Người đàn ông hài lòng nói: “Quý lão về rồi! Cũng đã muộn, đi ăn trước đã... A, vị tiểu huynh đệ này là?”
Quý lão giới thiệu: “Hắn tên Lý Nhạc Phàm, là bằng hữu của lão ca.” Tiếp đó quay sang Nhạc Phàm nói: “Tiểu Phàm, bọn họ là bằng hữu của lão. Đây là Thiết Cường, còn đây là phu nhân của y, Miêu Lam Phượng, còn thằng nhóc này là đệ tử của họ, vì không thân thích không bạn bè nên đặt tên theo họ của sư phụ, gọi là Thiết Nam.”
“Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm...” Thiết Cường lẩm bẩm một hồi rồi bừng tỉnh: “Bạch Phát Chiến Cuồng Lý Nhạc Phàm... A! Bạch Phát Chiến Cuồng, hắn... hắn là...”
Quý lão ngắt lời Thiết Cường rồi nhanh chóng nói: “Được rồi, có gì định nói thì để sau, để ta dẫn hắn đi gặp lão đại ca trước đã.” Nói xong cũng mặc kệ ba người đang kinh ngạc, kéo Nhạc Phàm đi thẳng vào buồng trong hậu viện.
“Lão đại ca? Chẳng lẽ là...” Nhạc Phàm đã mơ hồ đoán được đôi chút, tâm tình kích động khó tả.
... “Ken két~”
Cánh cửa cũ kỹ mở ra, ánh sáng mờ nhạt lọt vào trong căn phòng tối đen như mực.
“Thật quen thuộc!” Nhạc Phàm mượn theo ánh sáng, mơ hồ thấy được người nằm trên giường. Rồi đột nhiên, nhịm tim của chàng nhanh hẳn, hít thở cũng trở nên gấp gáp... “Tô gia gia, là... là gia gia phải không?” Giọng Nhạc Phàm run run, một cảm giác chua chát ăn mòn trái tim chàng.
“Khụ!” Tiếng rên yếu ớt vang lên, Nhạc Phàm có thể thấy người trên giường đang khẽ run run.
“Là con sao? Tiểu Phàm...”
Giọng nói già nua khiến lòng Thiết mỗ chấn động, bước một bước về phía trước rồi nhào xuống bên giường.
“Vâng, vâng... con...” Nhạc Phàm muốn nói gì đó song lời đã tới họng lại phát hiện không thể cất tiếng, chỉ có thể xiết lấy đôi tay đầy nếp nhăn kia.
Quý lão thắp lửa, đi về phía Nhạc Phàm nói: “Lão đại ca mấy năm nay lòng mang buồn phiền, lâu ngành thành tật, đã tìm rất nhiều danh y đại phu song vẫn không thể trị được tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc để tiếp hơi giữ mạng, cuối cùng cũng đợi được cậu tới.”
Nhạc Phàm nghe vậy vội vàng đưa tay bắt mạch Tô Phóng Hào, một lát sau lại ngây ra: “Vì sao, vì sao lại như vậy?” Tiếp đó quay sang Quý lão nói: “Bệnh từ lúc nào?”
Quý lão nói: “Bệnh đã hơn sáu tháng rồi, chủ yếu bởi chuyện trong tổ chức quá nhiều, hơn nữa trong lòng ông ấy lo lắng quá nhiều chuyện... Thật ra lần trước cậu đi qua Ứng Thiên, lão vốn định mang cậu tới gặp lão đại ca, song ông ấy kiên quyết không nhường, muốn cậu đi tìm muội muội của mình trước. May là giờ ngươi đã về, bằng không cũng chẳng biết ngươi có cơ hội gặp được ông ấy lần cuối không nữa.”
“Ầm...” Trong đầu Nhạc Phàm như bùng nổ, ngây ngốc nhìn về phía trước.
Quý lão thở dài một tiếng rồi bón cho Tô Phóng Hào một mảnh thuốc, nâng ông lão dậy nói: “Lão đại ca, Tiểu Phàm đã tới thăm ca rồi.”
Ngậm miếng thuốc trong miệng, Tô Phóng Hào lúc này mới khôi phục được chút tinh thần, hai gò má cũng thêm chút màu máu/
Nương theo ánh nến yếu ớt, Nhạc Phàm lúc này mới thấy rõ bộ dáng của Tô Phóng Hào. Mái tóc trắng bệch đã hơi khô vàng, khuôn mặt đầy nếp nhăn giờ thêm vẻ bệnh tật, hai mắt đục ngầu vương chút tơ máu, rõ ràng là đang mắc bệnh rất nặng.
Thấy Nhạc Phàm đang qufy bên cạnh, Tô Phóng Hào mỉm cười hiền từ: “Tiểu Phàm à! Bốn năm rồi, ông lão này ngày nào cũng nhớ con!”
Nhạc Phàm nghẹn ngào nói: “Tô gia gia, Tiểu Phàm, về rồi!” Đã từ lâu, trong lòng chàng đã coi Tô Phóng Hào như người thân. Với chàng, nơi có người thân, đó chính là nhà, vì vậy mới nói mình đã về rồi.
Tô Phóng Hào vui mừng nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, gia gia còn sợ không đợi được con đấy. Ha ha, tóc cũng biến đen rồi! Tốt, tốt lắm... Mấy năm nay thật khổ cho con rồi, con trai.”
“Gia gia yên tâm, con sẽ chữa khỏi cho người...” Nhạc Phàm nghiêm mặt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ cách chữa trị.
Tô Phóng Hào xua tay: “Bệnh của ta, ta còn không biết sao. Ta đã tìm được người mình muốn tìm, hơn nữa trước lúc chết còn gặp được con, thấy con còn sống khỏe mạnh, ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, đâu còn gì không buông được... Chuyện của Tiểu Nhã ta cũng đã biết, con bé cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng... khụ, khụ...”
Nhạc Phàm vội vàng đứng dậy, điểm vài cái lên huyệt Thần Đạo của Tô Phóng Hào. “Khụ... khụ, khụ! Phụt~” Một ngụm đờm máu phun ta từ miệng Tô Phóng Hào, khí sắc lập tức thoải mái hơn không ít.
Quý lão thấy vậy kinh ngạc nói: “Tiểu Phàm còn biết thuật Kỳ Hoàng sao?”
Tô Phóng Hào cũng nhìn Nhạc Phàm với vẻ ngạc nhiên, song nhanh chóng hiểu ra: “Ta quên mất, Tiểu Phàm từng theo Vạn tiên sinh học y thuật, giỏi, giỏi lắm.”
Quý lão hai mắt sáng lên, đương nhiên lão từng nghe qua danh tiếng của Vạn Liễu Hoài, vui vẻ nói: “Lão đại ca! Vậy bệnh tình của ca...”
Tô Phóng Hào ngắt lời nói: “Bệnh ta đã nặng lắm rồi, cho dù Vạn tiên sinh tái thế sợ rằng cũng khó mà trị khỏi cho ta.”
“Ài!” Quý lão thở dài buòn bã, trong lòng thầm phiền muộn. Huynh đệ đã vài chục năm, lão nào muốn nhìn Tô Phóng Hào nhắm mắt ra đi? Lại nhìn sang phía Nhạc Phàm.
“Không! Con muốn thử!” Trong giọng nói Nhạc Phàm lộ vẻ kiên định! Lần này chàng không thể trơ mắt nhìn người thân ra đi nữa. Không thể tưởng tượng nỏi, tiếp tục trải qua nỗi đau mất người thân như vậy, liệu chàng có thể kiên trì tiếp hay không.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong hậu viện, ba người Thiết Cường vẫn đứng tại chỗ, nhìn ánh đèn trong căn phòng, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Thiết Nam hỏi với vẻ ngây ngốc: “Sư phụ, Tô gia gia biết Lý Nhạc Phàm à?”
“Chắc là biết!” Thiết Cường gật đầu trả lời.
“Nghe nói hắn... Lý đại ca rất hung ác, gặp người giết người! Giờ tranh hắn còn dán đầy đường đấy, nhưng sao còn thấy không giống?”
“Cốp!” Thiết Cường cốc cho Thiết Nam một cái thật mạnh rồi nói: “Lời đồn đại trong giang hồ mà con cũng tin! Đúng là vô tích sự!”
“Sư phụ con nói không sai!” Miêu Lam Phượng cũng nói: “Nhạc Phàm tiểu huynh đệ là bằng hữu của hai người Tô lão, đâu thể xấu xa được chứ?”
“Con chỉ hiếu kỳ nên mới hỏi thôi mà... Con biết rồi!” Thiết Nam xoa xoa đầu nói.
Giữa lúc ba người đang nói chuyện, cửa phòng bật mở, Quý lão bước nhanh từ trong phòng ra nói: “Thiết Cường, mau tìm giúp ta một bộ kim châm cứu, Tiểu Phàm sẽ chữa bệnh cho lão đại ca!”
Đây là lần đầu tiên Thiết Cường thấy Quý lão có vẻ căng thẳng như vậy, vội vàng đáp: “Vâng vâng! Trong phòng đệ còn một bộ ngân châm, để đệ về phòng lấy cho huynh.”
๑๑۩۞۩๑๑
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người.
Nhạc Phàm đỡ Tô Phóng Hào dậy, đặt trên giường mềm. Tiếp đó lấy một cây ngân châm ra nói: “Tô gia gia, trong Y Kinh của Vạn gia gia có ghi lại một loại kỳ thuật Hồi Sinh, có tác dụng khởi tử hồi sinh. Giờ con dùng thuật châm cứu đả thông những kinh mạch bế tắc, sau đó dùng thuốc chữa trị, chắc có thể chữa khỏi...”
Tô Phóng Hào thấy sắc mặt nghiêm túc của Nhạc Phàm, bèn nói: “Tiểu Phàm, có gì cứ nói thẳng.”
“Lúc châm cứu sẽ rất đau, con đã từng trải qua, con lo Tô gia gia không chịu nổi!”
“Yên tâm đi! Mấy năm rồi ta còn chịu được, có đau chút đã tính là gì? Huống hồ, vất vả lắm mới gặp được con và cháu ta, giờ cũng chẳng nỡ chết!” Nếp nhăn trên khuôn mặt Tô Phóng Hào giãn ra, lại nở một nụ cười ôn hòa.
Nhạc Phàm kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều, cầm ngân châm lên hơ trong lửa.
“Tới đi!” Tô Phóng Hào nhắm hai mắt khoanh tay, cố gắng ổn định tâm thần.
“Xẹt~” Một tiếng động yếu ớt vang lên, mũi châm đầu tiên của Nhạc Phàm đã đâm sâu nửa tấc vào huyệt Thần Đình... Trước đề khí, sau khai thông bên trong, đây là đạo trị tận gốc, đương nhiên Nhạc Phàm cũng hiểu.
Tiếp đó lấy hai mũi châm điểm vào hai huyệt Thượng Tinh, Bản Đình, mỗi mũi sâu một tấc... thân hình lại khẽ chuyển tới phía sau Tô Phóng Hào, hai mũi châm, một cái Linh Đài, một cái Thần Đạo, mỗi mũi sâu nửa tấc... Sắc mặt Nhạc Phàm chuyên chú, hai tay như ảnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, từng mũi châm điểm vào huyệt đạo khắp nơi trên người Tô Phóng Hào, Thiên Đột, Hoàn Cơ, Ngọc Đường, Thiên Trung vân vân... Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã điểm trăm mũi châm.
Thân thể Tô Phóng Hào bắt đầu run rẩy, xem ra đã có hiệu quả. Nhạc Phàm không dám chậm trễ, ngân châm trong tay lại không ngừng rung động, máu bầm màu đen dần dần trào ra từ những lỗ châm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK