“Đại sư, người xem xem ta có thể sống tới năm bao nhiêu tuổi?”
“Lão tiên sinh, lão tiên sinh, người xem xem sau này ta sẽ thế nào? Có phát tài được hay không?”
“Đại sư, người nói xem, vợ ta sau này sẽ là ai?”
“Lão tiên sinh...”
... Đúng là hai tên hề!
Thạch Kiền cùng Mễ Triết cứ thế ngươi một câu ta một câu, không ngừng hỏi những vấn đề vớ vẩn. Thanh Thiên và Tuyền Thanh đứng bên giả như không thấy, ngay cả Phương Hàm cũng tựa vào bên tường, chỉ nghe Bất Giới tướng miếng bắn lung tung, giải thích liên miên.
“Vị tiểu huynh đệ này mặt rộng da dày, có da có thịt là tướng đại phúc đại quý!”
“Tiểu huynh đệ này thật ghê gớm, rồng trong loài người! Cậu tự nhìn lại mình xem, hai mắt hạt đào, ấn đường lộ hồng quang, tai dầy môi bóng, ai gặp cũng thích...”
๑๑۩۞۩๑๑
Nửa canh giờ sau, ba người vẫn tiếp tục, chẳng hề có ý định ngừng lại.
Tuyền Thanh ở bên cạnh thật sự không chịu nổi bầu không khí đó, tức giận quát: “Này! Hay người các ngươi đã xong chưa? Hỏi tiếp thì trời tối luôn rồi đấy.”
“A!” Hai người bừng tỉnh, Thạch Càn đột nhiên vỗ đầu, ngượng ngùng nói: “Tiểu Thanh, đây là lần đầu ta gặp chuyện thế này. Mà lão tiên sinh này cũng thật lại, mười vấn đề thì có tới chín là chuẩn, khiến ta quên cả thời gian. Hề hề....”
“A di đà phật...” Thanh Thiên niệm phật hiệu, kết thành hình chữ thập nói: “Sư phụ của tiểu tăng từng nói, quá khứ chỉ là quá khứ, tương lai nhất định sẽ xảy ra, cần gì phải cố chấp ở hiện tại. Biết với không biết thì đã sao?”
“Đúng vậy!” Tuyền Thanh tiép lời, lạnh giọng nói: “Tiểu Thiên nói không sai, đường tu hành phải ra sức tôi luyện, thăm dò tương lai sẽ thành gánh nặng.”
“Lời này sai rồi.” Bất Giới mỉm cười nói: “Những người đoán mệnh chúng ta, biết mệnh, tin mệnh nhưng không nhận mệnh. Nếu biết ngày mai phải chết, chẳng lẽ chúng ta cứ thế ngồi chờ chết à? Thuật sĩ chúng ta là những kẻ tìm đường sinh trong cõi tuyệt vọng, bỏ ra rất nhiều thứ cũng để đoạt chút tiên cơ mà thôi.”
Tuyền Thanh ngẩn ra, hỏi tiếp: “Vậy ngươi xem giúp, chuyện lần này của chúng ta ra sao?”
Bất Giới như đã sớm đoán đượt, vuốt nhẹ chòm râu, nghiêm mặt nói: “Hôm qua ta xem bầu trời, phát hiện sao tử vi lu mờ, biểu thị một vương triều sắp lụi bại trong dòng sông lịch sử. Còn Thiên Ma Tinh biến động, thiên cơ không còn rõ ràng, biểu thị thiên hạ đại loạn, ma đạo đại thịnh. Cho nên chuyện lần này vô cùng hung hiểm, có thể nói cửu tử nhất sinh! Ta vốn muốn khuyên bốn vị nên đi luôn, song tướng mạo bốn vị vốn là đại phúc, không cần lo lắng... Không khéo còn cần nhờ các vị hóa giải một phần sát kiếp.”
“Nói hươu nói vượn! Hừ!” Tuyền Thanh nhíu mày, quay người bỏ đi. Chỉ có điều nghĩ tới những gì sư phụ đã nói, trong lòng càng khó bình tĩnh nổi.
“Chúng sinh đều chỉ là kiến hôi, thiên địa là chính đạo. Đi cũng được, không đi cũng được, họa phúc tự có số. Phật tổ từ bại, thương cảm chúng sinh, A di đà phật....” Dứt lời Thanh Thiên cũng tiếp bước đi khỏi.
“Hai người này đúng là.” Thấy Thanh Thiên cũng đi khỏi, hai người Thành Kiền nhìn nhau, mỉm cười bất đắc dĩ.
Bất Giới nghiêm mặt nói: “Đã can thiệp vào vậy chỉ đành nhận nhân quả! Dưới thiên mệnh, nào có đường xoay chuyển... Ài!”
Mễ Triết lấy hai thỏi bạc từ trong ngực ra, đặt lên bàn rồi cười nói: “Lời của tiên sinh, chúng ta sẽ ghi nhớ, sau này còn trở lại thỉnh giáo... Hẹn gặp lại!”
“Cáo từ!” Hai người Thạch Kiền chắp tay, đuổi theo đồng bọn.
๑๑۩۞۩๑๑
“Ha ha...” Phương Hàm cười lớn một tiếng, cùng tiến tới nói: “Sư phụ, hai mươi lạng bạc cơ đấy, đủ cho chúng ta ăn một bữa thật ngon rồi.” Nhìn bạc trong tay Bất Giới, hai con ngươi Phương Hàm như muốn lòi khỏi tròng.
Bất Giới cuốn chỗ bạc vào tay, cười nói: “Hừ hừ! Chút mưu ma chước quỷ của nhà ngươi có gì mà ta không biết. Thu dọn đồ đạc đi, hôm nay kiếm cũng cũng đủ rồi, về nghỉ ngơi một chút... Oáp....”
“Hừ! Sư phụ thối!” Phương Hàm chép miệng, trong lòng khó chịu.
“Mai chúng ta xuất phát, số trời xoay chuyển!” Bất Giới đột nhiên lắc đầu, cười tự giễu: “He he! Mặc kệ mai này ra sao, đâu phải ta có thể tính toán được, cứ lấp đầy cái bụng đã rồi nói.”
“Đúng đúng, cứ lấp đầy cái bụng đã rồi nói. Khà khà!”
๑๑۩۞۩๑๑
Thu dọn đồ đạc xong, hai người đang chuẩn bị bỏ đi lại đã thấy hai nam tử đang bước về phía mình, chính là hai người trong quán rượu vừa rồi.
“Ồ!” Bất Giới sửng sốt đánh giá người vừa tới, lập tức kinh ngạc nói: “Ồ! Ta từng gặp các hạ ở đỉnh Bình Nham, ngươi là hội chủ Huynh Đệ hội, Thiết Huyết!”
“Ô! Hóa ra là hắn!” Phương Hàm than thầm: “Đây cũng là nhân vật lớn!”
Đông Vũ gật đầu cười hảo sảng: “Tiên sinh nhớ không lầm, tại hạ Thiết Huyết... Đây là huynh đệ của ta, Đồng Tường.” Nói xong đưa tay về phía thiếu niên bên cạnh.
“Tiên sinh, xin chào.” Đồng Tường nói năng trúc trắc, hiển nhiên rất không tình nguyện.
Bất Giới chẳng chút để ý, cũng cười nói: “Chẳng hay hội chủ tới tìm bần đạo có chuyện gì? Chẳng lẽ cũng là xem chữ đoán mệnh?”
“Đương nhiên!” Đông Vũ chắp tay nói: “Lần này Thiết Huyết tới đây mong nương nhờ năng lực của tiên sinh, chỉ điểm sai lầm của tại hạ.”
“Ồ!” Bất Giới ngạc nhiên nói: “Bần đạo chỉ là một thầy tướng số, chỉ dựa vào chút trò vặt kiếm ăn, đâu đến mức chỉ điểm được sai lầm cho hội chủ?”
“Tiên sinh không cần khiêm tốn.” Đông Vũ nghiêm mặt nói: “Tại hạ tới tìm tiên sinh đương nhiên tin tưởng tiên sinh rồi. Tại hạ biết người như tiên sinh không hứng thú gì với tiền tài, tại hạ cũng chẳng phải ngụy quân tử đại nhân đại nghĩa gì. Vậy nên tại hạ chân thành mời ngài cùng ta tới Vũ Tàng!”
“Đi cùng?” Bất Giới biến sắc, hiển nhiên trong lòng đã lay động.
“Không sai! Đi cùng ta!” Đông Vũ tiếp tục nói: “Con đường thật sự dẫn tới Vũ Tàng chỉ có thủ lĩnh lớn của các thế lực như chúng ta biết. Cho nên dẫu người trong giang hồ khác có đi theo cũng chỉ phí công. Ta thấy tiên sinh cũng muốn tới Vũ Tàng, cho nên ta mong rằng tiên sinh có thể hợp tác cùng ta. Đương nhiên quan hệ giữa chúng ta sẽ chỉ là hợp tác, ta sẽ không yêu cầu gì tiên sinh... Chuyện này vô cùng nguy hiểm, trước không nói tới chuyện đoạt bảo, ít ra cũng thêm được một chút cơ hội giữ mạng.”
“Nếu hội chủ đã biết lần này cực kỳ nguy hiểm, sao còn muốn vào? Chẳng phải rút lui sẽ tốt hơn ư?”
Đông Vũ trầm ngâm trong chốc lát, giọng nói khô khốc: “Tiên sinh, có câu châm ngôn rằng, người trong giang hồ, thân bất do kỉ!”
๑๑۩۞۩๑๑
Im lặng môt lát, Bất Giới hít một hơi thất sâu rồi lạnh lùng nói: “Sao lại chọn ta?”
“Trong trận chiến trên đỉnh Bình Nham, tiên sinh có thể sống sót yên bình, không chút thương tổn, điều này khiến tại hạ lưu lý, cho nên đã nghe ngóng chút tin tức liên quan tới tiên sinh. Năm đó, Thiên...”
“Được rồi!” Bất Giới hét lớn một tiếng ngắt lời, sắc mặt ấm trầm. Phương Hàm theo sư phụ nhiều năm như vậy song chưa từng thấy lão tức giận tới mức này.
Đông Vũ tự có chừng mực, gật đầu, lại chắp tay mời.
“Được! Ta đồng ý với ngươi.” Đã quyết định, Bất Giới lại khôi phục tâm tính, mỉm cười nói: “Chỉ mình mình, cơ hội thành công cũng không lớn, nếu đã phải đi chẳng bằng tìm người đi cùng, càng thêm an toàn.... Đúng rồi, nếu quan hệ giữa chúng ta là hợp tác, vậy nếu đồng bọn gặp nạn cũng nên ra tay tương trợ chút chứ? Ngươi xem, giờ chúng ta đang nghèo, nghèo lắm đấy, cho nên ngươi phải bao chúng ta ăn ở. Còn nữa, chúng ta muốn tắm rửa thay quần áo mới. Ách, đám nha hoàn thì miễn nhé. À, còn có...”
Đông Vũ nhìn lão đầu lòng tham không đáy trước mắt, lòng thầm ghê tởm. Không sai, Bất Giới không hứng thú gì với tiền bạc, nhưng lại cực kỳ theo đuổi vật chất, khiến người ta đổ mồ hôi lạnh!
“Đúng là vô sỉ!” Phương Hàm và Đồng Tường thấy vậy cũng thầm khinh bỉ.
๑๑۩۞۩๑๑
Tám trăm dặm ngoài thành tây Vân Nam là vùng đất phúc của khu vực này, địa thế hoang vu, ao đầm vô số, cây cối um tùm, có rất nhiều nguy hiểm vô danh. Đây chính là đất hoang của vùng phía nam, khu vực Miêu Cương.
Truyền thuyết liên quan tới Miêu Cương rất nhiều, bất luận là truyền thừa thất lạc hay Cổ Thuật đều khiến nơi này bao phủ trong một lớp màn che bí ẩn. Trong đó, Quỷ Trủng là thần bí nhất trong Miêu Cương, cũng là nơi nguy hiểm bậc nhất.
Đồn đại về Quỷ Trùng, chốn giang hồ không ai xa lạ. Đó là một vùng đất trũng lớn, đường lối đan xen phức tạp, trong đó có vô số trùng độc và một ít hung thú hiếm thấy, mức độ nguy hiểm có thể so với đường xuống hoàng tuyền, chỉ vào không ra.
Từ xưa tới nay, vô số cao thủ muốn thăm dò nơi này, song tới tận giờ vẫn không một ai sống sót bước ra. Có thể cũng có, song không ai biết. Nói chung, nơi đây là một mê hoặc, không ai biết lai lịch của nó, càng không ai biết chân tướng.
Người tộc Miêu Cương bản địa tương truyền rằng nơi đây phong ấn một ma quỷ cùng hung cực ác, nếu thả nó ra sẽ khiến sinh linh trong thiện hạ ngập trong tai ương. Bởi vậy, Miêu tộc đời đời kiếp kiếp coi nơi này như cấm địa, kẻ xông vào phải chết.
๑๑۩۞۩๑๑
Lúc này, phía ngoài Miêu Tộc, cách khoảng hai trăm dặm, một đám người đang xuất phát đi về phía này, vài chục tấm cờ xí đón gió bay bồng bềnh, bên trên thêu hoa văn và đồ án các loại, đội ngũ vô cùng khổng lồ.
Những người này hầu như đại diện cho toàn bộ thế lực giang hồ. Bọn họ ngoại trừ các thế lực lớn như chính đạo cửu phái, hắc đạo lục tông ra còn một số kẻ không môn không phái đi theo. Những người này chiếm một nửa tổng nhân số, ít ra cũng có một hai vạn người! Thậm chí có không ít thế lực ẩn nấp trong bóng tối.
Bầu không khí ngột ngạt khiến sắc mặt ai nấy đều căng thẳng vô cùng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK