“Khôi phục huy hoàng năm xưa...”
Con mẹ nó, đây là giao dịch cùng ma quỷ, thật sự có thể đạt được thứ mình muốn sao?
Hà Thái Trùng biết năng lực bản thân, cũng biết tình trạng của phái Hoa Sơn hiện giờ, nhưng y không thể, không thể bán linh hồn bản thân đi, không thể vứt bỏ tôn nghiêm của phái Thái Sơn.
Hà Thái Trùng ưỡn ngực, từ từ nói: “Phái Hằng Sơn chúng ta tuy chẳng phải danh môn đại phái gì, nhưng truyền thừa cũng đã hơn trăm năm, chưa từng có kẻ nào bán rẻ môn phái, cho dù chúng ta phải dựa vào phái Hoa Sơn cũng chưa từng phản bội lại phái Thái Sơn. Muốn chúng ta cúi đầu xưng thần với Hải Sa Bang? Nằm mơ đi!” Nói xong ba chữ cuối cùng, giọng nói y trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
“Ha ha~~~” Gã áo trắng tức giận cười lớn, nói: “Được rồi, nói hay lắm! Có cốt khí! Đáng tiếc, cốt khí cũng chẳng cứu được mạng các người. Tranh đấu trong giang hồ, được làm vua, thua làm giặc, các ngươi không có tư các cò kè mặc cả.”
“Vậy thì sao?” Hà Thái Trùng cảm nhận được sát ý của đối phương, trong lòng căng thẳng, mồ hôi lạnh úa ra.
Chu Phong tiếp lời, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào nhúm người các ngươi mà đòi phản kháng? Nếu không khuất phục, vậy chỉ có đường chết! Các huynh đệ, mau...”
“Rầm, rầm... rầm...”
Một loạt tiếng bước chân dồn dập nặng nề vang lên trong lòng mọi người, ngắt lời Chu Phong.
Theo tiếng động nhìn lại, một người mặc đồ thợ săn, cầm một thanh trường kiếm, từ từ bước qua sơn đạo ở mặt bên phái Thái Sơn, đi tới.
“Là hắn! Sao lại là hắn?” Mã Chí Bình và Tuyên Trữ cùng sửng sốt: “Đây chẳng phải người vừa tế mộ lúc nãy sao? Sao hắn lại tới đây?”
๑๑۩۞۩๑๑
Trên đỉnh Thái Sơn, bầu không khí giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng, song Nhạc Phàm lại chẳng chút để ý tới ánh mắt mọi người, thoải mái bước vào.
Thấy Nhạc Phàm tới gần, đám người Hải Sa Bang đột nhiên cảm thấy từng đợt khí lạnh ùa tới, không ai dám bước lên ngăn cản.
Gã áo trắng đánh mắt ra hiệu cho Chu Phong, y hiểu ý gật đầu, bước lên hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai? Chẳng hay tới đây có gì chỉ giáo?”
Nhạc Phàm lạnh nhạt liếc nhìn Chu Phong một cái rồi quay sang hỏi Tuyên Trữ: “Ngươi là Tuyên Trữ?”
“Vâng.”
“Thanh kiếm này trả cho ngươi.” Nói xong, Nhạc Phàm đưa bảo kiếm trong tay trả lại cho nàng.
“Ách!” Tuyên Trữ nhìn thanh bảo kiếm trước mắt, không biết phải làm sao.
Nhạc Phàm thất nàng không làm gì, bèn khẽ mỉm cười, nhét thanh kiếm vào tay nàng.
Chu Phong thấy đối phương không để ý đến mình, cố nén tức giận hỏi lại: “Rốt cuộc các hạ định thế nào?”
Nghe câu hỏi đó, Nhạc Phàm lúc này mới xoay người, thản nhiên nói: “Các ngươi đi đi, huynh đệ của ta nghỉ ngơi trên núi này, không thích có người quấy rầy.”
“Huynh đệ của ngươi? Trên núi này còn có ai khác ở?” Chu Phong ngây người kinh ngạc.
Nhạc Phàm thần sắc buồn bã nói: “Ừ, bọn họ được an táng trên núi này.”
“Cái gì?” Chu Phong lập tức có cảm giác bị đùa bỡn, khuôn mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận. Có thể thấy y rất muốn động thủ, song không nhìn ra được sâu cạn của đối phương.
Tâm niệm xoay chuyển, Chu Phong nghĩ tới cao thủ bên cạnh mình, dũng khí lại lập tức dâng lên, quát lớn nói: “Mẹ kiếp, huynh đệ nhà ngươi chết thì chết mẹ nó đi, liên quan cái chó gì đến ông đây? Cút mau! Đừng cản trở chuyện của Hải Sa bang, bằng không cho dù ngươi...” Còn chưa dứt lời, Nhạc Phàm đã biến mất trước mắt.
Gã áo trắng từ lúc đầu đã để ý tới Nhạc Phàm, song ngoại trừ cảm giác được khí thế lạnh lẽo mãnh liệt ra, trước sau đều không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, càng không nói tới chuyện khóa chặt khí cơ.
“Tốc độ thật nhanh!” Không kịp kêu lên một tiếng, khi Nhạc Phàm lại xuất hiện trong mắt mọi người, quyền phải của hắn đã đánh thẳng vào gã áo trắng.
“Rắc, rắc...” Chỉ nghe từng tiếc gãy vỡ vang lên giòn dã, xung quanh yên lặng như chết.
Chấn động! Kinh sợ!
Không chút lực phản kháng, cao thủ tiên thiên vừa rồi còn giễu võ giương oai, cứ thế bị một quyền đánh bay! Thực lực rốt cuộc cao đến đâu?
“Hóa ra hắn lợi hại đến vậy!” Tuyên Trữ và Mã Chí Bình nhìn nhau, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Thật ra Nhạc Phàm cũng không phải vô địch như trong tưởng tượng của bọn họ, chỉ có điều đang lúc đặc thù, trong hoàn cảnh đặc biệt nên chàng mới tạo thành một tình cảnh khiến người ta khó lòng quên được như vậy.
Không ai ngờ, chàng vẫn đang giằng co với Chu Phong song lại đột nhiên tấn công gã áo trắng kia? Có điều, tình cảnh chấn động đó khiến mọi người không thể không chú ý.
“Giờ các ngươi đã có thể xuống núi chưa?” Nhạc Phàm không ra tay với Chu Phong, nhưng nỗi sợ vô biên vô hạn đã bao phủ lấy y, thấm sâu vào tận xương tủy y. Khi y khôi phục tinh thần, đột nhiên lùi về phía sau vài bước, lảo đảo như sắp ngã.
Thật cường đại! Không còn thực lực nào để dựa dẫm, còn gì để đấu với người ta? Nhân số, hơn một ngàn kẻ liều mạng!
Chu Phong liếc mắt sang các huynh đệ xung quanh, gắng gượng nói: “Chỉ mình ngươi có thể ngăn cả ngàn huynh đệ chúng ta sao?”
“Xoạt xoạt...” Đám đệ tử Hải Sa Bang nhấc binh khí lên, từ từ bước tới.
Vừa tế bái huynh đệ xong, tâm trạng Nhạc Phàm vốn đang nặng nề, song giờ đối phương lại chẳng chịu biết điều...
Sắc mặt lạnh đi, kiếm chỉ vuốt nhẹ, chỉ thấy một luòng sáng lạnh mắt thường khó thấy đột nhiên xuất hiện, vô thanh vô thức xuyên qua vai phải Chu Phong.
“Phốc~~” Một ngụm máu tươi phun ra, Chu Phong bị đánh ngã lăn xuống đất.
“Tuyệt Tiễn! Ngươi là Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm?” Gã áo trắng cố chóng người dậy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Mọi người không thấy rõ, song hắn là cao thủ tiên thiên, ánh mắt rất tinh tường.
“Cái gì! Hắn là Đao Cuồng?” Lần này không ai dám tiến lên một bước. Chuyện liên quan tới Lý Nhạc Phàm đã được đồn đại rất nhiều, nào là lấy một địch vạn, độc chiến quần hùng, thiên hạ vô địch... Tuy có hơi khuếch đại, song không ai dám nghi ngờ thực lực của Nhạc Phàm.
Chiến! Làm sao mà thắng được? Chiến đấu mà không thấy chút hy vọng nào sao, cho dù là kẻ liều mạng cũng không thể không ước lượng năng lực của mình được.
Nhìn Chu Phong co quắp trên mặt đất, bang chúng Hải Sa Bang liên tiếp thu lại binh khí, lùi về phía bang chủ.
Nhạc Phàm bước lên hai bước, ánh mắt đảo qua đám người, giọng nói vang vọng: “Trở lại nói với chủ nhân các người, sau này đừng tới núi Thái Sơn gây sự... Huynh đệ của ta an nghỉ ở nơi này.”
“Lý Nhạc Phàm, kẻ này rất đáng sợ! Đừng xung đột trực tiếp với hắn.” Nhớ lại lời chủ nhân căn dặn, gã áo trắng không hề do dự nói: “Được! Nếu Đao Cuồng tiên sinh đã ở đây chúng ta sẽ đi ngay. Ta cũng sẽ chuyển lời giúp tiên sinh... Người đâu, dìu chúng ta về!”
Đám người đông dúc đó cứ thế bỏ đi, chẳng khác nào đầu voi đuôi chuột, ra đi rất chật vật, cũng rất bất đắc dĩ.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn đám bang chúng Hải Sa đi khỏi, đệ tử phái Thái Sơn đều thở phào nhẹ nhõm, ai nấy ngồi bệt xuống như cạn kiệt hết sức lực, chỉ có điều trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, kính nể, sùng bái, và một chút e ngại.
Nguy cơ đã qua, song Hà Thái Trùng không dám buông lỏng, bởi hắn không biết rốt cuộc hung thần Nhạc Phàm này muốn làm sao? Vạn nhất y gây khó dễ, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Sửa sang lại trang phục, y bước lên chắp tay nói: “Đa tạ ơn cứu giúp của Đao Cuồng tiên sinh, phái Thái sơn chúng ta vĩnh viễn không quên.”
Nhạc Phàm khoát tay áo nói: “Không cần. Ta đang có chuyện muốn nhờ các ngươi, mời Hà chưởng môn và Tuyên Trữ cô nương theo ta.” Nói xong bèn đi lên trên núi...
Hà Thái Trùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Nhạc Phàm lại gọi mình, Tuyên Trữ lại càng không hiểu, ngây ra như phỗng.
“Ta không có ác ý, đi thôi.” Xa xa giọng nói vang vọng lại.
Nghe giọng nói mang theo vẻ thương cảm của Nhạc Phàm, Tuyên Trữ không do dự nữa, bước theo. Hà Thái Trùng bất đắc dĩ thở dài, phân phó cho đệ tử chăm sóc Vệ Thành rồi cũng đi theo.
๑๑۩۞۩๑๑
Hóa ra, không phải ngẫu nhiên Nhạc Phàm đi ngang qua nơi này, cứu mọi người trong phái Thái Sơn.
Sau khi rời khỏi cốc, Nhạc Phàm đã nghĩ tới chuyện tới núi Thái Sơn tế bái hai vị huynh đệ, song Quý lão khuyên chàng đừng đi vì nghe nói thế lực sau lưng Hải Sa Bang định xâm chiếm Thái Sơn, sợ Nhạc Phàm rơi vào tranh đấu giữa các thế lực...
Nhạc Phàm là người trọng tình nghĩa, chàng không muốn tranh đấu trên núi Thái Sơn làm ảnh hưởng tới nơi an nghỉ của huynh đệ mình. Chỉ có điều mọi việc xảy ra thế nào không nằm trong khống chế của Nhạc Phàm, chỉ đành dùng thủ đoạn lôi đình. Hơn nữa, vừa khéo chàng có chuyện cần nhờ...
Dọc đường, hai người Hà Thái Trùng nghe được lý do Nhạc Phàm đến đây, cảm giác trong lòng thật khó tả. Nhờ người chết mới bảo vệ được phái Thái Sơn, thật khiến người ta cảm khái, thế sự vô thường!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK