Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Lý Nhạc Phàm, ngươi cứ ngây ra nhìn cái gì đấy? Chẳng lẽ ngươi muốn giết thẳng vào đó?

“...”

Trên sườn núi, Nhạc Phàm nhìn xuống quân doanh phía dưới, cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc khiến tâm thần chàng không khỏi ngây ngẩn. Bốn năm sống trong giết chóc, mùi máu tanh đã thấm sâu vào cốt tủy của chàng, thậm chí thấm sâu vào linh hồn chàng, đâu thể nói quên là quên được.

“Này~ Lý Nhạc Phàm ngươi trả lời một câu coi nào!”

Nghe Thi Bích Dao giục, lúc này Nhạc Phàm mới khôi phục tinh thần, sắc mặt trầm xuống: “Bốn năm sinh sống trên chiến trường, uống máu nóng, ngồi trên núi xác, mơ thấy chặt đầu...” Ngươi có thể hiểu được không?”

“Ách!” Thi Bích Dao ngẩn ra, đang muốn nói lại bỗng cứng lại.

Im lặng trong chốc lát, nàng nói tiếp: “Vậy giờ ngươi định làm gì? Chẳng lẽ định giết vào thật?”

“Thế thì sao?”

“Ngươi...” Thi Bích Dao tức giận, hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi có não hay không đấy? Quân đội giang hồ đâu dễ đối phó như dân giang hồ, nơi đó có tới mấy ngàn người, ngươi cứ thế đi vào cho dù võ công cái thế cũng khác gì tự chịu chết đâu?”

“Làm sao ngươi biết điều này?”

“Ta, ta nghe những tiên sinh kể chuyện và một ít bạn bè làm thương gia nói.”

“...” Nhạc Phàm chẳng buồn để ý, quay người bỏ đi.

Thi Bích Dao nhanh chóng đuổi lên phía trước nói: “Này, ngươi đi đâu đấy?”

“Đi ăn!”

“Ngươi...” Thi Bích Dao tức đến đau cả đầu, hoàn toàn không hiểu Nhạc Phàm nghĩ gì trong lòng.

“Không phải hắn định ăn no rồi mới giết người đấy chứ?”


๑๑۩۞۩๑๑

Thực Vi Thiên chính là một quán rượu nổi danh thiên hạ, hầu như trên khắp đất nước nơi nào cũng có chi nhánh. Bên trong chẳng những có rượu tốt lại có nhiều đồ ăn ngon, đúng như câu dân coi việc ăn bằng trời.

Tương truyền, ông chủ đầu tiên của Thực Vi Thiên từng có ơn đãi một bữa cơm với tiên đế Chu Nguyên Chương của Đại Minh. Cho nên từ thời Chu Nguyên Chương trở đi, mỗi vị hoàng đế Đại Minh đều tới Thực Vi Thiên ăn một lần coi như cảm ơn ân đức.

Thành Ninh Huyền nằm trên trục đường quan trọng, những người vào nam ra bắc không ít, đương nhiên không thiếu một quán Thực Vi Thiên giúp mọi người no bụng.

Chi nhánh Thực Vi Thiên nằm trên con đường tại thành bắc, đoạn đường này vô cùng đông đúc, ngày ngày khách khứa nhiều như mây, tiểu nhị đi đi lại lại không ngừng.

Nhạc Phàm đã đi qua nơi này vô số lần, song lần nào cũng chỉ nhì một cái rồi đi khỏi. Nơi đây như thuộc thế giới của người khác, không phải nơi thuộc về chàng.

Hôm nay, Nhạc Phàm lại đi ngang qua quán rượu này, chỉ hơi ngây ra đôi chút rồi bước thẳng vào bên trong.

๑๑۩۞۩๑๑
Tiểu nhị trong quán thấy Nhạc Phàm và Thi Bích Dao đi vào bèn nhanh chóng tiến tới tiếp đón: “Hai vị, hai vị quan khách, thật xin lỗi! Đang giờ ăn cho nên rất đông người. Ngài xem, chỗ ngồi đã đầy mất rồi, thật ngại quá!”

“Đầy rồi? Xem ra ta đúng là không hợp với nơi này!” Nhạc Phàm mỉm cười tự giễu, đang định xoay người, lại thấy một nam tử mặc cẩm y xông vào, thiếu chút nữa va phải Nhạc Phàm đang lòng đầy cảm khái.

Người này tuổi còn trẻ, trông mới khoảng hai mươi. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan như ngọc, mặc một bộ trang phục công tử, tay cầm quạt giấy, lộ phong độ xuất trần, anh tuấn bất phàm.

“Ồ! Không ngờ lại là hắn?” Thi Bích Dao thấy người vừa thấy, lòng thầm run lên, song sắc mặt chẳng hề thay đổi.

“A!” Người vừa vào thấy suýt chút nữa đụng phải người khác, vội vàng xin lỗi: “Vị đại ca này, thật ngại quá, vừa rồi ta không để ý suýt chút nữa đụng phải ngươi. Đừng để ý nhé, đừng để ý nhé.”

“Không sao.” Nhạc Phàm thản nhiên đáp, đang định bỏ đi...

“Xin chờ một lát!” Nam tử gọi Nhạc Phàm lại, vẻ mặt hòa nhã nói: “Ta thấy vị đại ca này cũng tới dùng cơm, giờ chắc là không còn chỗ. Ta đã đặt một bàn trong phòng nhỏ, ăn một mình cũng không thoải mái. Nếu hai vị không chê tại hạ, chẳng bằng cùng vào ăn?”

“Được!” Thi Bích Dao lập tức đáp ứng song lại cảm thấy không ổn, bèn thêm một câu: “Đã nửa ngày rồi chưa ăn gì, ta đói sắp chết mất rồi.”

Nhạc Phàm vốn định tới dùng cơm, thấy mục đích không đổi, đâu để ý tới điều gì khác, bèn gật đầu nói: “Ta sẽ tự trả tiền.”

Chàng trai mỉm cười đáp: “Không sao, gặp nhau coi như duyên phận, chẳng phải chỉ là một bữa cơm sao, ta mời.”

Nhạc Phàm nhíu mày: “Ta có tiền.”

“Cái này...” Nghe Nhạc Phàm nói thẳng như vậy, chàng trai cũng hơi sờn lòng, nhún vai nói: “Vậy được rồi, theo ta.”

๑๑۩۞۩๑๑
Trên đường đi, chàng trai tự giới thiệu: “Tại hạ Lăng Thông, chẳng hay quý tính đại danh của hai vị là?”

“Lăng Thông, cái gì! Lăng Thông?” Thi Bích Dao vờ kinh ngạc nói: “Ngươi là một trong tứ đại tài thần – Tiểu Tài Thần Lăng Thông?”

Trong tứ đại tài thần, Lăng Thông nhỏ tuổi nhất, bạn bè nhiều nhất, là người trượng nghĩa không câu nệ tiểu tiết cho nên mọi người đều gọi hắn là Tiểu Tài Thần.

Gia tộc của Lăng Thông vốn rất nhỏ, chỉ dựa vào việc kinh doanh dược liệu kiếm sống qua ngày. Còn bản thân hắn, song thân đã qua đời, từ nhỏ lần mò trong thương giới, sau vô số lần lên lên xuống xuống cuối cùng mới xoay mình thành phú hào một phương. Tuy của cải không nhiều song sức ảnh hưởng trong thương giới không thấp hơn Triệu Thiên Cân, có thể nói là kỳ tài kinh thương ngàn năm khó gặp. Tiểu Tài Thần Lăng Thông chỉ hai mươi tuổi đã có địa vị như ngày nay, tuyệt đối là một nhân vật huyền thoại.

Lăng Thông cười hì hì nói: “Tài thần cái gì, chẳng qua là người buôn bán làm ăn mà thôi. Nếu không nhờ vào chút tiền mà ông già nhà ta để lại, không khéo giờ ta còn phải ăn xin đầu đường xó chợ rồi.” Suy nghĩ của hắn rất thoải mái, không hề để ý tới cách nghĩ của người khác.

Thi Bích Dao mân mê đôi môi, cười nói: “Trong thương giới đâu ai không biết, nếu Lăng Thông ngươi sinh sớm vài năm Triệu gia kia chắc chắn không thể đứng trên. Nếu cả kỳ tài thương giới cũng phải đi ăn xin, vậy đám người chúng ta chẳng phải đều chết đói cả à! Ha ha!!”

“Ha ha, xấu xổ quá! Cả đời Lăng Thông này, ngoại trừ bằng hữu bạn bè ra, mơ ước lớn nhất chính là kiếm tiền nhiều tới mức đếm mỏi tay, ngắm mỹ nữ tới mức hoa cả mắt, ngủ một giấc thật đẹp tới mức chẳng tỉnh muốn tỉnh lại.” Lăng Thông suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm, tạm thời chỉ có chừng đó, cũng không thể coi là nhân vật lớn được.”

“Ha ha, ngươi cũng thật biết điều. Ta tên Thi Bích Dao, còn tên đầu đất kia... Bỏ đi, đừng nói đến hắn thì hơn, tên này hung hăng cực kỳ, lúc nào muốn hắn sẽ tự nói.”

Lăng Thông gật đầu rất thức thời, trong lúc nói chuyện, ba người đã bước vào một gian sương phòng. Bốn phía trang trí rất tao nhã đặc biệt, căn lầu trúc nhỏ khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

“Nơi này được trang trí nho nhã, mưa xuân trong tranh cũng thật tươi đẹp, phong cảnh mỹ lệ, hẳn là vùng Giang Nam?” Thi Bích Dao cất tiếng khen ngợi.

“Ha ha!” Chàng trai mặc áo gấm cười nói: “Cô nương nói không sai, gian sương phòng này tên là Xuân Vũ hiên - Ức Giang Nam.”
(Phòng mưa xuân – nhớ Giang Nam.)

“Tên hay lắm, rất có ý cảnh.”

“Ha ha! Thực Vi Thiên này đâu chỉ có hư danh? Chút phẩm vị đó vẫn phải có chứ.”

Hai người Thi Bích Dao bàn luận phong nhã, song Nhạc Phàm không hiểu mà thưởng thức được, chỉ cảm thấy nơi này rất sạch sẽ mà thôi. Ngược lại, những món ăn ngon trên bàn khiến hai mắt chàng sáng lên.

“Ăn thôi.” Nhạc Phàm ngắt lời hai người, ngồi thẳng xuống.

“Ha ha! Đương nhiên phải ăn rồi, ngồi xuống đi.”

๑๑۩۞۩๑๑
Trong Xuân Vũ hiên yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh tới mức chỉ nghê thấy tiếng ăn uống.

Nhạc Phàm càn quét bàn thức ăn đầy ú trước mặt, hơn nữa chẳng hề có dấu hiệu dừng lại.

Lăng Thông trợn mắt há hốc mồm, nuốt một ngụm nước bọt rồi quay sang nhìn Thi Bích Dao, ánh mắt nghi hoặc như đang hỏi: “Thi cô nương, có phải bằng hữu của cô nương đã mấy hôm rồi không ăn cơm?”

Thi Bích Dao đảo mắt khinh thường, quay đầu nhìn sang chỗ khác, tỏ ý ta không quen hắn.

Nhạc Phàm thấy hai người không ăn bèn buông bát đũa, tùy ý lau miệng hai cái rồi hiếu kỳ hỏi: “Sao hai người không ăn, hương vị mấy món này không tệ đâu.”

Thi Bích Dao càng thấy bất đắc dĩ, đột nhiên cảm thấy người trước mặt không đơn giản như mình tưởng tượng, vừa xa lạ lại vừa thú vị.

Lăng Thông đột nhiên hỏi: “Đại ca ăn nữa không?”

Nhạc Phàm sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hai người cùng mỉm cười.

Thi Bích Dao thấy nhàm chán bèn hỏi: “Lăng huynh, chẳng phải huynh luôn ở phía tây nam à? Sao đột nhiên lại đến đây, chắc có việc buôn bán gì lớn chăng?”

Lăng Thông cũng chẳng hề kiêng kỵ, cười nói: “Không sai, lần này có chuyện làm ăn lớn. Nói vậy chắc cô nương cũng có nghe nói, phủ Thái gia cách đây vài ngày, vì tránh kẻ thù mà đã chuyển đi sạch. Việc làm ăn ở đây tuy có người chiếu cố cho nhưng uy tín không còn lớn như lúc trước. Chuyện tốt như vậy đương nhiên tại hạ không thể buông bỏ rồi, nên mới tự mình đến đây một chuyến.”

Thi Bích Dao gật đầu nói: “Chuyện này ta cũng có nghe nói. Hèn gì gần đây luôn thấy không ít thương hộ lớn qua lại nơi này, chắc hẳn đều do chuyện đó.”

Ánh mắt Lăng Thông cứng lại, nói: “Đấy chỉ là đám trẻ con làm trò thôi, người thực sự khiến tại hạ thấy áp lực chỉ có Triệu gia. Nghe nói bọn họ tương đối thân cận với Thái gia, không khéo đến lúc nào đó sẽ xen chân vào.”

Thi Bích Dao nói tiếp: “Chẳng lẽ Lăng huynh sẽ lùi bước sao.”

“Ha ha ---“ Lăng Thông cười sảng khoái nói: “Thương trường như chiến trường, đâu có lý nào Lăng mỗ ta lại lui bước.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK