Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Kinh đô hoàng thành, đại điện trung ương...

Lúc này, Sùng Trinh đang đi đi đi lại trước ghế rồng màu tử kim, thần sắc căng thẳng, văn võ bá quan dưới triều không dám phát lên chút tiếng động nào.

Hai ngày trước, các lộ binh mã Cần vương hội tụ ở kinh thành, chẳng những không giao ra binh quyền ngược lại còn ỷ thế bức ép hoàng thành. Tống Vương được đề cử làm người đứng đầu các phiên vương, công khai phê phán tội của Sùng Trinh, cũng rải Chiêu Tội Thư khắp thiên hạ. Quan viên địa phương các nơi liên tiếp phụ họa, lòng người từ trên xuống dưới bàng hoàng không thôi, tự lo cũng chẳng xong... Tất cả các dấu hiệu cho thấy, Tống Vương Chu Cảnh Khang muốn dựa thế tạo phản.

Ngay thời điểm mẫn cảm này, nếu ai có biểu hiện thiên lệch, ắt sẽ thành kẻ huyết tế đầu tiên trong tay Sa thành.

๑๑۩۞۩๑๑
Yên lặng một lúc, Sa thành mới mở miệng nói: “Binh mã Tống Vương vẫn ở ngoài hoàng thành trăm dặm, các vị ái khanh có ý kiến gì không?”

“...” Các quan viên hai mắt nhìn nhau, song không một ai dám lên tiếng đáp lời.

Đúng lúc này, thống lĩnh cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt lên tiếng: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tống vương có hai mươi vạn binh mã còn hoàng thành chỉ có ba vạn, vi thần cho rằng không thích hợp để cứng rắn chống chọi.”

“Ồ!” Sùng Trinh: “Vậy Nghiêm ánh khanh có ý kiến gì?”

“Cái này, vi thần cho rằng nên tạm thời lui...”

“Không được!” Sùng Trinh ngắt lời Nghiêm Đình Kiệt, lạnh lùng nói: “Trẫm là vua của một nước, chủ của thiên hạ, sao có thể thối lui? Thiên hạ đều là của trẫm, nếu thủ không được hoàng thành này, trẫm còn đường nào mà lui? Có thể lui về nơi nào? Hừ!”

Sùng Trinh đang nổi giận, không ai dám nói gì.

๑๑۩۞۩๑๑
Trong Ngọc Thư Phòng, Sùng Trinh tìm Thái phó Hằng Sơn cùng thủ lĩnh hoàng tộc long vệ Ngao Nghĩa.

Thở dài một tiếng, Sùng Trinh nói: “Chuyện Tống Vương tạo phản, chăng hay hai vị khanh gia có ý kiến gì?”

Hằng Sơn liếc mắt nhìn Ngao Nghĩa, người trước nói: “Thần nghĩ chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển.”

“Ồ! Mời thái phó nói.” Sùng Trinh lộ vẻ vui mừng, đây là câu hợp tai nhất trong suốt mấy ngày qua.

“Thật ra với binh lực của Tống Vương vốn có thể một lần công phá hoàng thành, song bọn chúng chỉ bức chứ không công, hiển nhiên có phần kiêng kỵ đám quốc sư. Hơn nữa phía sau chúng còn có uy hiếp đến từ Chính Vũ Quân... Tên thủ lĩnh Chính Vũ Quân Lô Đạt trước nay dã tâm bừng bừng, chắc chắn sẽ không buông tay. Có điều...”

Ngừng một chút, Hằng Sơn lại tiếp tục nói: “THần nghe nói, trước khi đi Lý Nhạc Phàm có để lại cho Tĩnh Quốc Quân một bộ chiến thuật cực kỳ lợi hại, Chính Vũ Quân bị đánh cho không có sức hoàn thủ, hai bê nrơi vào thế giằng co... Giờ các thế lực kiềm chế lẫn nhau, hoàngt hành có thể nói là bước then chốt nhất, tin rằng không ai dám làm bậy. Cho nên vi thần cho rằng hoàng thành có thể thủ được. Chí ít trong thời gian ngắn sẽ rất an toàn.”

Sùng Trinh gật nhẹ đầu nói: “Không sai, chỉ cần chúng ta tranh thủ được thêm thời gian sẽ có cơ hội đánh tan các lộ phiên vương... Ngao Nghĩa, tình hình giang hồ ra sao?”

Ngao Nghĩa kính cẩn đáp: “Bẩm chúa công, giang hồ hiện cũng rất hỗn loạn, Huynh Đệ Hội được hai thế lực thần bí ủng hộ, đang nhanh chóng mở rộng thế lực về phương bắc.”

“Là thế lực thần bí nào?”

“Một cái không cách nào theo dõi, có điều thần dám khẳng định có liên quan tới Tống Vương.”

“Lại là Tống Vương?”

“Thưa vâng. Hơn nữa chúng thần còn tra được, hội chủ Huynh Đệ Hội Thiết Huyết tên thật là Đông Vũ, chính là người đầu tiên đi khỏi Tử Dịch Doanh. Kẻ xông vào hoàng cung giữa đêm khuya cưỡng bức thái tử phi chính là hắn. Căn cứ theo tình hình hiện tại, mục tiêu của hắn cũng là hoàng thành, xem ra sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta.”

“Tên tiểu súc sinh đó, đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa! Ài~~”

Những chuyện thái tử đã làm, Sùng Trinh sao không biết. Song thế sự đã rồi, vãn hồi cũng chẳng nổi? Đột nhiên phải nhận một cường địch, lửa giận Sùng Trinh khó lòng bình ổn lại!

Tâm tình hòa hoãn xuống, Sùng Trinh mới nói: “Thái phó, đội ngũ đưa thân của Nguyệt Nhi chắc đã tới Biên Định?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, Hoàng Thái Cực của tộc Thát Đát sai người truyền tin tới, đội ngũ đưa thân của Tam công chúa đã an toàn tới trong tộc. Có điều...”

“Có điều cái gì?”

“Tộc Thát Đát muốn thành hôn sớm, trong vòng ba ngày.”

Sùng Trinh nở nụ cười tự giễu, đột nhiên cảm thấy mình già nua hơn nhiều, giọng bình bình nói: “Không ngờ hy sinh Nguyệt Nhi cũng chẳng đổi được thái bình trong chốc lát! Ta thật có lỗi với Nguyệt Nhi...”

Hằng Sơn khom người nói: “Hoàng thượng, xin thứ cho lão thần nói thẳng...”

“Có gì cứ nói.”

“Tuy giờ đang lúc nguy cấp nhưng lão thân lo nhất vẫn là dị tộc. Bọn chúng ngoài mặt nghị hòa nhưng âm thầm điều động binh lực, thậm chí còn có bóng dáng Ma Môn phía sau... Giờ chúng đẩy đại hôn lên sớm, thần thấy, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.”

“Ý ngươi là Ma Môn tái hiện?”

“Theo tình hình hiện tại, chắc hẳn là vậy... Nói vậy mục đích của bọn chúng là muốn chia sẻ thiên hạ.”

Sùng Trinh cau mày, trầm giọng nói: “Ngao Nghĩa, ngươi tự đi một chuyến tới Biên Đinh, ta muốn biết chân tướng.”

“Thuộc hạ hiểu.”


๑๑۩۞۩๑๑

Bình nguyên mênh mông, rộng rãi vô biên.

Biên Định chính là tòa thành biên cương của Đại Minh, trong trường thành chải dài cả vài ngàn dặm, từ khi tộc Thát Đát xâm lấn biên cương, nơi này đã trở thành ngọn đuốc dưới lửa chiến tranh.

Bộ tộc Thát Đát vốn là dân tộc du mục nơi Mạc Bắc, dũng mãnh, tàn nhẫn... Bởi khí hậu Mạc Bắc khốc liệt nên bọn họ vẫn luôn muốn chuyển xuống trung nguyên.

Có điều, cổ ngữ có câu, không cùng tộc ắt có dị tâm. Hoàng đế tộc Hán sao yên tâm cho ngoại tộc di chuyển, hai bên tranh đấu không ngừng dẫn tới mâu thuẫn dân tộc càng ngày càng dấy lên dữ dội. Từ cuối thời Đường, tranh đấu giữa hai tộc chưa từng lặng xuống. Sau vô số lần lửa chiến tranh gọt rửa, Thát Đát lúc này binh cường tướng mạnh, chiến hết thiên thời địa lợi nhân hòa.

๑๑۩۞۩๑๑
Hôm nay, trong bộ tộc Thát Đát người người vui mừng, náo nhiệt vô song. Chuyện Hoàng đế Sùng Trinh gả công chúa đã truyền khắp toàn bộ tộc Thát Đát, khuôn mặt mỗi tộc nhân đều ánh lên vẻ tự hào, lần đầu tiên có cảm giác hãnh diện.

“Người anh em, nghe nói tam công chúa này là con gái được hoàng đế người Hán cưng chiều nhất, dung mạo rất xinh đẹp.”

“Đương nhiên rồi, ta đã tận mắt thấy, quả thực như tiên nữ trên núi Thiên Trì. Có điều, đúng là con gái người Hán mảnh mai yếu đuối, với tính khí của vương tử chúng ta chẳng biết nàng ta có chịu nổi hay không.”

“He he, không chịu nổi cũng phải chịu, ai bảo cô ta bị gả tới tộc chúng ta.”

“Lần này đúng là tộc chúng ta trút được con giận rồi.”

“Còn không à. Hừ hừ, cứ nhìn đi, không bao lâu nữa đám chó Hán đó đều sẽ bị tộc chúng ta nô dịch.”

"Ha ha —— "

๑๑۩۞۩๑๑
Binh sĩ trong tiểu độ tuần tra đi qua, một nữ tử mặc đồ người Hán lặng lẽ đi khỏi cung trướng. Nàng chính là Long Cửu trong Long Vệ, giờ tên là Trương Tĩnh. Đoạn đối thoại vừa rồi nàng đều nghe được, cảm giác rất không thoải mái. Lần này làm của hồi môn, người hầu thân tín của tam công chúa, đương nhiên không muốn công chúa phải chịu cảnh khuất nhục nào. Song mọi chuyện không phải nàng có thể khống chế được, chỉ có thể cất tiếng thở dài!

Trở lại trong cung trướng, Trương Tĩnh kể lại chuyện vừa rồi cho tam công chúa, người sau cũng thở dài u oán, bất lực hcẳng thể làm gì. Sinh ra là con gái hoàng tộc, có đôi khi nhất định phải thành vâtj hy sinh. Vận mệnh tàn khốc đó như một gông cùm không cách nào tháo gỡ.

Chủ tớ hai người chuyện trò một lúc, bên ngoài cung trướng bỗng vang lên tiếng nói chuyện huyên náo...

“Vương tử, vương tử, người không thể vào! Công chúa của chúng thần nói, chưa lấy nhau hai bên không được gặp mặt, nếu không sẽ không may mắn!”

“Hỗn láo! Đây là tộc Thát Đát, không phải tộc Hán các ngừoi, chỗ chúng ta không có nhiều quy củ như vậy. Mau tránh ra!”

“Vương tử, vương tử, đừng...”

“Cút cho ta!”

๑๑۩۞۩๑๑
Tiến gbinh khí vang lên, hiển nhiên thị vệ bên ngoài đều đã bị bắt. Rèm vải xốc lên, một nam tử cao to khôi ngô bước vào. Người mực áo gấm, tóc buộc sau đầu, khuôn mặt hiện vẻ hùng tránh.

Hắn chính là vương tử tộc Thát Đát – Mục Hãn Mông Đan, còn sau lưng hắn là bốn dũng sĩ tộc Thát Đát.

Trương Tĩnh che trước người tam công chúa, lên tiếng nhắc nhở: “Vương tử xin tự trọng, nếu đã là hai tộc thông gia, mọi người nên tôn trọng nhau mới đúng.

Vương tử Mông Đan chẳng buồn nghe Trương Tĩnh nói, ánh mắt nhìn tam công chúa phía sau lóe lên vẻ si mê, thậm chí còn có chút dâm tục, trong lòng hắn đầy những suy nghĩ xấu xa, đâu còn nghe được người khác nói gì.

Giờ phút này, Chu Tĩnh Nguyệt không phải Chu tam công chúa lúc trước, sau khi trang điểm ăn mặc cẩn thận lộ lên khí khái hoàng tộc cùng vẻ kiều diễm của nữ nhân, có thể nói quốc sắc thiên hương, tiên tử khó bằng!

“Công chúa, người đẹp lắm! Khà khà ~~” Mục Hãn Mông Đan không chút kiêng kỵ bước tới, Trương Tĩnh đang muốn ngăn cản lại bị hắn đẩy sang một bên.

Thấy kẻ vừa tới vô lễ như vậy, Chu Tĩnh Nguyệt nhướn mày nói: “Vương tử Mông Đan, hôn lễ là chuyện ba ngày sau, theo truyền thống của chúng ta...”

“Truyền thống cái rắm!” Vương tử Mông Đan không chút khách khí ngắt lời, nói: “Ở đây lời của bản vương tử là luật, bản vương tử giờ muốn động phòng với ngươi thì đã sao, ha ha ~~”

“Ngươi dám!” Trương Tĩnh xông thẳng lên, lại một lần nữa ngăn vương tử Mông Đan lại.

Vương tử Mông Đan trong lòng khó chịu, hừ lạnh một tiếng nói: “Chó Hán nhà ngươi dám càn rỡ như vậy sao? Cút!” Dứt lời vung tay lên, Trương Trĩnh bị hất văng ra.

Nội lực thật thâm hậu, Trương Tĩnh thoáng bình ổn lại tinh lực, sắc mặt trắng xám.

Chu Tĩnh Nguyệt âam tầm kinh hãi song mặt không đổi sắc nói: “Vương tử Mông Đan làm quá rồi, nếu giao lưu giữa hai tộc có rạn nứt gì, tin rằng đây không phải ý mà Hoàng Thái Cực muốn thấy? Tới lúc đó, địa vị của vương tử trong lòng Hoàng Thái Cực sợ sẽ nhẹ đi không ít!”

Nghĩ tới cha mình, vương tử Mông Đan vẫn có phần cố kỵ. Hôm nay tới vốn chỉ định ngắm tam công chúa một chút, thấy vẻ tuyệt sấc của đối phương nên mới nhất thời kịch động, nếu thật sự xảy ra chuyện sợ rằng không tiện báo lại. Dẫu sao tộc mình cũng cần chút thời gian chuẩn bị.

Hai hàng mi của vương tử Mông Đan lộ vẻ thô bạo, lập tức cười hì hì nói: “Bản vương tử cảm tạ lời nhắc của Tam công chúa. Có điều ngươi không trốn nổi khỏi lòng bàn tay ta đâu, đến lúc đó... Ha ha ~~” Nói chưa dứt lời đã rời đi, bên ngoài vang lên tiếng cười phóng đãng.

๑๑۩۞۩๑๑
Người đã đi khỏi, Trương Tĩnh lúc này mới lên tiếng nói: “Công chúa, người thật sự quyết định gả cho loại người này sao?”

Chu Tĩnh Nguyệt chậm rãi nói: “Vương tử Mông Đan này tính tình nóng nảy thô bạo, tính cách tự chủ, hơn nữa dã tâm bừng bừng, ta không nắm chắc có thể điều khiển loại người như hắn. cho dù thế, ta vẫn sẽ gả cho hắn, ta không còn cơ hội lựa chọn!”

"..." Hai người không nói gì, trong lòng đều có suy nghĩ riêng!









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK