Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lão tiên sinh mím môi thổi hơi rồi từ từu nói: “Chém giết tròn hai canh giờ, những kẻ địch còn sót lại cuối cùng cũng thối lui, còn người trong giang hồ cũng tử thương quá nửa. Ngay lúc mọi người cho rằng đã yên bình, lại vài trăm cao thủ áo đỏ xuất hiện!

Lần này, mục tiêu trực tiếp của bọn họ là những kẻ có bản đồ kho báu như Quan Mạc Vân, nhiều cao thủ đồng thời đột kích như vậy, có là Quan Mạc Vân cũng không tránh kịp...”

Mọi người nghe tới căng thẳng, không nhịn được hỏi lại: “Vậy sau đó thì sao?”

Lão tiên sinh đáp: “Quan Mạc Vân bị đánh ngã trên mặt đất, mắt thấy bản đồ kho báu sắp đổi chút! Thời khắc nguy hiểm, một đám người áo đem thần bí lại đột nhiên xuất hiện, ngăn cản cao thủ áo đỏ kia! Không biết đám người áo đen đó tới từ đâu song võ công cực kỳ cao cường, chỉ mười người mà ngăn cản được cả trăm cao thủ...”

“Ô?” Lão tiên sinh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt đưa sang góc trà lâu, dường như phát hiện điều gì.

“Cuối cùng thì sao?” Mọi người thần sắc căng thẳng thúc giục.

“Bản đồ thì đương nhiên là bảo vệ được.” Lão tiên sinh tiếp tục nói: “Nhưng khiến người ta không hiểu nổi là khi những người thần bí kia đẩy lui đám cao thủ áo đỏ bèn nhanh chóng bỏ đi. Không nói một lời, không làm gì cả, thậm chí không liếc mắt nhìn một cái, cứ thế bỏ đi! Chỉ để lại phía sau một đống chân tay cụt cùng những người sống sót sau đại nạn.

Mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta kinh tởm, vô số người khóc lạc cả giọng. Có nhiều người vì người thân, bạn bè, lại có nhiều người không chịu nổi áp lực khổng lồ đó. Nếu không nhờ có Tuyền Thanh giải cứu có thể tưởng tượng được sẽ chẳng mấy ai sống tới phút cuối!”

“Cộp!” Tiếng gõ bàn lại vang lên, câu chuyện đã gần tới hồi kết.

Thở dài một tiếng, lão tiên sinh từ từ nói: “Võ Tàng tái hiện, máu vấy đầy trời, tai nạn này là đả kích cực lớn đối với giang hồ Trung Nguyên, không khéo do những thế lực ngoại tộc ngoại vực đã bàn mưu tính kế từ lâu! Xem ra thiên hạ sắp loạn rồi...”

“Tiên sinh, kho báu đó rốt cuộc ở đâu? Tiên sinh còn chưa nói hết mà.” Không ít kẻ trong giang hồ gấp gáp hỏi.

“Các ngươi muốn biết à?”

“Đương nhiên rồi.” Mọi người đều gật đầu, lão tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông, nói: “Bốn tấm bàn đồ tương hợp, còn kho báu lại ngay phía nam MIêu Cương, bên trong Quỷ Trùng.”

“Cái gì! Quỷ Trùng trong tam đại cấm địa? Đó chẳng phải vùng đất chết à? Nghe nói bước vào đó thì đừng mong sống trở ra, sao lại có kho báu được?” Bên dưới lại ồ lên kinh ngạc.

Lão tiên sinh gật đầu: “Nơi đó quả thật là một vùng đất chết, không một tán cây ngọn cỏ. Song trên bàn đồ lại chỉ ra một con đường dẫn tới kho báu, còn có các cơ quan trận pháp trong bản đồ... Võ Tàng tái hiện mang tới một trận chém giết, chẳng biết giang hồ rồi sẽ có thêm bao mưa máu gió tanh nữa, chẳng hay giang hồ rồi sẽ loạn tới mức nào.”

“Được rồi, chư vị, hôm nay lão phu xin ngừng ở đây, muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, lần sau mời tới sớm...”

“Ài....” Buổi kể chuyện kết thúc, mọi người cũng dần bỏ đi, trà lâu vốn đầy những người, giờ phút này lại trở nên trống trải. Chỉ có phía góc còn một nam một nữ đang ngồi ngay ngắn.

Lão tiên sinh thu dọn vật phẩm trên bàn, hiếu kỳ bước tới hỏi: “Chuyện đã kể xong, sao nhị vị còn chưa đi?”

Chàng trai trả lời: “Đợi người!”

“Ha ha, cậu đang đợi lão phu?”

“Chẳng phải cụ cũng đang đợi ta sao?”

“Ô!” Lão tiên sinh sửng sốt, chàng trai nói tiếp: “Chắc cụ nhận ra ta chứ?”

Lão tiên sinh bật cười đáp lời: “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Cám ơn cụ đã báo cho con chuyện của Tiểu Nhã.”

“...” Lão tiên sinh trầm ngâm trong chốc lát, thở dài buồn bã nói: “Người tính cũng chỉ có giới hạn, vẫn chậm, vẫn chậm!”

Thật ra Nhạc Phàm mơ hồ cảm thấy, cái chết của phụ thân và Lưu Thủy thôn cũng không đơn giản như sự tưởng tượng của chàng, để biết rõ thực hư chân tướng, chàng đã chạy suốt đêm về đây, muốn hỏi cho rõ.

Lão tiên sinh nói: “Tiểu Phàm, một mình cậu theo lão nào, có người muốn gặp cậu.”

Nghe lão tiên sinh gọi thẳng tên mình như vậy, không hiểu sao Nhạc Phàm lại cảm thấy thân thiết, không hề suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.

Thi Bích Dao ở bên cạnh thấy Nhạc Phàm nói đi là đi, vội vã ngăn lại: “Này! Các người đi rồi, ta làm sao đây?”

Nhạc Phàm quay đầu lại nói: “Cô muốn ta trói cô lại, tìm người đưa cô về, hay là tự về nhà nghỉ?”

“Ngươi...” Thi Bích Dao cứng họng, cả giận: “Được rồi, ta tự về là được chứ gì. Hừ!”

๑๑۩۞۩๑๑
Trên đường cũng chẳng có mấy ai, lão tiên sinh tự giới thiệu: “Tiểu Phàm, lão là một trong ngũ lão của Thần Cơ các, cậu cứ gọi lão là Quý lão được rồi, những người như chúng ta đã sớm quên tên thật rồi.”

“Thần Cơ các, Khấu tiền bối bảo các ngài đã suy bại rồi cơ mà?” Nghe ra vẻ mất mác trong giọng nói của Quý lão nên Nhạc Phàm không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Quý lão lại nói: “Cậu đang lo cho bạn bè trên đỉnh Bình Nham?”

“Vâng.”

“Không cần lo lắng, căn cứ tổ chức trueyèn tin nói rằng mọi bạn bè cậu biết đều bình yên vô sự, không cần lo lắng...”

“Cám ơn!”

... Xuyên qua rất nhiều con đuowfng nhỏ và sân cổng, cuối cùng Quý lão cũng dừng lại.

“Đến rồi!”

Nhạc Phàm đưa mắt nhìn quanh, đây là một đình viện cũ kỹ. Không gian nhỏ hẹp bốn phía bày hai chiếc cọc gỗ và một ít dây thừng, màn cửa rách nát chứng tỏ nơi này đã bị bỏ hoang. Nương theo ánh đuốc mờ mờ, chàng mơ hồ thấy ngoài cửa có khắc chữ “Thiết Quyền môn” ba chữ vừa mạnh mẽ vừa có lực.

Nếu không nhờ thấy ba chữ Thiết Quyền môn, Nhạc Phàm thật không ngờ nơi đây lại là một đạo quán võ học, trông đổ nát như vậy thật không ngờ còn có người tới đây.

“Chúng ta đang ở con đường phía sau “Có căn trà lâu’, đúng không?” Tuy đã đi qua không ít nơi, nhưng Nhạc Phàm vẫn nhớ kỹ phương hướng.

Quý lão thấy sắc mặt thản nhiên của Nhạc Phàm, mắt lộ vẻ khen ngợi, nói: “Không sai, chúng ta vào đã rồi nói.”

Dưới sự dẫn dắt của Qusy lão, Nhạc Phàm đi thẳng qua đại sảnh, về phía sân sau... Hoàn cảnh nơi này cũng chẳng khác mấy phía trước, chỉ nhiều thêm vài bồn cây cảnh trang trí, có vẻ trong lành hơn không ít.

Phía trước có một thanh niên đang chăm sóc hoa cảnh, áo gai mộc mạc phủ thân gầy, chỉ có điều con mắt vẫn ngây ngốc nhìn xuống đất, bộ dáng chất chứa đầy tâm sự, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì?

“Thiết Nam!” Một tiếng gọi nhẹ kéo tỉnh chàng trai... “A! Cụ Quý...”

Chàng trai tiện tay bỏ chậu hoa xuống, bước tới chào đón, miệng còn không ngừng hét lớn: “Sư phụ, sư nương, cụ Quý về rồi này, cụ Quý về rồi này...”

Quý lão làm bộ tức giận, bước tới nói: “Chẳng phải ta đã bảo cứ gọi ta là Quý lão được rồi sao? Ngươi vẫn chóng quên vậy à.”

“Ha ha~” Thiết Nam bối rối gật đầu, gương mặt ngăm đen dần ửng đỏ, khó mà tưởng tượng nổi tên của y lại là Thiết Nam.

Đang nói chuyện, cánh cửa phòng bên bật mở, một cặp vợ chồng ăn mặc giản dị bước ra.

Nam trông khoảng bốn mươi tuổi, cao khỏe lực lưỡng, toàn thân tỏa ra khí thế dương cương. Hai cánh tay thô to khiến người ta vừa nhìn đã biết y thường xuyên luyện tập. Còn người vợ lại trang điểm thuần khiết, đoan trang điềm tĩnh, khiến người ta có cảm giác thân thiết.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK