Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cửa đá ba phía đều bị phá tan, đám người trong giang hồ trào vào... Giờ nhìn lại, lúc trước vài vạn người giờ chỉ còn lại không tới mấy nghìn. So sánh ra, bên Đông Vũ tử thương ít nhất.

“Xem ra các thế lực lớn đều tổn thất rất nặng nề!” Bất Giới thì thào tự nói, trong mắt lóe lên vẻ tự đắc. Đám người Thạch Kiền lại chỉ có thể lắc đầu thở dài, riêng Đông Vũ khuôn mặt không chút biểu tình, khiến người ta không nhìn thấu đc hắn đang suy nghĩ điều gì.

... Đám người cũng thấy được bọn Đông Vũ, trong mắt ngoại trừ vẻ hơi bất ngờ không còn gì khác. Cũng bởi ánh mắt bọn họ đều đã bị tòa phủ điện khổng lồ này thu hút.

Thạch điện đồ sộ hùng vĩ, không giam bao phủ bởi khí tức cổ xưa, bốn phía điêu khắc những gương mặt chiến đấu thời thượng cổ. Bốn cây trụ lớn chỗ đỡ toàn bộ đại điện, bên trên phân biệt khắc tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ vô cùng sống động. Toàn bộ điện phủ tuy đơn gainrg song khí thế hào hùng, quả thực là kỳ tích trong kiến trúc, so sánh ra, hoàng cung lại thật dung tục chẳng khác nào bình dân quật khởi, khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi đây lại do sức người tạo thành.

Vị trí chính giữa đại điện là một tấm bia lớn cao tới mười trượng, bên trên viết chữ như rồng mau phượng múa: “Phong Ma Điện”, ba chữ kinh sợ tâm linh, khiến người ta không dám trực tiếp đối diện, còn trên đỉnh cự bi lại cắm một thanh binh khí không phải kiếm cũng chẳng phải đao, bao phủ bởi những sợi xích sắt lớn, không tỏa ra chút ánh sáng nào.

“Tuyệt thế thần binh?” Một suy nghĩ lóe lên trong lòng mọi người, ánh mắt ai nấy đều nhìn thẳng vào nó.

Phía cửa nam, Đông Vũ ôm thiếu nữ đã hôn mê, sau lưng là đám người Thạch Kiền, Mễ Triết, Thanh Thiên, Tuyền Thanh, Bất Giới, Phương Hàm.

Phía bắc là các thế lực hội chủ Thiên Hạ Hội - Thượng Quan Phi Hồng, minh chủ võ lâm – Mạnh Trường Thiên, Thần Kiếm trang chủ Cổ Kiếm Nghĩa, thành chủ Thanh Vân – Bộ Siêu Quần, bang chủ Cái Bang - Uông Chính Hành cùng tứ đại thế gia Đông Phương Minh Không, Công Tôn Quỳnh Vũ, Mộ Dung Thành, Âu Dương Bằng.

Phía đông là tông chủ Thiên Tà tông – Quan Mạc Vân, đại đương gia Thanh bang - Hướng Nhược Hải, lão đại Ác Nhân cốc – Cừu Hận Huyết, giáo chủ Ngũ Độc giáo – Mạnh Hồn, Thần Long giáo – Xà Vô Quân, cung chủ Quỳ Hoa cung – Minh Tâm cùng bốn sứ giả Miêu tộc – Ma Y, Ma Nãi, Ma Hòa, Ma Thạch

Phía Tây là chưởng môn của cửu đại môn phái: Thiếu Lâm – Diệu Hư, Võ Đang – Tống Thanh, Thanh Thành – Dư Đoạn Hải, Côn Luân – Kha Tất, Không Động – Phục Thiên Nhai, Hoa Sơn – Nhạc Không, Nga Mi – Tuyệt Tâm, Vô Cực – Lục Phong Dương, Thiên Sơn – Thanh Hà Tử.

... Vì chuyện tìm báu vật lần này thủ lĩnh các thế lực đã tự mình ra mặt để quản lý trấn giữ thành viên của mình. Nào ngờ kết quả vẫn tổn thất nặng nề, mặc dù có bản đồ chỉ dẫn song những tinh anh mang tới vẫn tổn thất tới chín phần, sắc mặt ai nấy đều âm trầm.

“Bí tịch!” Một tiếng kêu lớn vang lên, quần hùng nhào tới mặt đất! Có điều đám người Đông Vũ vẫn thờ ơ lạnh nhạt!

Lúc bọn họ hưng phấn nâng quyển bí tịch lên lại phát hiện nó đang từ từ hóa hóa thành tro bụi, tiêu tan trong không khí. Cũng như ngọn đèn hy vọng trong lòng họ từ từ lụi tắt.

Các đại thủ lĩnh lại quan sát bốn phía xung quanh, ngoại trừ tấm bia lớn ở trung tâm nơi này không còn gì bắt mắt. Lại nhìn đám khô cốt tàn binh và bí tịch đã cũ nát trên mặt đất, bọn họ há lại cam lòng?

“Tiếp tục lục soát cho ta.” Quan Mạc Vân vung tay, gần trăm đệ tử Thiên Tà tông lập tức lao tới.

Các thế lực khác cũng không cam lòng yếu thế, vội vã phái người tới lục soát. Song đám người Đông Vũ vẫn không hề cử động.

... “Bẩm báo tông chủ, không còn con đường nào nữa...”

“Bẩm báo minh chủ, không có phát hiện gì...”

“Bẩm báo bang chủ, không có phát hiện gì...”

“Bẩm báo môn chủ...”

"Bẩm báo gia chủ. . ."

.... Một loạt những tiếng hồi báo khiến tâm tình các thủ lĩnh thấp tới cực điểm, đầu nhưu ong lên. Sắc mặt Mộ Dung Thành trắng xám! Lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mộng?

“A di đà phật~~~” Một tiếng niệm phật vang lên đánh thức mọi người, là tác phẩm của Thanh Thiên.

“A di đà phật, thiện tai thiện tai!” Diệu Hư hồi tỉnh, vội vàng kết ấn chữ thập cảm kích thi lễ. Nếu không phải Thanh Thiên đã dặn trước không được tuyên bố thân phận của hắn ra ngoài, sợ rằng lão hòa thượng đã sớm bước sang.

Lúc này ánh mắt mọi người lại quay sang phía đám Đông Vũ.

“Tử Anh!” Thanh Hà Tử áo trắng nhuốm máu, bóng đỏ lóe lên rồi hiẹn ra bên cạnh Đông Vũ.

Đông Vũ mỉm cười thiện ý, trả lại thiếu nữ đang hôn mê trong lòng cho Thanh Hà Tử. Thanh Hà Tử cũng thi lễ, ôm lấy Tử Anh trở lại bên mình.

... Đột nhiên, Quan Mạc Vân như nhớ ra điều gì, quay sang phía Đông Vũ chất vấn: “Hội chủ Thiết Huyết, các ngươi tới đây đầu tiên, có phát hiện gì không?”

Ý của Quan Mạc Vân rất rõ ràng, đám người Đông Vũ tới đây trước tiên, có gì tốt sợ rằng đã bị bọn họ đoạt lấy, nếu không sao lại đứng yên bất động?

Quần hùng đều có suy nghĩ như vậy, thần sắc đều bừng bừng kích động.

“Các ngươi đã lấy những gì?”

“Thiết Huyết, mau giao bí tịch võ công ra đây!”

“Mau giao ra đây!”

“Không giao ra đừng hòng rời khỏi đây!”

... “A di đà phật~~” Thanh Thiên niệm phật một tiếng, âm thanh chấn động tới mức hai tai mọi người phát đau.

Chờ điện phủ yên tĩnh trở lại, Thanh Thiên mới nói: “Các vị thí chủ, khi chúng ta đến đây đã như vậy rồi.”

“Sao chúng ta phải tin lời ngươi?”

“Đúng vậy! Sao chúng ta phải tin lời ngươi?”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

... “A di đà phật~~”

Có câu nói, phật cũng có ba phần lửa giận. Nghe mọi người nói năng lỗ mãng với Thanh Thiên như vậy, Thiếu Lâm sao đứng ngoài xem được.

Chỉ nghe Diệu Hư tức giận nói: “Người xuất gia không nói lối, lão nạp đương nhiên tin lời Thanh Thiên tiểu sư phụ.”

Quần hùng hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nghĩ ra chủ ý gì. Diệu Hư đại biểu cho Thiếu Lâm, Thiếu Lâm lại đại biểu chó chín phái chính đạo, thực lực vô cùng cường hãn. Diệu Hư đã nói sẽ đứng về phía Đông Vũ, làm sao hỏi lại đây?

“Ha ha~~” Đông Vũ cười lớn, trong tiếng cười đầy vẻ trào phúng và coi thường, rồi lại lập tức lắc đầu thở dài.

Quan Mạc Vân cau mày nói: “Ngươi cười cái gì? Thở dài cái gì?”

“Ta cười các ngươi vô tri! Thở dài, lại là vì đáng tiếc...”

“Ngươi...”

Đông Vũ ngắt vẻ ngơ ngac của quần hùng, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng có cái gọi là Vũ Tàng hay sao?”

“Ha ha~~” Quan Mạc Vân tức giận cười lại, quát lớn: “Không có Vũ Tàng, vậy ngươi tới đây làm gì?”

“Ta ư? Vì nó!”

Nói xong, Đông Vũ ngẩng đầu nhìn lên binh khí trên tấm bia.

“Tuyệt thế thần binh?” Quan Mạc Vân hai chân dậm xuống đột nhiên bay lên trước binh khí. Tới gần xem hắn mới phát hiện đó là một binh khí quái dị có hình lưỡi đao. Một nửa phần lưỡi chìm trong bia đá, phần chuôic ó hình răng nanh. Trên thân đao đầy rỉ sắt lộ ra khí tức cổ xưa, phảng phất như còn kèm theo một cảm giác âm trầm tanh máu và lạnh lẽo.

Cảm thụ được khí tức cảu “thần binh” Quan Mạc Vân không hề nghi ngờ giá trị của nó. Chắc chắn hơn hẳn những binh khí tốt nhất hắn từng gặp.

“Dừng tay!”

Đúng lúc Quan Mạc Vân đưa tay muốn lấy thần binh, thủ lĩnh ngũ tông còn lại trong hắc đạo lập tức lao lên, ngăn cản hành động của Quan Mạc Vân.

Hướng Nhược Hải híp mắt nói: “Quan huynh, tuy lần tầm bảo này do ngươi chủ trì, song tình hình giờ đã bất đồng, chúng ta nhất định phải thương nghị xem thần binh này sẽ thuộc về ai.”

Cừu Hận Huyết phụ họa: “Lão Hướng nói không sai, phải bàn bạc đã.”

“Khà khà!” Mạnh Hồn cười quái dị nói: “Quan tông chủ đừng mong độc chiếm.”

“Không sai!” Xà Vô Quân, Minh Tâm đều có cùng ý nghĩ.

... Trước lợi ích tuyệt đối, ai cũng có lúc mất đi lý trí.

Chỉ nghe Quan Mạc Vân hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chẳng lẽ các ngươi còn định luận võ định đoạt binh khí khay sao?”

Nghe câu hỏi này quần hùng đều lặng thinh, lần luận võ trước đã chứng minh ưu thế tuyệt đối của Quan Mạc Vân, so đấu lại cũng chỉ uổng công.

Đang lúc mọi người ngây ngẩn, Quan Mạc Vân lại giơ tay chộp về phía “thần binh”.

"Dừng tay —— "

"Ngươi dám!"

Năm người cùng ra tay ngăn cản, Quan Mạc Vân bắn kình khí ra bốn phía, muốn hất văng bọn họ ra.. Song ngũ đại tông sư nào phải danh xuông! Quyền của Hướng Nhược Hải đeo đinh nanh, móc sắt tay trái Cừu Hận Huyết, Mạnh Hồn lấy ra Ngũ Độc Châu, Xà Vô Quân lại cầm đôi tiệt câu màu máu, Minh Châu lấy trong tay áo ra một thanh đoản kiếm trong suốt... “Bùng~~”

"Bồng! Bồng!"

"Keng, keng——", "Tranh —— "

... Sáu đại tông sư hắc đạo tranh đấu là chuyện trước giờ chưa từng có trên giang hồ. Trong khoảng thời gian ngắn trên đỉnh đại địa ầm ầm nổ vang, không gian rung động, khí kình bắn khắp bốn phương, khiến mọi người liên tiếp lui lại.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK