Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bồng!

Bồng, bồng, bồng...

Ven Minh Hồ, tiếng nổ ầm ầm khiến người ta kinh sợ! Vụ nổ kinh hồn khiến đất đá bay loạn, bao phủ chu vi vài chục trượng, khiến người ta không cách nào thấy rõ hư thực, bóng dáng Nhạc Phàm cũng bị lấp chìm trong đó.

“Lý Nhạc Phàm...” Thi Bích Dao đứng xa, gào lên không ngừng song vẫn không thấy chút động tĩnh nào.

๑๑۩۞۩๑๑
Một chốc lát sau, tro bụi tan đi, phía trước chỉ còn một vùng đất trống ngổn ngang, song không thấy bất cứ ai, thậm chí không có vết tích của thi thể.

“Người đâu rồi? Sao lại không thấy?” Thi Bích Dao xông lên phía trước, quan sát xung quanh xong không hề phát hiện điều gì!

“Xoạt...”

Đột nhiên, một bóng dáng lao từ trong hồ ra, Thi Bích Dao quay đầu nhìn lại, chẳng phải Lý Nhạc Phàm thì là ai? Chỉ có điều giờ bộ áo thợ săn màu đen của chàng đã vô cùng rách nát, toàn thân ướt đẫm, dáng vẻ chật vật.

“Phốc...” Thi Bích Dao đột nhiên mỉm cười nói: “Lý Nhạc Phàm, lần đầu ta thấy dáng vẻ này của ngươi đấy, đúng là chẳng khác gì bang chủ cái bang! Không, giờ ngươi còn đẹp hơn cả hắn đấy. Ha ha ha...”

“Hừ!” Nhạc Phàm nhướn mày song cũng chẳng buồn tính toán. Chỉ có điều, trong lòng chàng thầm suy nghĩ, sao ba cô gái kia đột nhiên biến mất. Tuy nói tình hình lúc nãy rất rối loạn, song muốn bỏ trốn dưới linh thức của Nhạc Phàm mà không để lại chút dấu tích như vậy, đâu phải chuyện người thường có thể làm được!

“Ba cô ả này, tuổi chẳng lớn lắm mà công phu đạt tới mức như vậy, cũng ngang với tiểu hòa thượng Thanh Thiên kia rồi, chỉ có điều một bên âm tà một bên đầy chính khí, hoàn toàn không cùng con đường. Vì sao trên giang hồ lại đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ thiếu niên như vậy? Rốt cuộc bọn họ đến từ đâu? Sư phụ của họ là ai? Vì sao lại xuất hiện trên giang hồ ngay lúc thiên hạ loạn lạc...” Từng nghi vấn lướt qua trong lòng Nhạc Phàm.

Thi Bích Dao thấy thần sắc Nhạc Phàm bất định bèn bước lên hỏi: “Này! Bọn họ đâu rồi?”

“Không biết?”

“Không biết?” Thi Bích Dao nghe vậy sửng sốt, lập tức nói: “Chúng ta mau đi thôi, bằng không sư môn bọn họ đến sợ rằng không dễ đối phó.”

“Ừm...”

๑๑۩۞۩๑๑
“Cộp cộp...”

Chờ tiếng vó ngựa đi xa, ba bóng người lại nhảy khỏi hồ. Hóa ra ba tỷ muội Sư Nhược Tình vẫn trốn trong nước.

“Khụ khụ...”

“Phụt...” Cố nén nội thương, Sư Nhược Tình phun ra một ngụm máu tươi.

“Đại tỷ, người sao rồi?” Cận Quỳnh Vân thấy Sư Nhược Tình thổ huyết, vội vàng cho nàng ăn linh dược vào.

“Tên khốn kiếp!” Nhuế Anh bên cạnh căm giận nói: “Từ nhỏ đến giờ ba tỷ muội chúng ta đã bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn đến vậy đâu, Nào ngờ hôm nay lại thua dưới tay một thằng nhà quê! Nếu không nhờ Phích Lịch Đạn mà sư phụ ban cho để phòng thân, không khéo chúng ta...”

Sư Nhược Tình sờ lên cái mũi đã gãy của mình, vẻ mặt dữ tợn nói: “Bất kể hắn là ai, bổn cô nương tuyệt đối không bỏ qua! Mau thả tín hiệu thông báo cho các sư huynh tới giúp, ta nhất định phải băm vằm hắn thành muôn mảnh!”


๑๑۩۞۩๑๑

“Tí tách... Tí tách...” Từng giọt nước rơi xuống tôn lê bầu không khí tĩnh lặng như chết.

Đây là một hang động thần bí, xung quanh vách núi là một số phù hiệu hình dáng kỳ lạ. Chuột bọ côn trùng rắn rết lộn xộn, chính giữa lại là một thần đàn cỡ nhỏ, như được sử dụng để tế bái. Chỉ có điều trên thần đàn đều là thi thể rắn độc, bộ cạp độc, chuột ... Chờ thi thể đam động vật hòa cùng mãu huyết, khiến người ta thấy tanh máu, ghê tởm!

“Nam mưu mật... Nam mưu mưu...”

Trước thần đàn, một lão già tóc hai màu vàng bạc quỳ trên mặt dất, miệng lẩm bẩm tụng niệm gì đó, âm thanh không ngừng biến ảo, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Người đó là ai? Sao lại niệm chú ở đây? Niệm cho ai? Niệm cái gì?


๑๑۩۞۩๑๑

Thành Khai Phong, còn được gọi là Biện Kinh, tọa lạc tại mé đông trung bộ tỉnh Hà Nam, được bình nguyên Hoàng hà bồi đắp, là một trong những tòa thành vang danh thiên cổ. Dân chúng nơi đây chất phác hiền lành, địa linh nhân kiệt, quan phủ thanh minh, tránh được họa chiến tranh, là một vùng đất lành.

Bước khỏi thành Khai Phong, hai bên đường rực rỡ muôn màu, người tới kẻ đi tấp nập lạ thường.

Trên đường, một nam một nữ dẫn ngựa đi. Cô gái xinh đẹp lung linh, còn chàng trai lại rách rưới như ăn mày. Tổ hợp quái dị đó khiến người ta cảm thấy vô cùng tương phản, chỉ có điều bọn họ hoàn toàn không để ý tới ánh mắt người khác.

“Ồ! Nơi đây thật náo nhiệt. Ha ha! Lý Nhạc Phàm, lần này có thể nghỉ ngơi đôi chút rồi chứ? Ngươi nhìn xem trời đã sắp tối rồi, không định để bản cô nương ngủ cùng ngươi ngoài trời nữa đấy chứu? Hơn nữa, ngươi xem, đống quần áo này chẳng phải nên thay rồi à?”

“Ách! Phải thay thôi.” Tuy Nhạc Phàm vẫn thẳng lưng nhưng Thi Bích Dao để ý được chút mất tự nhiên trên khuôn mặt chàng.

๑๑۩۞۩๑๑
“Lầu đón khách” rất nổi danh trong thành, nó tập hợp cả khách sạn để nghỉ ngơi, quán trà bình thơ, quán rượu, thức ăn ngon các loại, hợp thành một thể, khiến người ta có cảm giác mới lạ.

Lúc này, Nhạc Phàm và Thi Bích Dao bước vào trong khách lâu, vừa động đũa vừa lắng nghe tin tức bốn phương...

Cảm nhận bầu không khí náo nhiệt xung quanh, Thi Bích Dao bỗng cười nói: “Lý Nhạc Phàm, có biết ‘lầu đón khách’ này do ai mở không?”

Lý Nhạc Phàm vùi đầu vào ăn uống, chỉ khẽ lắc đầu với câu hỏi của Thi Bích Dao.

Thi Bích Dao thấy hắn nói vậy bèn chu miệng nói: “Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết có ăn thôi! Chẳng biết kiếp trước có phải ngươi chết đói hay không nữa.”

“...” Nhạc Phàm vẫn không nói gì.

“Ta nghe bằng hữu nói, nơi đây do Tiểu Thần Tài Lăng Thông mở đấy.”

“Ô! Hóa ra tiểu tử đó bản lãnh tới vậy!” Nhạc Phàm ngẩn ra! Gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.

Thi Bích Dao vô cùng buồn bực, đang muốn phát tác mắng tiếp hai câu.... Đột nhiên, trên căn lầu không xa vang lên tiếng nói chuyện khiến hai người Nhạc Phàm chú ý.

Một nam tử trung niên quay sang bằng hữu cùng bàn hỏi: “Phong huynh, nghe nói các thế lực giang hồ đã lên đường tới Quỷ Trùng, chẳng hay tình hình giờ ra sao?”

Phong huynh kia đắc ý nói: “Khà khà, hỏi đúng lắm, lão ca mới từ Vẫn Dương trở về... Vẫn Dương đúng là nơi loạn lạc, khắp nơi đều là dân chúng bỏ chạy, ài... Khụ, lại xa đề tài chính rồi. Ta nhận được tin nói, người của các thế lực lớn trên đường đến Quỷ Trùng bị người ta ngăn cản, giờ còn chưa tới được nơi muốn đến.”

Dư lão đệ sửng sốt: “Bị người ta ngăn cản? Không thể nào, thiên hạ còn ai có bản lãnh đó?”

“Khà khà, chẳng phải đám dã nhân chưa khai hóa Miêu tộc thì là ai. Bọn chúng nói Quỷ Trủng là thánh địa của Miêu Tộc, ngăn cản các thế lực bang phải, đã đối lập một ngày một đêm rồi.”

“Chỉ hơn ngàn người Miêu tộc sao ngăn cản được mấy vạn cao thủ! Không thể nào?” Dư lão đệ ra sức lắc đầu, đương nhiên không tin.

“Ngươi không hiểu rồi.” Phong huynh ra vẻ hiểu biết nói: “Cổ độc của miêu tộc cực kỳ quỷ dị, người trúng sâu độc sinh tử khó dò, thậm chí trở thành công cụ nô dịch trong tay kẻ khác. Ngươi nghĩ kỹ lại xem, các thế lực lớn đều mang ý xấu riêng, ai nguyện làm chim đầu đàn cơ chứ, cho nên mới giằng co lâu như vậy.”

“Vậy sau đó thì sao? Chẳng lẽ cứ thế bỏ đi?”

“Đương nhiên là không rồi, nghe nói thủ lĩnh hắc đạo Quan Mạc Vân đang đàm phán cùng tộc trưởng Miêu tộc, giờ chưa biết sẽ ra sao, có điều nếu hai bên đều không thỏa hiệp có lẽ không tránh nổi một trận gió tanh mưa máu tiếp.”

“Lại đánh nữa à? Ài! Mặc bọn họ vậy, thiên hạ đã loạn như vậy rồi còn.”

“Ài! Đúng vậy, thiên hạ giang hồ đâu phải hạng như chúng ta quản nổi.”

“Ha ha, không nói chuyện này nữa... Nghe nói tối nay có hội chùa, quan huyện lão gia mở tiệc mộ thiện tại Phong Nguyệt Từ. Phong huynh tới tham gia cùng ta chứ?”

“Được thôi!”

๑๑۩۞۩๑๑
Quay đầu lại, Thi Bích Dao cười đầy ẩn ý: “Lý Nhạc Phàm, ngươi đoán ai sẽ thắng trong trận tranh chấp này?”

Nhạc Phàm hé mắt, thản nhiên nói: “Trận tranh chấp thế này, có kẻ thắng sao?”

Thi Bích Dao ngẩn ra, lập tức hiểu ý Nhạc Phàm, thầm nghĩ: “Đúng vậy, lần tranh đấu này nào có ai thắng? Tới lúc đó chắc chắn máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Cho dù ai là người cười lúc cuối cùng cái giá phải trả cũng không nhỏ. Hơn nữa trên giang hồ cũng có không ít những bàn tay đen đang lặng lẽo thao túng... Lý Nhạc Phàm này như chẳng quan tâm tới điều gì xong thực chất chuyện gì cũng rõ...”

“Lý Nhạc Phàm, ngươi nghĩ sao?”

“Chuyện này không liên quan gì đến ta.”

Dáng vẻ hờ hững của Nhạc Phàm khiến Thi Bích Dao cũng nhụt chí, mỉm cười ngượng ngùng rồi chẳng buồn nhiều lời tiếp. Sau bữa cơm tối, hai người bèn trở về phòng.

๑๑۩۞۩๑๑
Lại một buổi tối tĩnh mịch, Nhạc Phàm lặng lẽ ngồi trên giường, bắt đầu rèn luyện Tiễn Hồn, tâm tư lại bay loạn khắp chốn...

Cảm tình là thứ phải trải qua rồi mới nhận ra sự tồn tại của nó. Hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng Nhạc Phàm vẫn duy trì sự cố chấp, hay nên nói là quật cường.

Trong thức hải, Tiễn Hồn màu xám từ từ xoay chuyển, bảy luồng sáng tinh tế không ngừng vờn quanh, phát ra âm thanh “tê tê”. Trong cơ thể, gân cốt bao phủ bởi một ánh hồng, dường như ẩn hiện chút màu trắng tinh thuần.

“Xem ra muốn đột phá vẫn cần chút thời gian.” Nhạc Phàm khẽ thở dài, bắt đầu tu luyện Long Cực Cửu Biến. Chỉ thấy thân thể chàng vặn vẹo, diễn biến tám mươi mốt động tác kỳ lạ, miệng hít thở thiên địa nguyên khí.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK