Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tế Nam ở phía tây bắc Sơn Đông, địa hình bình nguyên gần sông Hoàng Hà, vốn dĩ là nơi đất lành phong thủy tốt, song chiến loạn lan tới khiến cho vùng đất này chẳng khác nào quỷ thành nơi địa ngục, không thấy được chút sinh khí nào.

Trong thành Tế Nam cửa lớn bốn phương đóng chặt, bầu không khí lạnh lẽo tĩnh mịch, trên phố lớn ngõ nhỏ đều ngổn ngang bữa bài, một cơn gió tình cờ thổi qua cũng cuốn lên vô số bụi trần.

“Cộp~~ Cộp~~” Một tràng vó ngựa từ từ truyền lại.

Ngoài cửa thành, một nam tử đi từ xa tới, người mặc trang phục thợ săn, tay nắm dây cương... Dưới ánh chiều tà như một chiếc bóng, cát bụi thổi qua tạo thành một khung cảnh tang thương khó tả.

“Ài! Lại một tòa thành loạn. Trước tiên cứ tìm chỗ nghỉ chân cái đã...” Nhạc Phàm thở dài, nắm tuấn mã, tiếp tục đi về phía tửu lâu trước mặt.

Sau khi chàng rời khỏi Thái Sơn bèn đi thẳng về phía thành Trữ Huyền. Trên đường đi những kinh khủng điều tận tai tận mắt thấy còn nhiều hơn so với hai mươi mấy năm qua. Thiên tai, thành loạn, tử vong, ly tán, chặn đường cướp bóc, đạo tặc hoành hành bừa bãi, ngọn lửa chiến tranh lan tràn... Nhân gian chỉ đầy khổ ải như vậy mà thôi.

“Đùng, đùng, đùng...”

“...”

Nhạc Phàm gõ cửa, một lúc lâu sau vẫn không tiếng trả lời. Chẳng lẽ trong tửu lâu không có ai?

Lại nghe Nhạc Phàm khách khí nói: “Tại hạ là thợ săn, chỉ đi ngang qua đây mượn nơi nghỉ chân, mong chủ nhà mở cửa.”

Một lúc sau, cánh cửa mới ló ra một khe hẹp...

“A! Đúng là thợ săn, để hắn vào đi.”

“Két~” Cánh cửa được mở ra, một đôi tay nhanh chóng kéo Nhạc Phàm vào.”

Vào trong quán rượu, Nhạc Phàm chỉ thấy bốn bề trống rỗng, căn phòng to như vậy mà chỉ có một cái bàn vuông gẫy ở chính giữa. Bên cạnh là một ông lão, một bà lão và ba đứa trẻ mặc đồ cũ rách, xem ra là gia đình ông cháu chung sống.

Sau khi thăm hỏi một lúc, Nhạc Phàm cũng biết được tình hình đại khái trong thành.

Hóa ra, Lô Đạt suất lĩnh Chính Vũ Quân, để tích trữ quân tư, cứ hành quân đến đâu thì vơ vét tiền tài ở dó, khiến cho các tòa thành đều trở nên trống rỗng.

“Chẳng trách trên đường lại có nhiều tòa thành chết tới vậy... Quân thành giặc, giặc thành loạn! Rốt cuộc là quân hay là giặc?” Nhạc Phàm cũng từng là dân đen nơi phố phường, đương nhiên hiểu rõ hậu quả do loạn thế mang tới, không khỏi cảm khái một phen.

Ông lão nghe vậy lại nói: “Thật ra trong nghĩa quân cũng có người tốt. ví dụ như Trương đại soái Trương Phong Nghị suất lĩnh Tĩnh Quốc quân, đó là đội quân kỷ luật cực kỳ nghiêm minh, tới đâu cũng đều mở thương khố phát thóc, chưa bao giờ cướp bóc quân lương. Đáng tiếc, Tĩnh Quốc quân đi về hướng khác, chỉ có thể trách chúng ta không may mắn thôi.”

“Xem ra Trương Phong Nghị này cũng là người thông minh.” Nhạc Phàm thầm nhủ, người thu được nhân tâm đương nhiên sẽ được dân chúng ủng hộ, cho dù không dùng thủ đoạn cưỡng ép cũng sẽ có người nương nhờ. Ngược lại, hành vi quá đáng như Chính Vũ Quân sớm muộn gì cũng lâm vào cảnh diệt vong, cũng như Hán Vương Trần Hữu Lượng khi xưa.

Ông lão chuẩn bị chút lương khô đưa cho Nhạc Phàm, nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, ngươi ăn một chút rồi đi nhanh đi! Ở đây quá hỗn loạn rồi, người có thân thích đều tới chỗ thân thích, người khác thì có kẻ tòng quân, có kẻ bỏ trốn, cả nhà ta cũng chuẩn bị tới chỗ người thân đây.”

Nhạc Phàm nhận lây lương khô, gật đầu, lấy từ trong ngực ra vài tấm ngân phiếu.

Ông lão đang định từ chối, Nhạc Phàm lại nói: “Cái này là cho ba đứa trẻ, ngài cứ nhận thay bọn chúng đi.” Nói xong bèn nhét bạc vào trong tay ông lão.

Nhìn bóng lưng cô độc của Nhạc Phàm, tâm trạng ông lão cũng tràm xuống, thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ rời đi.

๑๑۩۞۩๑๑
Trên đường, Nhạc Phàm đột nhiên nghe thấy tiếng tranh đấu từ xa vọng lại, linh thức khai triển, mọi động tĩnh trong bán kính trăm trượng đều ánh lên trong đầu chàng.

Trên con đường phía trước có người đang giao đấu, hơn trăm người đang bao vây năm kẻ, chiến đấu rất kịch liệt.

“Sao lại là nàng?” Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Nhạc Phàm buông dây cương, nhanh chóng đuổi tới.

๑๑۩۞۩๑๑
Trên đường cái phía bắc thành Tế Nam là một phế tích, trên mặt đất vài chục bộ thi thể nằm ngổn ngang. Cách đó không xa, một đám binh sĩ mặc giáp bao vây năm người ở giữa, còn chính giữa là một cô gái khí chất cao quý.

Ngoại trừ thiếu nữ không việc gì ra, bốn người còn lại đều đã bị trọng thương, hơi thở dồn dập, hiển nhiên cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

“Tiểu thư, các huynh đệ không thể chết vô ích được, đợi chúng ta kích nổ Bạo Hỏa Lôi đạn, tiểu thư nhân cơ hội đó trốn về phía bắc, ở đó sẽ có người tiếp ứng.”

“Không...” Thiếu nữ đang định nói thì lại một đợt tấn công ùa tới.

Chỉ nghe tên bách phu trưởng dẫn đầu hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn: “Chó săn cho triều đình, không chỉ làm hại bách tính, giờ còn giết huynh đệ của chúng ta, hôm nay ta phải cho các người chết không có chỗ chôn.”

“Chết không có chỗ chôn~~” Đám binh sĩ gào lên, nâng binh khí ném về phía năm người.

“Keng keng~”

“Tranh~”

“Bùng~”

Mọi người đang khí thế hừng hực, không hề phát hiện nụ cười như ẩn như hiện trên mặt tên bách phu trưởng kia.

Năm người khổ sở chống đỡ, thiếu nữ bứt ra, hô: “Chúng ta tới tìm Lô đại soái của các ngươi có chuyện quan trọng cần bàn, đừng động thủ nữa.”

“Hừ, chỉ bằng các người cũng muốn gặp đại soái của chúng ta, nằm mơ đi! Các huynh đệ, giết cho ta, làm thịt đám chó săn triều đình này đi.”

“Giết~”

“Tiểu thư, người mau chuẩn bị đi...”

Giữa lúc sống chết, trong mắt thiếu nữ thoáng hiện vẻ đau khổ, như đang hối hận.

Giữa lúc bốn thuộc hạ quyết định đồng quy vu tận, đám người bỗng xao động, áp lực xung quanh giảm đi không ít.

“Tránh ra!” Một tiếng quát lớn như sấm rền vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng một loạt người phía rìa ngoài đã đổ xuống.

“Sao lại là hắn! Sao hắn lại ở đây?” Thiếu nữ thấy người vừa tới, không khỏi sửng sốt, khuôn mặt lập tức hiện vẻ mừng rỡ, như thấy được cứu tinh. Song nàng không hề phát hiện tên thuộc hạ bên trái đang run lên, thần sắc phức tạp nhìn sang Lý Nhạc Phàm.

“Hắn là đồng lõa của lũ chó má kia, giết hắn.”

“Giết!”

“Băng!”

“Bùng, bùng, bùng...”

๑๑۩۞۩๑๑
Bắt giặc phải bắt vua trước! Nhạc Phàm khép chặt hai mắt, tay chân lay động, đánh thẳng về phía Bách phu trưởng.

“A, a~”

“Bùng!”

Không né kịp, khi Bách phu trưởng thấy Nhạc Phàm xuất hiện, nắm đấm của đối phương đã đánh lên ngực hắn, chắc chắn phải chết. Đến lúc Bách phu trưởng hồi tỉnh đã chỉ nhìn thấy bão cát che phủ bầu trời.

๑๑۩۞۩๑๑
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn trăm binh sĩ đã tử thương quá nửa, đám người còn lại thấy thủ lĩnh chết cũng bỏ chạy toán loạn.

Nhạc Phàm bỗng có cảm giác kỳ quái cho nên không truy kích.

Thiếu nữ thấy thế cục đã định bèn chỉnh lại quần áo, tiến tới thi lễ: “Đa tạ Lý tiên sinh đã ra tay giúp đỡ."

Nhạc Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu nữ mặc một chiếc áo trắng, hàng mi thanh tô đậm vẻ tuyệt mỹ, mái tóc xanh buông xuống hai vai hiển hộ phong thái hiên ngang, hóa ra nàng là Chu Tam.

“Không cần!” Nhạc Phàm khoát tay áo nói: “Ta cũng vừa vặn đi ngang qua thôi. Sao đám người này lại muốn giết các ngươi.”

Chu Tam đáp: “Bọn họ đều là Chính Nghĩa Quân của Lô Đạt, vì, vì...”

“Vì các ngươi là người của triều đình nên mới ngăn cản định giết các ngươi?” Nhạc Phàm đã sớm biết thân phận Chu Tam bất phàm, bèn nói thẳng: “Lý Nhạc Phàm ta tuy ghét người trong triều đình, nhưng ân oán rõ ràng. Ngươi là bằng hữu của đám A Tuấn, cứu ngươi một mạng cũng là việc nên làm.”

“Đa tạ tiên sinh.” Chu Tam hiểu Nhạc Phàm nể tình hai đồ đệ nên mới ra tay cứu mình.

“Có điều ta vẫn cần nhắc nhở ngươi đôi chút.”

“Ách? Mời tiên sinh cứ nói.”

Nhạc Phàm thản nhiên nói: “Đám người này không phải binh sĩ.”

“Không phải binh sĩ?” Chu Tam ngây ra nói: “Sao tiên sinh biết họ không phải binh sĩ?”

Nhạc Phàm thần sắc mê đi như đang nhớ lại, một lát sau mới nói với vẻ chắc chắn: “Ánh mắt, ánh mắt họ không đúng, hơn nữa võ công lại cao hơn so với binh sĩ bình thường rất nhiều... Từ lúc bắt đầu ta đã thấy chuyện này có điểm lạ rồi, xem ra có người đang nhắm vào ngươi hoặc người sau lưng ngươi.”

“Có âm mưu!” Chu Tam cả kinh, lập tức chìm vào trầm tư.

Chu Tam biết quá khứ của Nhạc Phàm, biết chàng sẽ không nói bừa. Vì vậy lệnh cho thuộc hạ kéo tay đám lính lên... Không chút vết tích!

Lại nhìn sang cánh tay đám binh sĩ khác, cũng không chút vết tích!

Đám người Chu Tam biết, chém giết trên chiến trường, cánh tay dễ bị thương nhất. Song cánh tay những binh sĩ này đều không chút dấu vết, nói nên rằng đối phương chỉ vừa tòng quân, chưa từng ra chiến trường, hay có thể là giả mạo.

Hiển nhiên, đám người Chu tam nghe Nhạc Phàm nói xong đã nhận định đám người này là giả mạo.

Trong lúc im lặng, Nhạc Phàm đã ngồi xổm xuống cạnh thi thể bách phu trưởng, lật vạt áo ngực hắn lên, nhìn thấy một ấn ký màu đen, bèn hỏi: “Có ai trong số các ngươi biết thứ này không?”

“A!” Chu Tam ngẩn ra, vẻ mặt căng thẳng đáp: “Đó là Hắc Hỏa Liên!” Lại bước tới, lấy ra xem kỹ một hồi rồi mới khẳng định lại: “Không sai, đây chính là Hắc Hỏa Liên! Tín vật của giáo chúng Ma Môn..”

Dừng một chút, Chu Ba lẩm bẩm: “Ma Môn lại hiện thế ở Trung Nguyên, xem ra ta nhất định phải về một chuyến.”

“Ma Môn!” Nhạc Phàm cũng nhíu mày, chàng từng nghe Tô Phóng Hào nhắc tới...

“Không tốt rồi!”

Đột nhiên nghe Nhạc Phàm lên tiếng, đám người Chu Tam giật mình, quay sang nhìn chàng.

“Có rất nhiều người đang đi tới nơi này, chắc là người của Chính Vũ Quân.”

“Cái gì!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK