"Ngươi còn nhận ra ta không?"
Từ sư gia bị ném xuống đất đang rên rỉ, nghe Nhạc Phàm hỏi thì ra vẻ hồ đồ nói: "Hả? Các hạ là ai ta đích xác thật không nhớ nổi, nhưng ngươi ngang nhiên xông vào nha môn, lại còn đả thương quan dịch, chẳng lẽ không sợ vương pháp sao?'
"Được! Được lắm!" Nhạc Phàm khẽ gật đầu tán thưởng.
Nghe Nhạc Phàm tán thưởng như thế, Từ sư gia không có một chút cao hứng nào, ngược lại một làn khí lạnh xông lên tận não hắn.
Nhìn Nhạc Phàm đang tiến gần hơn nữa, Từ sư gia càng phát lạnh. Cuối cùng y không chịu nổi áp lực, run run nói: "Ngươi... Ngươi muốn gì, đây... đây là... là nha môn, chẳng lẽ ngươi... ngươi còn muốn ngồi tù lần nữa?"
Nhạc Phàm vẫn không dừng lại, chậm rãi bước từng bước một, mỗi bước lại tựa như dẫm đạp vào tâm lí của y.
Đến sát mặt Từ sư gia, Nhạc Phàm dừng lại, điềm đạm hỏi: "Nói như thế thì giờ ngươi đã nhớ ra ta rồi sao?"
Từ sư gia phát hiện bản thân đã lỡ miệng, muốn rút lại cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể gan lỳ gật đầu mà thôi.
Nhạc Phàm nói tiếp: "Ta không muốn nghe lời thừa nữa! Ta muốn biết chân tướng sự việc Lưu Thủy thôn bị hủy hoại."
"Lưu Thủy thôn là bị sơn tặc... A!" Từ sư gia chưa kịp nói hết thì đã hét lên một tiếng thảm thiết.
Người hạ thủ chính là Nhạc Phàm, nghe đáp án giống như cũ khiến hắn không còn đủ kiên nhẫn, liền dùng cấm thuật 'Tiệt mạch chi pháp' trong 'Y kinh', tạm thời cắt đứt tâm mạch của Từ sư gia, khiến hắn đau đớn không thôi, và còn cảm nhận một nỗi sợ hãi từ từ cảm nhận cái chết.
Thủ pháp độc ác dị thường như thế, năm đó Vạn tiên sinh đã dặn kĩ Nhạc Phàm, nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ lắm thì tuyệt đối không thể dùng được. Nhưng hiện tại thân nhân còn không biết nơi nào, làm sao hắn còn kiên trì nổi? Hắn tự nhiên không còn cấm kị điều gì nữa.
"Ta nói rồi, ta cần biết chân tướng sự việc. Nếu như ngươi có thể chịu đựng nổi đau đớn, ta cũng không ngại mà chờ ngươi vậy." Ngữ khí của Nhạc Phàm có phầm âm u, khiến Mã tri phủ đứng bên cạnh nghe mà lông tóc dựng đứng cả lên. Lão chỉ dám yên lặng đứng bên cạnh, cầu mong Hồ Hiến Hải có thể đến sớm hơn.
"A... Ôi..."
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nha môn, ngay cả đám nha dịch đang năm lăn lộn trên mặt đất cũng vội vàng bò dậy lẩn ra xa, sợ kẻ kế tiếp lại là chính mình.
"A... đau quá... đau quá! Ta nói, ta nói mà. A! Cầu xin ngươi dừng tay!" Từ sư gia là sư gia cao quý của Trữ Huyền thành, chưa từng chịu đựng nỗi đau da thịt như thế, hơn nữa lại là đau đớn đến tan nát cả tim gan. Sự cứng cỏi trong tâm can trong nháy mắt đã bị phá tan, y chỉ có thể kêu khóc cầu xin tha mạng.
Nhạc Phàm phất tay trái lên người Từ sư gia một cái, giúp hắn giải thoát được nỗi đau. Hắn nhìn chằm chằm y mà mở miệng: "Nói!"
Từ sư gia thở dài một tiếng, vừa muốn cất lời thì, "hưu!" Một cây ngân châm nhỏ xíu từ cửa lớn bắn thẳng vào, mục tiêu chính là Từ sư gia...
Nhạc Phàm hừ lạnh! Ngay lúc phi châm tiến thẳng tới mục tiêu, thân người hắn nhoáng lên nhanh đến nỗi mắt thường khó có thể nhìn thấy được tốc độ di chuyển. Nhạc Phàm đứng chắn trước mặt Từ sư gia, tay phải vung lên chặn cây ngân châm lại. "Đinh!" một tiếng, ngân châm cắm thẳng lên cây cột.
"Có độc!" Tay Nhạc Phàm bị cứa đứt, hắn liền cảm thấy một nỗi đau khác lạ truyền lại, lập tức điều động thất tình chi khí hóa giải độc tố...
Kẻ đánh lén tịnh không đánh giá thấp đối thủ nên châm vừa rồi đã toàn lực phát ra, chỉ là hắn không tưởng nổi Nhạc Phàm lại phản ứng nhanh như thế, hơn nữa lại không hề sợ độc. Vì thế hắn không dám lưu lại, lập tức trốn khỏi hiện trường.
Nhạc Phàm đương nhiên biết nơi kẻ đánh lén ẩn nấp, cũng tự tin có thể đuổi theo y, nhưng hắn không động thân mà chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Từ gia sư đang nằm trên mặt đất. Hắn biết rõ, bản thân rất nhanh sẽ biết được đáp án mình mong muốn.
Từ sư gia hồi tỉnh lại, trán đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tỏ ra thương tâm, kích động nói: "Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng! Ta kỳ thật biết cũng không nhiều lắm, chuyện của Lưu Thủy thôn ta cũng chỉ là biết tin tức sau này. Thế nhưng căn cứ theo sự hiểu biết của ta thì bọn họ đều bị giết người diệt khẩu. Chỉ có điều trên quan còn có quan to hơn, bọn họ nói là sơn tặc thì chúng ta cũng chỉ dám phụng mệnh hành sự thôi."
Nhạc Phàm liền hỏi tiếp: "Vậy còn có ai còn sống không?"
Từ sư gia thở dài nói: "Người toàn thôn căn bản đều chết hết, chỉ có bốn người là không rõ tin tức."
Nhạc Phàm tinh thần phấn chấn vội hỏi: "Là ai?"
Từ sư gia suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ nghe nói một thợ săn, một lão tiên sinh và tôn nữ, còn có một tên hỗn đản. Danh tự bọn họ là gì thì ta thật sự không nhớ."
Nhạc Phàm nghe biết được tin tức thân nhân thì tảng đá đè nặng trong lòng cũng được vứt bỏ. Lưu Thủy thôn chỉ có một gia đình thợ săn, mà lão tiên sinh và tôn nữ khẳng định là Vạn tiên sinh và Vạn Nhã. Mặc dù bọn họ không có tin tức gì, nhưng theo tình huống nguy cấp lúc đó mà suy ra, không có tin tức thì là tin tốt, nói không chừng bọn họ đã sớm bỏ đi rồi. Nhạc Phàm nỗ lực an ủi bản thân như thế.
Trầm ngâm một lát, Nhạc Phàm nói: "Ngươi biết ai gây nên chuyện này không?"
Từ sư gia nói: "Ta chỉ biết chuyện này và Thái phủ có quan hệ, bởi vì mọi chuyện sau đó họ đều xử lý hết."
"Lại là Thái gia. Hừ! Các ngươi cứ chờ đó! Ta sẽ đến tìm các ngươi." Nhạc Phàm mặc dù trong lòng đầy hận thù, nhưng hắn vẫn giữ được tỉnh táo, liền hỏi tiếp: "Tô Ký trà lâu đó cũng bị niêm phong, đừng nói với ta là lão bản nơi đó cũng là quân phản loạn đó!"
Từ sư gia cười khổ nói: "Đó là chuyện nói ra ngoài thôi, là Hồ đô sự sai người niêm phong, nghe nói sau đó cũng không có một ai còn sống nữa."
"Xem ra tất cả đều không đơn giản, trong đó có thể còn ẩn chứa nhiều bí mật." Nhạc Phàm càng nghĩ càng thêm lo lắng, hắn hỏi tiếp: "Ngươi còn biết chuyện gì nữa không?"
Từ sư gia nói: "Ta nghe Nhâm tri phủ nói, Thái gia và Giang Nam thủ phú Triệu gia dường như đã kết minh, ta nghĩ Triệu gia cũng biết vụ này. Về phần những người khác... Ta cũng chỉ là hạ nhân, về phần những người khác ta cũng không rõ ràng lắm."
Nhạc Phàm khẽ gật đầu nói: "Được! Đã như thế này rồi, ta và ngươi cũng không liên hệ gì nữa." Nói xong hắn liền bỏ đi.
Trước khi bỏ đi, Nhạc Phàm đột nhiên nói với Từ sư gia: "Nếu ngươi còn muốn sống, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Nếu ta đoán không sai, vừa rồi chính là người của Thái gia đến giết người diệt khẩu."
"..."
Từ sư gia trầm mặc.
Đi ra khỏi nha môn, Nhạc Phàm nhảy lên ngựa phi thẳng về Lưu Thủy thôn, hắn cần có thời gian chuẩn bị...
***********************
"Cái gì? Người đã bỏ đi rồi ư?" Hồ Hiến Hải đem theo quan binh chạy đến nha môn, nhưng lại nghe người đã bỏ đi, hắn lập tức giận dữ quát: "Mẹ nó, tên nào ăn gan hùm mà dám tới đây làm loạn?"
Lúc này Từ sư gia đã rời đi dưỡng thương, Mã tri phủ liền đem cả câu chuyện thuật lại...
"Cái gì? Cả đầu bạc trắng? Bốn năm trước? Chẳng lẽ hắn quay về sao? Không thể nào, hắn lại có thể còn sống mà quay về sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể..." Hồ Hiến Hải lẩm bẩm một mình, ngữ khí lộ vẻ run run, tựa hồ như cảm thấy sợ hãi.
Mã tri phủ càng thêm tò mò, không biết sao Từ sư gia và Hồ đô sự lại sợ hãi người vừa rồi như thế. Cho dù hắn có là nhân vật giang hồ thì cũng không cần sợ hãi như thế chứ.
Bất quá Mã tri phủ cũng hiểu rõ đạo làm quan, biết rằng một số chuyện không nên hỏi, vì thế cũng chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Hồ Hiến Hải đột nhiên ngẩng đầu nói: "Nếu ở đây không có việc gì thì ta đi vậy, cáo từ!"
Chào Mã tri phủ xong, Hồ Hiến Hải lập tức vội vã chạy đến Thái phủ.
...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK