngồi yên không làm gì được?

“Vào đây nhận chết!” Rôntsg to một tiếng, Điền Vũ giơ cao thanh trường đao dài bẩy xích chém thẳng vào đỉnh đầu Nhạc Phàm, khí thế uy mãnh, ai dám đối địch?

“Keng ~~”

Nhạc Phàm lật tay ngăn trường đao, sau đó đá một cước thật mạnh hất đối phương về phía đám người, khiến một loạt ngã xuống như rạ.

Lần anỳ, mọi người không ai dám cử động! Đừng nói tới cao thủ giang hồ, ngay cả dũng tướng chốn sa trường như Điền Vũ cũng bị người ta dùng một cước đá văng ra . Đám tướng lĩnh tôm cua rbọn họ tới chẳng bằng tìm chết?

“Cha, mẹ, đại ca!” Trương Uyển Anh thấy đám người Trương Phong Nghị ở chính giữa, vội vàng lao lên... Lần này không ai ngăn cản!

Cừu Minh kéo con gái lại, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng binh an vô sự mới thở phào nhẽ nhõm, lập tức hỏi: “Sao con lại tới đây? Chẳng phải bảo con ở lại lưu thủ đại doanh à? Người kia là ai? Sao lại đi cùng con? Sao hai con giết vào đây được?”

“Huynh ấy là Lý đại ca, là Trần gia gia bảo con cùng huynh ấy tới. Lý đại ca bảo mọi ngươì có thể gặp nguy hiểm bèn mang con giết thẳng tới đây.” Trương Uyển Anh thấy cha mẹ vô sự cũng yên lòng.

“Lý đại ca?” Đám người Trương Phong Nghị ngạc nhiên! Đang muốn hỏi tiếp lại bị ngắt lời.

“Hống ~~”

Lô Đạt không nhìn nổi nữa, hống lên một tiếng! Khí thế bùng phát, quanh người bao phủ bởi một tầng cương khí mỏng manh trong suốt!

“Tiên thiên cương khí! Hắn là cao thủ tiên thiên!”

Mọi người kinh ngạc, cao thủ tiên thiên! Đây là những người đứng đầu giang hồ! Tại đây bọn họ lợi hại nhất cũng chỉ là cao thủ siêu nhất lưu, làm sao sao sánh nổi? Hậu thiên với thiên tiên là một ranh giới rất khó vượt qua, xem ra đây mới là chỗ dựa cuối cùng của Lô Đạt, chẳng trách hắn không dám kiêng kỵ như vậy.

Lô Đạt cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới thiên tiên cách đây không lâu, vốn dĩ hắn muốn để lại làm lá bài tẩy cuối cùng, song giờ phút này nào giữ nổi bình tĩnh nữa?

Trương Phong Nghị nhìn những người thân bên cạnh, trong mắt đầy vẻ lo lắng, bản thân chẳng qua chỉ là cao thủ siêu nhất lưu, có thể bảo vệ vợ con toàn thân trở ra sao? Cừu Minh lại nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt không khỏi lướt sang phía Nhạc Phàm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

๑๑۩۞۩๑๑
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cơ bắp của Lô Đạt bùng phát, toàn thân tỏa ra khí thế lẫm liệt ép thẳng về phía Nhạc Phàm, cho dù là người mù cũng nhận ra hắn đã thật sự nổi giận.

Nhạc Phàm lạnh nhạt nhìn Lô Đạt một cái, không mang theo chút tâm tình nào, cứ như chỉ lướt ngang qua . Vẩy vẩy đại đao vấy máu, chàng bước tới trước mặt Trương Phong Nghị nói: “Đây là cạm bẫy, đi khỏi đã rồi nói...”

“Ta giết ngươi!”

Lô Đạt bừng bừng lửa giận! Mình đường đường đại soái một phe thân phận cao quý, còn là cao thủ tiên thiên, đối phương tới tận phủ mình giết người, lại coi mình như không! Thật không thể nhẫn nhịn nổi!

“Cẩn thận!” Thấy Lô Đạt lao tới, Trương Phong Nghị vội vàng nhắc nhở! Lời còn chưa dứt, trước mặt đã chỉ còn lại một tàn ảnh mơ hồ!

“Xoẹt!”

Mọi người chỉ cảm thấy như một cơn gió nhẹ lướt qua, thậm chí không thấy bóng dáng Nhạc Phàm đâu, chàng cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt Lô Đạt.

“Bùng!”

Quyền trái của Nhạc Phàm đánh ra, dễ dàng xuyên qua cương khí tiên thiên hộ thể của Lô Đạt, tàn nhẫn đánh thẳng vào ngực chàng.

“Rắc ~~” Tiếng xương vỡ lanh lảnh vang đội trong lòng mọi người.

Chỉ một quyền đơn giản đó, song bá chủ thế lực một phương, cao thủ tiên thiên, cứ thế bị đánh văng ra! Lô Đạt vừa rồi còn uy phong vô tận, diễu võ dương oai, song giờ lại chật vật nằm trên mặt đất, không ngừng hộc máu... Đây thật chẳng khác nào một chuyện cười!

“...”

Mọi người từ trấn động thành an tĩnh! Không ai dám hít thở lớn tiếng, mọi người đều dùng ánh mắt đờ đãn nhìn Nhạc Phàm ở giữa sân... Lô Đạt chẳng phải cao thủ tiên thiên ư? Cao thủ tiên thiên chẳng phải rất lợi hại sao? Sao lại bị đánh bại dễ dàng như vậy? Chênh lệch cực lớn khiến mọi người tê dại.

Trương Phong Nghị không dám tin tưởng nhìn Nhạc Phàm, đôi môi khô khốc như muốn nói gì đó song không cất lời lên nổi. Cừu Minh khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện ý cười. Còn hai huynh muội Trương Tĩnh Cừu cùng Trương Uyển Anh đều trợn tròn hai mắt, như muốn lồi hẳn ra.

Xung quanh quả thực đầy những binh sĩ, song không ai dám hành động, bản năng nói cho họ biết, ai động là người đó chết! Có bao nhiêu người cũng vô dụng.

Đây chính là uy thế, không cần lời nói uy hiếp, cũng không cần hiển lộ danh vọng...

Nhạc Phàm chống đao xuống đất, nhìn vào một góc tối ở hoa viên, thản nhiên nói: “Xem đủ rồi chứ, ra đi!”

Ra đi? Hắn đang bảo ai ra? Còn ai dám ra? Muốn chết sao?

Mọi người theo ánh mắt nhìn sang góc hoa viên, không có bất kỳ động tĩnh gì?

Ngay lúc mọi người đang nghi hoặc, chỉ thấy ánh mắt hoa lên... Sau đó từ trong chỗ tối một người bước ra. Hắn là ai vậy? Sao đột nhiên lại xuất hiện tại đây?

Người vừa tới vóc dáng bình thường, thân mặc một bộ đồ trắng, mang một mũ trùm mặt dữ tợn.

“Ta là Kính Thủy, không ngờ tiểu huynh đệ lại cảnh giác tới vậy...” Giọng nói như chuông bạc, vừa nghe đã biết dưới mặt nạ là một cô gái.

Nhạc Phàm nhíu mày không nói gì, lần này chàng không nhìn ra thực lực đối phương.

Lúc này Cừu Minh mới mở miệng hỏi: “Đây đều là cạm bẫy mà các ngươi toan tính? Đội ngũ Tĩnh Quốc quân của ta bị đánh lén cũng là âm mưu của các ngươi?”

“Không sai, tin đồn đại phu nhân trí tuệ tuyệt đỉnh, quả nhiên danh bất hư truyền.” Kính Thủy bước tới giữa khu vườn, hờ hững đứng đó, không hề có ý động thủ.

“Nhưng vẫn bị các ngươi tính kế.”

“Đúng vậy, ta biết các ngươi chắc chắn sẽ đến, còn Lô Đạt cũng chắc chắn sẽ động thủ.”

“Có câu nói, đôi khi trí tuệ đứng trước cường thế không có bất cứ tác dụng gì, ví dụ như ngày hôm nay.” Cừu Minh quay sang phía Nhạc Phàm, ý tứ không nói cũng hiểu.

“Hắn chỉ là ngoại lệ.”

“Không sai.”

Mọi người đều mờ mờ mịt mịt, cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn chưa phản ứng nổi trước một loạt những biến cố.... Đoạn đối thoại của hai người càng khiến họ không hiểu gì.

Thật ra tất cả những điều này đều là cạm bẫy của thế lực thần bí, mục đích chính là muốn Chính Vũ quân cùng Tĩnh Quốc quân lưỡng bại câu thương, khi cần còn có thể đổ thêm dầu vào lửa. Kính Thủy vẫn luôn nấp ở đây, mục đích chính là thêm chút lửa nếu cần.

Song người tính sao bằng trời tính! Sự xuất hiện của Nhạc Phàm hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của họ... Không! Kính Thủy vẫn chưa thất bại, chỉ cần nàng giết chết được Nhạc Phàm, lại giết sạch mọi người ở đây, kế hoạch của nàng vẫn sẽ thành công, chỉ có điều tốn thêm nhiều sức lực hơn mà thôi.

๑๑۩۞۩๑๑
Kính Thủy nhanh chân bước tới trước mặt Nhạc Phàm, giọng đầy vẻ vui mừng: “Nói vậy chắc các hạ là người trong giang hồ, sao lại muốn quản việc của thiên hạ này?”

“Ta, không phải người trong giang hồ.” Lời nói vừa dứt, khí thế toàn thân Nhạc Phàm bùng phát...

Kính Thủy như đã sớm có chủ ý, không nhanh không chậm lơ lửng bay lên không trung, cũng tỏa ra hàn khí thấu xương. Mọi người xung quanh đồng loạt rùng mình, liên tiếp lui lại, đám binh sĩ cũng chen chen chúc chúc.

Nhạc Phàm biết đối phương là cao thủ, không dám khinh thường, vận chuyển Long Cực Cửu Biến hộ thể, toàn thân bùng ra ánh sáng màu cam xán lạn, một con cự long màu cam mơ hồ vòng quanh người, giương nanh múa vuốt, quay sang phí Kính Thủy rít gào!

“Chính khí đường đường, thần công kỳ môn tuyệt diệu!” Kính Thủy ồ lên kinh ngạc, cũng không cam lòng yếu thế. Hai tay bấm quyết vận chuyển chân khí, một con rắn khổng lồ ẩn hiện trên không trung, tranh phong với cự long.

Hai bên đều không lui lại, đại chiến hết sức căng thẳng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK