Nhạc Phàm vẫy vẫy tay, lau vết máu nơi khóe miệng, tiếp tục bước tới trước mặt Cùng Kỳ.
"Ô —— ô —— "
Cùng Kỳ suy yếu ngã lên ra mặt đất, không ngừng kêu lên thảm thiết. Giơ chân muốn đứng dậy song lại phát hiện thân thể không cử động nổi, chẳng thể làm gì khác hơn nhìn Nhạc Phàm với vẻ tha thiết, như đang muốn nói điều gì.
“Xin chờ một chút...”
Trần Hương thấy Nhạc Phàm từ từ nhấc tay phải lên, tưởng chàng định dùng một quyền đánh chết Cùng Kỳ, vội vàng ngăn cản: “Tiên sinh, chẳng hay người có thể buông tha cho nó không?”
Nhạc Phàm ngẩn người, cũng không trả lời, trực tiếp kéo Cùng Kỳ dậy, đi về phía Trần Hương... Đúng là một kẻ hung mãnh!
“Người, người này thật bạo lực!”
Trần Hương lúng túng cười gượng, Tiểu Nhu cũng chỉ dám nói nhỏ, đương nhiên không dám nói thẳng.
Nhạc Phàm tới gần, quay về phía Trần Hương hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta... Ta tên Trần Hương.” Không biết vì sao, Trần Hương cảm thấy trái tim như nước của mình đang run rẩy, tuy nhỏ tới mức không cách nào nghe nổi, song nàng quả thực cảm nhận được.
Trong mắt Nhạc Phàm thoáng hiện vẻ thất vọng, thản nhiên nói: “Ta tên Lý Nhạc Phàm... Ngươi, cứ gọi ta Nhạc Phàm là được rồi.”
Trần Hương gật đầu, Nhạc Phàm tiếp tục nói: “Ngươi đã biết Cùng Kỳ là hung thú, sao lại muốn ta thả nó? Chẳng lẽ ngươi không sợ tương lai nó sẽ đi hại người sao?”
“Cái này...” Trần Hương do dự một chút rồi nói: “Ta cứ cảm thấy nó không hung ác như trong truyền thuyết, tin rằng nó cũng chưa thật sự hại người bao giờ.”
Nhạc Phàm đột nhiên nở nụ cười, không phải châm chọc, càng không phải trào phúng, bởi đó chàng hiểu được. Chàng luôn cảm thấy thế gian có quán hiều người luôn chỉ nhìn những mặt bên ngoài, tin vào lời đồn đại. Không ngờ hôm nay lần đầu gặp được người dùng cảm giác phán đoán thị phi, cảm giác này thật kỳ quái.
Tiểu Nhu tức giận nói: “Trần Hương tỷ tỷ, con thú thối tha này ăn thịt thôn dân, còn ăn thịt muội muội Đồ Lôi...”
“Nó chưa từng ăn thịt người.” Nhạc Phàm ngắt lời thiếu nữ, giọng điệu khẳng định.
Hai người Trần Hương ngây người, Tiểu Nhu lớn tiếng nói: “Sao ngươi biết?”
“Biết là biết thôi... Ách! Ta nhận ra ngươi, có điều khi đó ngươi không nói được. Ngươi tên là gì?” Nhạc Phàm giờ mới để ý tới thiếu nữ bên cạnh, nàng chính là thiếu nữ câm làm xiếc gặp ở trà lâu lúc mới tới Hàng Châu.
Tiểu Nhu kinh hãi hết hồn song vẫn vênh mặt lên nói: “Ngươi mới là người câm thì có! Ta không nhận ra ngươi, ngươi cũng đừng nói lung tung!” Tuy giả bộ tức giận song trong lòng nàng không dám nổi giận thật, dẫu sao cảnh tượng giao đấu vừa rồi vẫn chưa phai nhạt trong đầu cô bé.
Nhạc Phàm cũng không hỏi tiếp, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Sao các người lạit ới đây?”
“Chúng ta nghe nói có kẻ dùng người sống để tế bái ở đây cho nên mới tới xem...” Trần Hương giải thích đơn giản một hồi, rồi mới hỏi: “Vậy Nhạc... Nhạc Phàm sao lại xuất hiện ở đây?” Lúc gọi tên đối phương, Trần Hương cảm thấy hơi thiếu tự nhiên song lại không khó chịu gì.
“Đi ngang qua, nghe tiếng thú rống nên sang xem xem.”
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hai thiếu nữ, Nhạc Phàm lại nói: “Ta là thợ săn, có gì lạ đâu.”
“Thợ săn... Đồ Lôi cũng là thợ săn... A! Đúng rồi, Đồ Lôi vẫn ở sơn động!” Ồ lên kinh ngạc, Tiểu Nhu vội vàng chạy về phía sơn động.
Trần Hương bất đắc dĩ lắc đầu, đành đuổi theo, Nhạc Phàm kéo Cùng Kỳ lòng đầy bất mãn đi cuối cùng.
๑๑۩۞۩๑๑
Đồ Lôi bị thương quá nặng, cho dù đã uống linh đan diệu dược vẫn không trị nổi vết thuwong.
“Trần Hương tỷ tỷ, muội đã cho hắn uống Bích Khung Kim Đan, nhưng hắn bị thương quá nặng...”
“Cái gì? Muội cho hắn uống Bích Khung Kim Đan? Nha đầu nhà muội thật là... Ài!” Trần Hương bất đắc dĩ cau mày, thở dài một tiếng rồi lập tức bước lên bắt mạch cho Đồ Lôi.
Tiểu Nhu lòng đầy ủy khuất cúi đầu, như phạm phải sai lầm lớn. Cũng khó trách, Bích Khung Kim Đan này không phải ai cũng uống được.
Bích Khung Kim Đan chính là chí bảo của Thiên Môn, tập hợp mấy trăm loại kỳ dược trong thiên hạ, luyện chế ba năm mới thành, không phải thứ như Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm hay Hồi Thiên Đan của Võ Đang so sánh được. Bích Khung Kim Đan chẳng những có công hiệu cải tử hoàn sinh mà còn giúp người luyện võ tăng thêm nội lực trăm năm, dược lực mạnh mẽ, hiệu quả phi phàm.
Đương nhiên, không phải thứ tốt gì cũng ăn bậy được, muốn dùng Bích Khung Kim Đan này nhất định phải là cao thủ võ lâm kinh mạch cường đại, nếu không khó lòng tiếp nhận được dược lực đó. Đây không phải thứ một người luyện võ có thể dùng được.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm không phải người thích lo chuyện bao đồng, bèn lẳng lặng đứng một bên nhìn.
Một lúc sau, Trần Hương nhẹ giọng trách móc: “Tiểu Nhu, muội lỗ mãng quá, Bích Khung Kim Đan đâu phải thứ tùy ý cho người thường dùng được... Giờ dược lực đang tan ra, chân nguyên cường đại di chuyển loạn trong kinh mạch hắn, cứ thế hắn sẽ nổ tung mà chết!”
“Hả! Vậy, vậy nên làm gì đây? Vừa rồi muội thấy hắn sắp chết, nghe cô cô nói Kim Đan có năng lực cải tử hoàn sinh nên mới mạo hiểm thử nghiệm, Muội đâu hiểu y đạo, tỷ tỷ, tỷ lợi hại vậy, mau nghĩ cách đi!” Tiểu Nhu rất lo lắng, không khỏi trừng mắt nhìn Cùng Kỳ, hung hăng mắng: “Đều do con thú thối tha nhà ngươi, đều do ngươi hại, ta giết ngươi!” Nói xong, Tiểu Nhu lấy một ngọc phù ném ra...
“Tiểu Nhu dừng tay...”
Đã muộn! Ngọc phù đã rơi xuống đỉnh đầu Cùng Kỳ, không kịp thu hồi.
Cùng Kỳ rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng của Tiểu Nhu lúc vừa rồi! Uy lực của ngọc phù nó cũng từng nếm thử, nếu đang lúc mạnh mẽ nhất, có bị đập trúng cũng chẳng vấn đề gì, song giờ nó đang lúc suy yếu, đứng còn không nổi nói chi tới bảo vệ mình.
Không thể phản kháng, Cùng Kỳ chỉ đành trơ mắt nhìn ngọc phù đánh xuống!
Đúng lúc tuyệt vọng này, một bóng người đột nhiên lao tới bên Cùng Kỳ, bắt lấy tấm ngọc phù cứu nó, ngoại trừ Nhạc Phàm ra còn có ai?
“Bùng~~”
Không chờ Nhạc Phàm phản ứng lại, ngọc phù trong tay bùng nổ, một lực lượng cường đại chấn động cánh tay chàng tới phát đau! Cũng may, vụ nổ đó không đáng gì đối với hắn, bằng không cánh tay sợ rằng đã bị phế bỏ, có điều nửa ống tay áo vẫn hóa thành tro tàn.
“Một mảnh ngọc nho nhỏ cũng có uy lực tới vậy? Đây rốt cuộc là gì?” Nhạc Phàm trong lòng cảm khái, nghi hoặc, vẫy vẫy cánh tay tê dại rồi nói: “Không thể giết nó, nó chưa từng ăn thịt người, đánh người chẳng qua cũng vì tự vệ thôi.”
Trần Hương như không nghe thấy lời của Nhạc Phàm chỉ sững sờ nhì cánh tay chàng, Tiểu Nhu lại càng tệ, cằm như muốn rớt xuống đất.
“Ngươi... Tay ngươi không sao chứ?” Trần Hương nghiêm mặt, chân thành hỏi: “Nhạc Phàm, ngươi là người tu hành giới?”
“Tu hành giới?” Nhạc Phàm giật mình: “Giang hồ à? Không, ta chỉ là một thợ săn.”
“Giang hồ? Đương nhiên không phải... Bỏ đi, coi như ta chưa từng nói gì.” Trần Hương khẽ lắc đầu, giọng nói khó tránh khỏi lộ vẻ thất vọng. Thật ra trong lòng nàng đang vô cùng hoảng sợ. Không phải người của tu hành giới mà lại có lực lượng kinh khủng tới vậy, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Trần Hương quay đầu đi, điểm vài cái lên người Đồ Lôi rồi lấy từ bên hông ra vài mũi kim châm.
"Xuy, xuy..."
Nhạc Phàm tò mò nhìn thủ pháp thi châm của Trần Hương, điểm xuống vô cùng xảo diệu, lực đạo trầm ổn, vị trí chính xác vô cùng, quả nhiên là cao thủ.
Thi trâm xong, Trần Hương áp tay vào Thiên Linh, muốn khống chế nội khí vận hành trong cơ thể Đồ Lôi...
"Tí tách —— tí tách —— "
Mồ hôi nhỏ xuống lớp đá, vang lên tí tách, tiếng thở dốc của Trần Hương cũng càng lúc càng nặng nề.
“Bích Khung Kim Đan thật cường hãn, với công lực hiện giờ cua rmình mà cũng khó lòng khống chế!” Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Hương kiệt lực thu tay, khoanh chân ngồi xuống.
“Trần Hương tỷ tỷ, hắn sao rồi?”
“Bích Khung Kim Đan dược lực quá mạnh mẽ, tỷ chỉ có thể dùng chân nguyên bảo vệ kinh mạch hắn rồi từ từ dẫn dắt hấp thu. Giờ hấp thu được một chút, đợi tỷ điều tức xong sẽ tiếp tục.”
“Vâng! Tỷ tỷ giỏi nhất!” Tiểu Nhu ra sức gật đầu, nụ cười nghịch ngợm lại xuất hiện trên khuôn mặt cô bé.
Nhạc Phàm nhìn sắc trời một chút, có vẻ không kiên nhẫn nói: “Để ta.” Nói xong, hắn không chút khách khí, trực tiếp bắt mạch cho Đồ Lôi. Tiếp đó lại lấy từ trong túi da ra một bộ kim châm, bắt đầu tự thi châm.
“Ngươi định làm gì?” Tiểu Nhu đang định ngăn cản lại bị Trần Hương ngăn lại. Không biết vì sao, Trần Hương cảm thấy dường như mình rất quen thuộcv ới Nhạc Phàm, hơn nữa sâu trong lòng còn có cảm giác tin tưởng mãnh liệt.
๑๑۩۞۩๑๑
"Xuy, xuy..."
Tay lóe lên như ngàn bóng ánh, ánh kim lấp loáng, từng mũi kim đâm vào người Đồ Lôi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Nhạc Phàm đã điểm xuống trăm mũi, hơn nữa sắc mặt không chút biến đổi.
Trần Hương nhìn ánh mắt chuyên chú của Nhạc Phàm, đột nhiên tỉnh ngộ, gò má không khỏi nóng lên, Tiểu Nhu bên cạnh đang vô cùng ngạc nhiên. Hắn, hình như hắn còn lợi hại hơn Trần Hương tỷ tỷ!
“A!” Đồ Lôi rên lên một tiếng đau đớn, thân thể bắt đàu run rẩy... Nhạc Phàm thấy vậy cũng không nóng nảy, biết là dược liệu của Bích Khung Kim Đan bắt đầu phát tác.
Bình thường mà nói, đan dược tăng tiềm năng thân thể hoàn toàn là trùng kích cực hạn bản thân, đau đớn là khó tránh khỏi. Hơn nữa dùng thuốc tăng trưởng cũng có gánh nặng với thân thể, thậm chí sau này việc tu luyện cũng có có tiến triển. cũng may Bích Khung Kim Đan không hề có tác dụng phụ như vậy, bằng không Nhạc Phàm cũng không dám đảm bảo Đồ Lôi sẽ bình an.
๑๑۩۞۩๑๑
Nắm chắc thời điểm dược lực giảm sút, Nhạc Phàm dùng tay ấn lên mệnh mộn, một luồng nguyên khí truyền vào cơ thể Đồ Lôi.
Lúc này, nhuyên khsi trong cơ thể Nhạc Phàm được chiến tranh tẩm bổ, đã khôi phục khoảng năm phần, tuy vẫn kém xa trước đây nhưng cũng đủ để cứu người.
Nguyên khí qua lại tuần hoàn trong cơ thể Đồ Lôi, rèn luyện kinh mạch hắn rồi chữa trị vết rách nơi xương ngực.
Một luồng chân nguyên mạnh mẽ khiến kinh mạch nổ tung rồi một luồng nguyên khsi khác lại lập tức tiến tới chữa trị.
Cứ lần lượt tan vỡ rồi chữa trị...
Tuần hoàn không dứt.
Nếu Đồ Lôi còn thanh tỉnh sợ rằng cũng lại đau tới mức hôn mê.
๑๑۩۞۩๑๑
Gần một canh giờ sau sắc mặt Đồ Lôi mới khá hơn, vẻ thống khổ cũng lui lại, thân thể ánh lên một tầng hào quang nhàn nhạt.
“Ô~~”
Đồ Lôi rên một tiếng vui sướng, sau khi tỉnh lại ánh mắt cũng lộ vẻ mông lung.
"Được rồi được rồi! Hắn đã tỉnh! Hắn đã tỉnh!" Tiểu Nhu líu ríu vui mừng, thật không biết đang vui điều gì?
“Phù ~~” Nhạc Phàm thở một hơi trọc khí dài, hai tay điểm nhẹ, thu sạch kim châm trên người Đồ Lôi sau đó bắt mạch cho hắn rồi mới gật đầu: “Được rồi.”
Trần Hương đứng dậy bước về phía Đồ Lôi, bắt mạch hắn dò xét cẩn thận một hồi... Khuôn mặt cũng nhanh chóng lộ vẻ vui mừng.
Kinh mạch trong cơ thể Đồ Lôi khuếch đại gấp vài lần, hơn nữa vô cùng dẻo dai, một luồng chân nguyên hùng hậu tại đan điền hắn, từng luồng chân khí nhỏ bé tuần hoàn trong kinh mạch rồi tụ lại tan đan điền. Bách mạch tận thông, tụ đỉnh hậu kỳ, đây là cảnh giới hậu thiên đại thừa! Chỉ cần tiến thêm một bước, cảm ngộc thiên đạo, đó là cảnh giới tiên thiên!
Nhìn sắc mặt hờ hững của Nhạc Phàm, Trần Hương đột nhiên cảm thấy mình thua kém quá xa, bất kể tâm tính hay lực lượng, Ngoại trừ cô cô của mình, lần đầu tiên nàng thấy kính nể người khác như vậy.
Tiểu Nhu biết tình hình của Đồ Lôi lại càng mừng thầm! Được kỳ ngộ như vậy, con người quật cường này chắc chắn sẽ có thành tựu bất phàm!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK