Tư Đồ Hướng Đông thầm tức giận, đang lúc quan trọng lại bị người làm ngắt lời! Hai hàng mi cau lại, sắc mặt giận dữ nói: “Làm càn! Hô to gọi nhỏ như vậy còn ra thể thống gì nữa? Chẳng lẽ ngươi không biêt ta đang nói chuyện hay sao... Cái gì mà không xong? Ai đánh vào? Chẳng lẽ đám giặc cướp còn dám tán công thành Ứng Thiên chúng ta hay sao?”
“Không... Không phải...” Tên người làm vô cùng căng thẳng, khổ sở nói: “Là... là tên... Không, là một gã do Thiết Nam mang tới đang đánh vào. Bọn chúng vào đến đại viện rồi, thuộc hạ... Bọn hộ vệ thuộc hạ không đánh lại...”
Nghe người dưới bẩm báo như vậy, hai huynh muội Tư Đồ cùng kinh hãi. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ phụ thân lại dùng cách cực đoan như vậy để xử lsy việc của Thiết Nam. Nếu thật sự xảy ra xung đột, sợ rằng hậu quả khó mà lường nổi. Dù thế nào giờ bọn họ cũng không thể làm gì, chỉ có thể lo alứng mà thôi.
“Cái gì! Bọn chúng?” Tư Đồ Hướng Đông đứng bật dậy, nghĩ lại thấy không đúng bèn tức giận quát: “To gan, ngươi dám lừa ta sao? Trong phủ nhiều hộ viện như vậy sao chỉ có hai tên cũng không xử lý được?”
Tên người làm nghe vậy căng thẳng, “bộp” một tiếng, quỳ rạp xuống đất nói: “Không... Không... tiểu nhân đâu dám nói láo! Cho dù tiểu nhân có gan to bằng trời cũng không dám lừa dối đại lão gia! Bọn họ thật sự đánh tới nơi rồi, còn nói đòi lại công bằng cho tên Thiết Cường kia.”
“Công bằng? Ngươi...” Tư Đồ Hướng Đông đang muốn nói tiếp, Khổng Thiên Vũ bên ghế trái bỗng ngắt lời, không nhanh không chậm nói: “Tư Đồ lão gia mắng hắn cũng vô dụng, có lẽ đối phương mời người trong giang hồ đến... Những hộ vệ của Tư Đồ lão gia lúc bình thường làm cảnh còn được, nhưng nếu đnáh nhau thật, hai thủ hạ nào của tại hạ cũng giải quyết họ rất dễ dàng.”
Tư Đồ Hướng Đông lúng túng, vừa nghe là người trong giang hồ bèn căng thẳng hỏi lại: “Vậy phải làm sao đây?”
Khổng Thiên Vũ đặt chén rượu xuống, xua xua ống tay áo nói: “Chuyện này dẫu sao cũng bắt nguồn từ tại hạ, vậy cứ để tại hạ cho người đi giải quyết là được.”
“Một tên giang hồ có già ghê gớm!” Trịnh Hoa Hùng dửng dưng như không, nói: “Ta và Thiên Vũ lần này dẫn theo vài trăm cẩm y vệ và bộ khoái Lục Phiến Môn tới đây, tất cả đều đang đợi lệnh ở trạm, mục đích chính cũng là truy bắt đalm người giang hồ quấy nhiễu dân lành này. Lão đệ yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ cho chúng đẹp mặt! Ha ha ha...”
Cười lớn một tràng, Trịnh Hoa Hùng lập tức an bài, lệnh cho thuộc hạ mang người bắt kẻ gây rối lại.
... Nhìn mười mấy cẩm y vệ bước vào, Tư Đồ Hướng Đông cũng coi như an tâm, nâng chén rượu lên nói: “Đã làm hỏng thú vui của các vị, lão đây thật xấu hổ! Xấu hổ quá...”
“Được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục uống rượu!” Mọi người nâng cốc lên... “Buông ta, đừng kéo ta!” Tư Đồ Yến gạt tay Trịnh Uyển ra, lớn tiếng nói: “Cha, chú, sao hai người lại làm như vậy. Bọn họ đâu làm gì sai, nếu không phải Thiết Cường đại thúc bị...”
“Im miệng!” Tư Đồ Hướng Đông giận đến nỗi con mắt trợn tròn, nói: “Nha đầu người càng ngày càng được nước lấn tới! Đây đâu có chỗ cho ngươi xía vào, ngồi xuống cho ta!”
Trịnh Hoa Hùng nhíu mày không vui, nói: “Mấy tên điêu dân chợ búa đó, cũng nên dạy dỗ một chút, Yến nhi đừng để ý tới chúng.”
“Đúng vậy, biểu muội...” Trịnh Quân Văn cũng khuyên nhủ: “Đừng để ý tới đám điêu dân đó, muội để ý tới thân phận bản thân chút đi.”
“Cha... các người...”
Thấy Tư Đồ Yến còn định nói gì dó, Trịnh Uyển và Tư Đồ Hoành vội vàng ngăn lại, không dám để nàng nói nữa.
... “Ồ! Sao lâu vậy còn chưa trở lại.”
Một lúc sau, Trịnh Hoa Hùng thấy thuộc hạ còn chưa trở về nhận lệnh, âm thầm đề phòng.
“Trịnh huynh có chuyện gì vậy?” Tư Đồ Hướng Đông thấy Trịnh Hoa Hùng tâm thần không yên, bèn hỏi.
Trịnh Hoa Hùng nói: “Không biết vì sao lâu vậy rồi bọn họ còn chưa trở lại, có thể gặp phải cao thủ rồi.”
“Vậy, vậy còn không mau tới xem xem.” Tư Đồ Hướng Đông cố ra vẻ trấn tĩnh nói.
Trịnh Hoa Hùng khoát tay nói: “Không sao, cho dù là cao thủ siêu nhất lưu cũng chẳng thoát nổi khỏi Kim Ti Thiết Võng của cẩm y vệ.”
Tư Đồ Hướng Đông mỉm cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Kim Ti Thiết Võng chính là ám khí chuyên dụng của cẩm y vệ, chuyên đê rlùng bắt cao thủ giang hồ, bị Kim Ti Thiêt vong đánh lén, cho dù là cao thủ siêu nhất lưu cũng khó lòng chạy trốn. Đương nhiên, Trịnh Hoa Hùng vốn không ngờ lại có cao thủ cảnh giới thiên tiên tới đây. Dẫu sao, với địa vị của cao thủ thiên tiên, họ vốn xem thường những tranh chấp nhỏ nhặt này, cũng bởi vậy y an tâm hơn không ít.
."A!", "A!", "A ——"
“Có chuyện gì vậy?” Tiếng kêu gào thê thảm từ phía xa kinh động mọi người đang ngồi trong bàn tiệc.
"A!", "A!" . . . Lại một loạt những tiếng kêu thảm vang lên, đám người Trịnh Hoa Hùng cũng đứng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy định xem cho rõ.
“Hiu – Đùng đùng---- Một viên đạn tín hiệu màu đỏ bùng nổ giữa không trung, Trịnh Hoa Hùng và Khổng Thiên vũ lập tức biến sắc. Đây là ám hiệu riêng biệt của cẩm y vệ, chỉ khi gặp phải cao thủ võ lâm mới phát ra.
Tín hiệu này vừa được truyền ra, tất cả cẩm y vệ xung quanh đều sẽ chạy tới, xem ra chuyện nghiêm trọng rồi.
“Đi, ra xem nào, ta muốn xem xem kẻ tới phủ có ba...” Trịnh Hoa Hùng cất bước tiến lên, lời đang nói tới mép lại ngưng bặt.
Phía trước cách đó không xa, một nam tử nắm lấy cổ một tên cẩm y vệ, từ từ bước qua cửa khu vườn. Trên tấm áo thợ săn cũ nát nhiễm chút sắc máu, hẳn là của người khác. Sau lưng hắn là một thanh niên, tay vẫn ôm một người. Đám người Tư Đồ Hướng Đông đứng xa xa nhìn lại, lập tức nhận ra Thiết Nam.
“Là hắn! Sao lại là hắn!” Mộ Dung Lãnh Tuyết từ đầu đến giờ sắc mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh, giờ lại đột nhiên lộ vẻ kinh sợ, dẫu nahnh chóng khôi phục như lúc đầu nhưng trong đầu, suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển.
“Người của ta đâu?” Trịnh Hoa Hùng thấy hai đội cẩm y vệ vừa phái đi không ai trở lại, lập tức kinh ngạc.
Nhạc Phàm đi tới trước, thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, ta không giết bọn chúng...”
Nghe câu dó, tâm trạng Trịnh Hoa Hùng cũng thầm buông lỏng, dẫu sao những người này cũng đều là thủ hạ đắc lực của y, nếu thật sự có chuyện gì, vậy... Không đợi Trịnh Hoa Hùng thở phào, Nhạc Phàm đã buông cẩm y vệ trong tay ra, đột nhiên đánh thẳng một quyền vào ngực y... “Rắc!” Một tiếng gãy vang lên, cẩm y vệ bị đánh bay ra, rơi xuống đất, miệng phun ra đầy những máu tươi.
“Dừng tay! Ngươi làm gì vậy?” Trịnh Hoa Hùng gầm lên, tung người nhảy lên, hạ xuống bên cạnh cẩm y vệ kia...Kiểm tra đôi chút, xương ngực đã vỡ vụn, có chữa khỏi cũng thành tàn phế.
Nhạc Phàm tiếp tục nói: “Ta không giết, chỉ phế bỏ bọn chúng, cũng như người kia thôi.” Nói xong quay sang nhìn người đằng sau một cái.
“Cái gì! Phế bỏ! Cả đội cẩm y vệ đều bị phế bỏ?” Trịnh Hoa Hùng trong lòng chấn động, hai mắt mê man. Đám cẩm y vệ này đều là thân tín do hắn bồi dưỡng nhiều nă, giờ nỗi đau như cắt gãy cánh, sao bình tĩnh cho nổi!
“Thiết Nam, ngươi... Tên súc sinh nhà ngươi thật to gan, dám cấu kết với người ngoài đến đả thương người của Tư Đồ gia chúng ta! Được...” Tư Đồ Hướng Đông chỉ thằng vào Thiết Nam mắng nhiếc, đang muốn gọi người tới, song nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, ngay cẩm y vệ cũng bó tay không cách nào, huống hồ là mình.
Thiết Nam ôm sư phụ bước lên một bước, khuôn mặt không chút biểu tình nói: “Ta không muốn gây sự, chỉ muốn đòi lại công bằng cho sư phụ.”
“Công bằng! Chỉ bằng ngươi?” Nói xong, Khổng Thiên Vũ bước ra, tung người nhảy tới, quay về phía Thiết Nam nói: “Ta là tổng bộ đầu của Lục Phiến Môn, các người tự tiện xông vào phủ của người khác còn dám đòi công bằng với ta? Phì!”
“Đúng vậy! Sao ta phải đòi công bằng kia chứ?” Thiết Nam lộ vẻ âu sầu mỉm cười, trong mắt đầy sắc lạ, chẳng biết do thất vọng hay cười nhạo mình ngây thơ.
Nhạc Phàm vỗ vai y, nói với vẻ chân thành: “Khi công lý đã mất đi, chúng ta phải tự mình kiên trì bảo vệ. Người muốn bảo vệ ai, vậy nhất định phải trở nên mạnh mẽ.”
Thiết Nam lặng lẽ gật đầu, y có thế hiểu được lời của Nhạc Phàm, phảng phất như vang vọng cả trăm ngàn lần trong lòng y... y cũng từng trải qua chuyện như vậy
Trịnh Hoa Hùng mặt lạnh như sương, thầm nói: “Người kia là ai, ngay cả ta cũng không nhìn rõ lúc hắn xuất thủ, xem ra thực lực của hắn không thua gì ta...” Lòng thầm nghĩ vậy, bèn đứng dậy lạnh lùng nói với Nhạc Phàm: “Hừ! Các hạ rốt cuộc là ai? Ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi!”
Trịnh Hoa Hùng ngồi trên ngôi cao nhiều năm, tính cách vô cùng tự nhiên, giờ cho dù gã đã cực kỳ tức giấn song mặt vẫn chẳng đổi sắc.
Nhạc Phàm nhìn Thiết Cường đang hồn mê, hỏi ngược lại: “Tàn nhẫn? Có lẽ vậy! Ta chỉ đáp trả mà thôi. Nói, ai đã hạ thủ?”
“Ha ha!” Khổng Thiên Vũ khinh thường nói: “Ngươi coi mình là ai? Hoàng thượng hay là khâm sai? Ngươi cũng xứng...”
Lời chưa dứt, quyền phải của Nhạc Phàm đã tới trước ngực...
“Cẩn thận.” Trịnh Hoa Hùng hét lớn một tiếng, cũng đồng thời xuất thủ... “Bùng!” Hai nắm tay va chạm, một tiếng nổ lớn vang lên. Chỉ thấy Trịnh Hoa Hùng phải lùi liền vài bước mới ổn định được hạ bàn, còn thân thể Nhạc Phàm chỉ hơi lay động một chút, thực lực hai bên chênh lêhcj ra sao, không cần nói cũng biết.
Khổng Thiên Vũ lúc này mới hoàn hồn, lui lại vài bước, nhớ tới tình cảnh khi nãy không khỏi hoảng sợ: “Người này thật lợi hại! Thực lực mình đã tiếp cận siêu nhất lưu không ngờ không nhìn ra nổi tốc độ quyền của đối phương... Thậm chí, ngay cao cao thủ như thế bá cũng bị một quyền của hắn đẩy lui. Vậy chẳng phải, hắn, hắn đã là... Thật lợi hại, nếu lúc nãy không nhờ thế bá giúp, sợ rằng...” Nghĩ lại mà lạnh cả người.
Trịnh Hoa Hùng giờ cũng âm thầm phát khổ, mình dùng tới tám tầng công lực rồi, không ngờ chẳng đỡ nổi một quyền của đối phương, ngay cả cánh tanh phải cũng bị chấn động làm tê dại, không dùng sức dược nữa, xem ra lần này đá phải tấm sắt rồi.
“Thực lực không được, vậy chỉ có thể dùng thế lực, cũng may đã phát tín hiệu, chỉ cần kéo dài thời gian đôi chút, đến lúc đó...” Nghĩ ra cách, Trịnh Hoa Hùng nháy mắt ra hiệu cho Không Thiên Vũ.
Không Thiên Vũ hiểu ý gật đầu.
... Trong vườn cây.
Nhạc Phàm dẫn Thiết Nam bước từng bước một tới, đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hãi... “Là ngươi! Không ngờ lại là ngươi! Ngươi...”
Mọi người nghe vậy lập tức quay sang, ánh mắt tìm tới Lê Hạo Kiệt.
“Hóa ra là ngươi!” Nhạc Phàm dừng bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái. Chàng từng gặp mặt Lê Hạo Kiệt, biết người này là huyện lệnh địa phươg, có xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.
Khổng Thiên Vũ vội vàng hỏi: “Ngươi biết hắn? Hắn là ai vậy?” Trong suy nghĩ của y, chỉ cần biết nội tình của kẻ trước mặt, những chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Hắn, hắn là...”
Trịnh Hoa Hùng thấy y lắp bắp cả nửa ngày không ra nổi một chữ, bèn quát lên thúc giục: “Nói mau, hắn là ai?”
Lê Hạo Kiệt do dự một chút, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: “Hắn chính là Lý Nhạc Phàm...”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK