Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thiết Nam nhẹ nhàng nâng cuốn Vũ Kinh Tổng Cương lên, tuy y không biêt lai lịch của vật trong tay, nhưng sem sắc mặt nghiêm túc của Nhạc Phàm, cũng trịnh trọng gật đầu.

Nhạc Phàm nhìn về phía trước rồi nói: “Vật này do Bạch tiền bối truyền lại, đệ hành lễ về phía tây bắc, coi như tạ ơn ân sư.”

“Ừm, được!” Thiết Nam quỳ về hướng tây bắc, cung kính dập đầu ba cái rồi đứng dậy nói: “Lý đại ca, chẳng hay sư phụ tên là gì?”

Nhạc Phàm cười khẽ nói: “Sư phụ đệ, tên là Bạch Tố Vân...”

“Bạch Tố Vân, sao cái tên này nghe quen quen... Bạch, Bạch gia? HẢ!” Nhớ tới nhiều truyền thuyết trong giang hồ, Thiết Nam đột nhiên cả kinh: “Chẳng... Chẳng lẽ là Bạch Vũ Đế lão nhân gia?”

Nhạc Phàm thấy dáng vẻ y rất buồn cười bèn nói: “Đừng kinh ngạc, lại khiến người ta cười cho đấy. Không sai, sư phụ đệ chính là Bạch tiền bối.”

“Nhưng... Nhưng đệ...”

“Được rồi, tiền bối ấy cũng không cần người khác cảm kích hay báo đáp, đệ chỉ cần cố gắng tu luyện bộ võ học này, truyền nó lại cho người sau, coi như báo ân.” Nhạc Phàm vỗ vai Thiết Nam cổ vũ, lại nói tiếp: “Chuyện thân thể đệ cũng không cần lo. Tuy ta không có nội lực song có thể dùng châm cứu giúp đệ đả thông huyệt vị, đến lúc đó đệ cứ dựa theo phần tổng quyết vận khí trong Vũ Kinh Tổng Cương mà hành công, sẽ như nước chảy thành sông thôi.”

“Cám...”

“Nếu đệ đã gọi ta là Lý đại ca, vậy sau này giữa hai ta đừng có khách khí như vậy nữa.”

“Vâng... Lý đại ca.”

“Còn một chuyện ta nhất định phải nhắc đệ...” Giọng Nhạc Phàm đột nhiên lạnh đi, nghiêm túc nói: “Nên biết, mang ngọc là tội, chuyện đệ thân mang ngọc quý ngàn vạn lần không được phép nói cho bất cứ ai, kể cả sư phụ và bạn bè đệ. Bằng không, không chỉ hại chết chính mình, còn làm liên lụy tới bọn họ! Điểm này đệ phải nhớ thật kỹ, nếu có ai hỏi đệ học từ đâu, đệ cứ nói là do một ông lão truyền thụ, những thứ khác không cần phải nói.

Về quyển sách này, đệ phải giấu kỹ bên mình, ta sẽ ở lại đây một thời gian, nếu có gì không hiểu đệ có thể hỏi ta. Sau khi đệ nhớ hết toàn bộ nội dung bên trong Vũ Kinh, ta sẽ đem nó tiêu hủy, tránh những hậu hoạn sau này.”

Thiết Nam nghe vậy toát mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa, lập tức đem gói giấy dầu đó cất vào trong lòng.

“Đi nào, về phòng đệ trước đ㸠ta sẽ châm huyệt cho đệ, giải nỗi đau đang hành hạ giúp đệ.”

“Vâng.”

Nhạc Phàm cùng Thiết Nam đi khỏi, Quý lão đột nhiên lao vào trong hậu viện, lớn tiếng nói: “Không xong! Đã xảy ra chuyện rồi...”

Nhạc Phàm nhíu mày, chàng biết Quý lão trước giờ làm việc trầm ổn, nếu không có chuyện gì đặc biệt chắc chắn lão không hoang mang tới vậy. Vì vậy bèn bước nhanh tới hỏi: “Có chuyện gì vậy, Quý lão?”

Quý lão chẳng hề nghỉ ngơi, vội vàng nói ngay: “Nhạc Phàm, mau qua phủ Tư Đồ một chuyến, Thiết Cường lão đệ gặp chuyện rồi!”

“Cái gì?” Thiết Nam kinh hãi, căng thẳng nói: “Sư... Sư phụ con bị làm sao?”

“Bình tĩnh một chút.” Nhạc Phàm giữ vai Thiết Nam lại, quay sang nói với Quý lão: “Chuyện từ khi nào?”

“Chắc từ hai canh giờ trước, có điều giờ tin tức mới từ chỗ các anh em đến. Bọn họ thấy hạ nhân trong phủ Tư Đồ mời đại phu, hỏi thăm mới biết Thiết Cường bị người ta đánh trọng thương trong phủ...”

Nhạc Phàm kéo Thiết Nam nói: “Chúng ta tới xem xem, phiền Quý lão ở lại coi nhà một chút.”

Thiết Nam đã vô cùng nóng ruột, lo lắng nói: “Lý đại ca, không phải bọn họ định trả thù đấy chứ?”

“Chắc là không phải, cho dù bọn chúng muốn trả thù cũng không phải là bây giờ.” Nhạc Phàm lạnh giọng nói: “Đến đó rồi nói, xem đám người phủ Tư Đồ đó giải thích ra sao... Hừ.!

๑๑۩۞۩๑๑
Trước đó vài ngày, trận chém giết giang hồ trên đỉnh Bình Nham đã tạo thành ảnh hưởng sâu sắc, chuyện lớn như vậy khiến cả triều đình cũng không thể không hỏi tới, phái cẩm y vệ và Lục Phiến Môn tới Hàng Châu trừng phạt đám giang hồ đó.

Đối với việc này, lúc đầu Trịnh Hoa Hùng vô cùng phiền muộn. Chuyện này rõ là làm khó gã, người giang hồ đâu dễ đối phó như vậy? Có điều trên có chính sách, dưới phải có đối sách. Ngay lúc Trịnh Hoa Hùng cảm thấy khó khăn, lại gặp được quý nhân giúp đỡ, không chỉ giải quyết chỗ khó cho gã, còn giúp gã lập công lớn trong triều.

Với lực lượng của triều đình, muốn đối phó với những thế lực bang phái cường đại kia chắc chắn không nổi, vì vậy Trịnh Hoa Hùng bèn mượn vài bang phái nhỏ khai đao. Sau vài ngày xử lý, đi qua đi lại, khu vực Chiết Giang cũng coi như yên bình lại, thu hoạch của gã cũng khá phong phú, có thể nói một mũi tên trúng hai đích. Trong lúc cao hứng, lại nhớ tới vợ con đang ở thành Ứng Thiên, bèn meng theo đại đội nhân mã tới thăm một chuyến. Song không ngờ, chuyến đi này lại tạo thành một trận phong ba...

๑๑۩۞۩๑๑
Phủ Tư Đồ Trong Ứng Thiên, ngay nơi phồn hoa nhất, nhìn từ bên ngoài vào cũng rực rỡ chẳng khác nào nơi ở của những người quyền qusy khác. Có điều lúc vào lại thấy đình viện sâu thẳm, nhìn một chút khó thu được toàn cảnh.

Lúc này, trong phủ Tư Mã, nha hoàn, gia đinh đi qua đi lại giữa phòng lớn và vườn cây, cảnh tượng bận rộn náo nhiệt, không khí vô cùng vui vẻ. Chỉ có hai huynh muội Tư Đồ là lòng nặng nề vô cùng.

... Trong một gian phòng ở tây viện, Tư Đồ Hoành cúi đầu nói: “Cha, chẳng lẽ cha quên rồi à? Cha thật sự không quan tâm tới bệnh của tiểu muội sao?”

“Đùng!” Tiếng đập bàn vang lên kèm một tiếng quát lớn: “Hỗn lão! Yến nhi là con gái ta, sao ta lại không quan tâm đến con bé? Con... Ài!”

Tư Đồ Hướng Đông lúc này đang mặc một bộ trang phục thương nhân, bốn mươi năm sương gió cũng đã lêu lại nhiều vết tích trên khuôn mặt y, vóc người hơi mập có vẻphúc hậu, hào phóng. Giọng y chậm lại, nói tiếp: “Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, ai bảo một tên người làm nho nhỏ Thiết Cường cũng dám chống đối với người của Lục Phiến Môn.”

Ti Đồ Hồng cứng giọng nói: “Nhưng Thiết Cường đâu có sai, vì bảo vệ thủ hạ không ngờ lại bị người ta đánh trọng thương, người kia cũng thật quá đáng. Hơn nữa Thiết Cường lại là sư phụ của Thiết Nam, chuyện này nếu không cho người ta một câu trả lời hợp lý vậy làm sao chúng ta mời người ta tới chữa bệnh cho muội muội được? Vốn con còn định nhờ sư phụ Thiết Nam nói giúp một chút, nhưng giờ...”

“Hừ!” Tư Đồ Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Trả lời! Trả lời cái gì? Ta thấy con đúng là hồ đồ rồi, đừng quên rằng chúng ta chỉ là con buôn, là nhờ bên trên chống đỡ giúp chúng ta nên phủ Tư Đồ mới có cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay. Tuy rằng ở đây là do Tư Đồ gia chúng ta định đoạt, nhưng chỉ chút nội tình nhỏ nhoi đấy sao đủ để tổng bộ đầu xin lỗi một hạ nhân nhà ta? Huống hồ hắn còn là người do chú ngươi mang đến, bọn họ không trách tội đã là tốt lắm rồi, chúng ta còn tính toán cái gì?

... Lại nói ngược lại, cho dù người con nói có thể nhận ra bệnh của muội muội, nhưng hắn có trị hết được không? Ngay cả lão ngự y trong hoàng cung cũng bó tay không có cách nào, nói gì đến một tên nông thôn nhà quê!... Còn nữa, thật chẳng hiểu hôm nay còn bị làm sao nữa, vì một người ngoài mà chống đối ta tới vài lần, lúc vệ cố gắng tu tỉnh lại đi! Hừ...”

“Nhưng mà...”

“Được rồi được rồi...” Tư Đồ Hướng Đông ngắt lời nói: “Chẳng phải ta đã thu xếp phòng khách cho hắn ở, còn mời cả đại phu rồi sao, cùng lắm lát nữa bồi thường thêm ít tiền là được, chờ hắn tỉnh lại thì đưa hắn đi, có phải chuyện gì lớn đâu? Sao con lại gấp như vậy, đúng là chẳng hiểu chuyện!

Nghe nói lần này chú con đã lập công lớn, lúc về chắc chắn sẽ được thăng quan. Nước lên thuyền lên, đến lúc đó địa vị của Tư Đồ gia chúng ta cũng tăng lên khong ít! Ha ha~~~” Nghĩ tới chuyện sau này Tư Đồ gia sẽ thăng tiến nhanh chóng, Ti Đồ Hướng Đông cười dài thoải mái.

“Mong rằng có thể biến chuyện lớn thành nhỏ...” Ti Đồ Hoành nhớ tới ánh mắt lạnh như băng cùng khí thế kinh khủng của Nhạc Phàm, cuối cùng vẫn không bỏ nỗi lo xuống được. Song y cũng biết, cha mình luôn đặt nặng chuyện lợi ích, chắc chắn không nghe theo ý kiến của mình.

Tư Đồ Hướng Đông xua xua ống tay áo, không kiên nhẫn nói: “Có gì mà lo? Chú con là cao thủ thiên tiên, trên giang hồ cũng có thể coi là người nổi danh. Hơn nữa hắn còn dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, ai dám làm càn? Có kẻ nào làm loạn, không biết tốt xấu thì bắt thẳng lại là được... Đi thôi, chú ngươi vẫn đang chờ đấy, không thể thất lễ được.”

“Vâng.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK