"Sơn thần vạn phúc ~~~ có Bạch Sơn ta ~~~ "
"Uông ~~~ uông ~~~ "
๑๑۩۞۩๑๑
Dân chúng thôn bạch Sơn đốt củi lửa, thôn dân vui vẻ ca hát nhảy múa, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập niềm vui sống sót sau tai nạn, so với không khí ăn mừng năm mới còn náo nhiệt hơn.
Không thấy người giá lạnh khi đông tới, chỉ nghe tiếng chúc mừng huyên náo.
Thật chẳng rõ là châm chọc hay hiện thực tàn khốc? Hai chữ mê tín chẳng biết đã hại biết bao kẻ vô tri. Chính bọn họ đã chôn vùi một thiếu nữ vô tội, thật bi ai!
๑๑۩۞۩๑๑
Ngay lúc mọi người quên mình, một bóng người bỗng nhảy vào trong đám, bước thẳng mới chỗ một tên mặt rỗ.
“Ai?”
“Trưởng thôn!”
Thôn đân kinh hãi, vội vàng xúm lại.
Đồ Lôi túm ngay lấy vạt áo trưởng thôn, giận dữ hét lên: “Muội muội ta đâu? Muội muội ta đâu rồi? Nói mau ~~”
“A! Hắn là Đồ Lôi!”
“Hắn chính là kẻ hại người kia?”
“Hắn còn dám trở về?” Mau treo ngược hắn lên...”
“Đúng, nên treo ngược hắn lên tế sơn thần!”
Nhờ ánh lửa, thôn dân lúc này rốt cuộc cũng nhìn rõ người vừa tới là ai, dồn dập lên tiếng nhưng không ai dám động thủ trước.
Tên trưởng thôn mặt rỗ thấy Đồ Lôi dáng vẻ hung ác, sợ tới mức hồn vía lên mây, sắc mặt trắng xám. Tâm trạng sung sướng lúc vừa rồi đã vứt lên tận chín tầng trời!
“Mau, mau kéo hắn ra, kéo hắn ra!”
Trưởng thôn kêu lên sợ hãi, khiến đám người tỉnh lại, mấy gã to cao trong đám thôn dân lập tức lao tới. Song bọn hắn vừa bước được hai bước bỗng cứng người, không nhúc nhích được, đứng yên tại chỗ, con ngươi ro rút, vẻ mặt sợ hãi!
“Các ngươi, mau lên!”
Khuôn mặt trưởng thôn mặt rỗ lúc này vừa sợ hãi vừ tức giận, nhìn đám nam tử to cao kia đứng ngây ra đó, trong lòng lại càng khẩn cấp.
Đồ Lôi nắm lấy cổ áo thôn dân, lực đạo lạit ăng thêm vài phần.
“Yêu pháp! Tiểu tử này có yêu pháp! Bọn họ không nhúc nhích được!” Đám thôn dân nhìn ra dị trạng của mấy người kia, vội vàng lui lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Đồ Lôi.
“Ngươi đáng chết!” Đồ Lôi phẫn nộ xiết chặt nắm tay, đang định nện xuống!
Đúng lúc này, hai cô gái đột nhiên xuất hiện ngăn cản tay hắn.
“Đồ Lôi, đủ rồi!” Trần Hương ngăn Đồ Lôi lại rồi nói: “Thù hận không phải tất cả, ngươi phải nghĩ tới người sống.”
“Người sống?” Thân hình Đồ Lôi run lên, bừng tỉnh nói: “Đúng! Muội muội ta, muội muội ta đâu... Nói mau, muội muội ta đâu? Nói mau!”
Dưới tình hình như vậy, trưởng thôn nào còn năng lực phản kháng, sắc mặt nhu nhược, giọng nói thều thào: “Đạo trưởng, hắn...”
“Bốp~”
Đồ Lôi lật tay tát một cái, giọng nói hung ác: “Đạo trưởng cái quái gì! Hắn là một tên lừa đảo, lừa tiền gạt sắc, là một tên lừa gạt mà thôi!”
Trưởng thôn mặt rỗ thấy gò má đau rát, vội vàng lên tiếng tán thành rồi nói tiếp: “Tên lừa gạt ấy ôm muội muội ngươi tới Quỷ Động phía sau núi rồi.”
“Có ai theo hắn?”
“Chỉ một mình hắn thôi.”
“Bốp!”
Lại một cái tát, Đồ Lôi trợn mắt nhìn những người xung quanh, mắng: “Đám người khốn kiếp các ngươi, để một nam nhân đem muội muội ta ôm đi? Các ngươi có mẹ, có tỷ muội... Các ngươi còn là người sao? Muội muội ta mới mười sáu tuổi, các ngươi là người sao? Bức tử cha mẹ ta, hại muội muội ta, các ngươi đều sẽ chết rất thảm, chết rất thảm...”
Mọi người xung quanh chột dạ cúi đầu, bỏ mặc Đồ Lôi chửi bới, không đáp lại. Lúc trước bọn họ vốn cũng định đi cùng xem sao, song nghe đạo sĩ nói Quỷ Động nguy hiểm ra sao, tính cách ích kỷ lại nổi lên, không ai dám bước theo! Thậm chí còn hân hoan cảm kích khi lão đạo sĩ đi khỏi. Giờ nhớ lại thật chẳng khác nào một trò hề!
Càng nói càng giận, Đồ Lôi đang định động thủ, Trần Hương lên tiếng khuyên nhủ: “Được rồi, Đồ Lôi, bọn họ sẽ phải trả giá vì sự ngu muội của mình. Có lẽ cả đời này họ sẽ sống trong cảnh hổ thẹn và tủi hổ, không sự trừng phạt nào thích hợp hơn... Chúng ta đi cứu người đã rồi nói.”
“Ừ.” Đồ Lôi buông trưởng thôn ra, chạy tới trước dẫn đường.
Tiểu Nhu xoay người bước tới trước mặt trưởng thôn, tức giận nói: “Ta vốn rất tôn trọng người già, song hạng người như ngươi vốn chẳng đáng để tôn kính... Hừ! Đáng đời!” Nói xong giơ chân đá trưởng thôn một cái! Giữa đêm khuya vang lên tiếng người kêu gào thê thảm!
“Tiểu Nhu, mau đi thôi!”
“Vâng, muội tới đây!”
Phủi phủi tay, Tiểu Nhu đuổi theo bọn Trần Hương.
Mọi người thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, thiếu nữ này cũng thật hung hăng!
๑๑۩۞۩๑๑
Ánh trăng phủ đầy khắp nơi, rừng núi rạng lên ánh bạc.
Nơi sườn núi, trong một sơn động lạnh lẽo. Vì phát hiện xương cốt gia cầm ở đây nên người sơn thôn xung quanh bèn gọi nó là Quỷ Động.
Ngoài động, một đạo sĩ trung niên xấu xí bước tới, hắn đặt thiếu nữ đã hôn mê lên tảng đá, tiếp đó lại lấy kiếm gỗ đào ra múa loạn trước cửa động.
“Diễn trò đương nhiên phải làm cho đủ bộ rồi... Ha ha, đám người ngu ngốc này, chỉ thi triển chút kế đã ngoan ngoãn nghe lời. Không chỉ trả thù lao, còn đem con bé mơn mởn này tặng cho ta, đúng là hào phóng! Ha ha ~~” Đạo sĩ cường vang không ngớt.
Hắn vốn chỉ là một kẻ bịp bợm giang hồ bình thường, cả ngày hết ăn lại uống trong thành Đại Đồng, hơn nửa tháng trước nghe nói thôn Bạch Sơn mời đạo sĩ, biết là có cơ hội phát tài bèn vội vàng bố trí mọi chuyện, rải xương gà ngoài sơn động này, rồi vờ kinh ohảng gọi đây là động quỷ ăn thịt người. Sau đó lại lộ vài chiêu xiếc nhỏ “miệng phun lửa”, “nước xua tà” vân vân, lừa gạt sự tín nhiệm của thôn dân.
Vốn dĩ hắn chỉ định lừa gạt chút tiền tài rồi bỏ đi, song một lần ngẫu nhiên qua núi thấy con gái của một gia đình thợ săn, động ý dâm, nhất thoừi nghĩ tới kế bắt thôn dân dùng thiếu nữ tế bái. Còn thiếu nữ kia chính là muội muội của Đồ Lôi, cũng là cô gái đang hôn mê trước mắt, do đó mới có bi kịch xảy ra phía sau.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn quanh bốn phía, đạo sĩ không phát hiện bất cứ động tĩnh nào, vội ôm thiếu nữ vào trong sơn động.
Chỉ chốc lát sau, trong động lập lòe ánh lửa.
Sơn động không sâu cũng không lớn, vahcs động đầy những lỗ to to nhỏ nhỏ, mặt đất vô cùng khô ráo, ngoại trừ hơi âm u ra có thể coi như một cái động không tệ.
Nhìn thiếu nữ hôn mê trên mặt đất, hai mắt đạo sĩ lóe lên ánh dâm tục!
“Tiểu nương tử ơi tiểu nương tử, có trách thì trách đám hương thân phụ lão trong thôn ngươi ấy, ngươi là do bọn chúng đưa tới, cho dù Trương Tam ta không muốn bọn họ chắc cũng sẽ ráng hết sức nhét cho ta. He he ~~” Nói tới đây, Trương Tam cười dâm đãng, cởi quần áo mình ra rồi đưa tay về phía thiếu nữ trên mặt đất...
Đồ Lăng như cảm giác được nguy hiểm, dần tỉnh lại từ trong hôn mê, đập vào mắt nàng lại là một gã đàn ông tay trần, mắt lộ dâm quang, khóe miệng còn nhỏ nước miếng, dung mạo xấu xí, cực kỳ đáng ghét.
“Ngươi, ngươi địnhl àm gì? Mau, mau thả ta ra...”
Đồ Lăng sợ hãi giẫy giụa, song tay chân đã bị người ta trói chặt, có cố thế nào cũng chỉ phí công.
“Ha ha ~~” Trương Tam cười to nói: “Thả ngươi ra? Sao ta nỡ thả cơ chứ. Ngươi kêu đi! Nơi này là Quỷ Động, ngươi có kêu rách cổ ra cũng chẳng có ai tới cứu đâu. He he ~~”
“Mau thả ta ra, tên súc sinh kia! Khốn kiếp! Tên chết bằm không biết xấu hổ kia, ngươi sẽ không thể chết tử tế! Thành quỷ cũng bị ép...”
Nghe Đồ Lăng mắng một tràng, Trương Tam lại sửng sốt. Không ngờ một cô bé ngoan ngoãn, lúc thường có vẻ nhút nhát sợ phiền phức, khi mắng người lại tàn nhẫn tới vậy. Quả nhiên, người không thể chỉ xem tướng mạo!
๑๑۩۞۩๑๑
Bị người ta chửi mắng như vậy, Trương Tam vô cùng tức giận, dữ tợn nói: ”Ngươi cứ mắng cứ chửi đi, rồi sẽ biết tay ta!”
“A ~~”
Đồ Lăng lại gào lên một tiếng, so với vừa rồi to hơn không biết bao nhiêu lần.
“He he, tiểu mỹ nhân, giờ biết sợ chưa!”
Trương Tam vô cùng đắc ý, vẻ mặt thỏa mãn, song khi thấy vẻ sợ hãi trong mắt Đồ Lăng lại ngây ra, đây là sự sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng!
“Hả! Phía sau...” Như cũng cảm giác được ý lạnh, Trương Tam không khỏi quay đầu lại nhìn về phía sau.
“...”
Không quay lại còn đỡ, quay lại lập tức sững người! Trương Tam cứ thế đứng đó, không dám cử động, trong đầu xuất hiện hai chữ trúc trắc ~~ Quái thú~”
Trước mắt là cái gì? là một con hổ lớn? Thân hình đỏ như máu, thể hình lớn như trâu, ngoại hình như sư như hổ, trên lưng có hai cái bướu thịt cực lớn, hai mắt toát lên vẻ khát máu.
“Con, con mẹ nó! Đây là cái gì?” Trương Tam căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng kinh hãi không nguôi.
“Ngao ~~”
Một tiếng quái thú hống vang lên, cái miệng quái thú mở ra như chậu máu, Đồ Lăng té xỉu tại chỗ.
Trương Tam tưởng quái thú muốn ăn thịt mình, theo bản năng tự vệ lập tức nhanh chân bỏ chạy...
Quái thú cũng chẳng vội đuổi theo, ánh mắt trào phúng liếc qua, sau đó bước tới bên Đồ Lăng, ngửi ngửi.
๑๑۩۞۩๑๑
“Cứu mạng! Cứu mạng ~~” Trương Tam chạy như bay trong sơn động, miệng liên tục hô cứu mạng.
Sơn động gồ ghề, lại thêm hắn để trần nửa thân trên, toàn thân đã đầy thương tích song vẫn cắm đầu cắm cổ chạy ra phía ngoài sơn động.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong khu rừng, ba bóng người lướt như bay trên con đường nhỏ, tốc độ cực nhanh, có thể so với báo săn.
Đồ Lôi nương theo ánh trăng chạy thật nhanh, từ nhỏ hắn đã lớn lên như núi, dưới ngọn núi này hắn có thể tự nhiên hành động như thường, còn hai cô gái Trần Hương dựa vào khinh công tuyệt diệu cũng theo sát phía sau.
“Trần Hương cô nương, phía trước chính là Quỷ Động, chúng ta...” Đồ Lôi còn chưa dứt lời đã thấy một người xông từ trong sơn động ra.
"Là hắn! Chính là hắn! Hắn chính là tên lừa đảo kia! Ngươi súc sinh này —— "
Thấy rõ bóng người vừa tới, Đồ Lôi rống lên giận dữ.
๑๑۩۞۩๑๑
Trương Tam đương nhiên nhận ra Đồ Lôi,s ong giờ hắn nào còn lo tới gì khác, chỉ một lòng cầumạng.
“Súc sinh, ta đánh chết ngươi!”
Đồ Lôi nắm lấy Trương Tam, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để lên tiếng, một quyền đập thẳng vào người hắn.
๑๑۩۞۩๑๑
“Được rồi, Đồ Lôi.” Trần Hương thấy thế bước tới ngăn cản, giọng nói ấm áp vang lên: “Đánh nữa hắn sẽ chết mất, mau hỏi tung tích muội muội ngươi.”
Đồ Lôi bừng tỉnh, thầm mắng mình bị thù hận che mắt, lập tức nhấc Trương Tam dậy nói: “Nói mau, muội muội ta đâu? Nói mau ~~”
“Nàng... Nàng ở...” Trương tam lúc này mặt mày đã sưng húp, thân thể hư nhược, nửa ngày không nói được nửa chữ.
“Ngươi nói mau!”
“Có, có quái thú...”
“Bốp ~~”
Đồ Lôi giơ tay lên tát thẳng xuống, gào lớn: “Ngươi chính là cầm thú. Nói mau, muội muội ta đâu?”
“Sơn động thật sự có...”
Trương Tam đang định nói song lại ngừng bặt.
“Grào~~”
Một tiếng gào lạnh lẽo vang vọng cả rừng núi, dấy lên trận trận tuyết rơi.
Đám người Trần Hương theo tiếng nhìn lại, cũng sợ tới ngây người!
Trương Tam kinh hãi vô cùng, luôn miệng hét: “Đúng, đúng là nó, quái vật kia ăn muội muội ngươi! Muội muội ngươi chết rồi, bị nó ăn mất rồi!”
“...”
Chết rồi! Muội muội chết rồi? ! Bị quái vật kia ăn? !
Cơn giận của Đồ Lôi vượt cả sự sợ hãi, rút con dao bên hông ra, lao thẳng về phía quái thú...
“Đồ Lôi, trở lại!” Trần Hương vẻ mặt kinh hãi, Tiểu Nhu lại càng căng thẳng xiết chặt lấy vạt áo Trần Hương.
Đồ Lôi rất tức giận, song tức giận cũng đâu thể mang tới lực lượng mạnh mẽ cho hắn được. Trước mặt quái thú, hắn vôns đâu có uy hiếp gì. Quái thú kia cũng chẳng vội giết hắn, ngược lại bắt đầu lượn vòng quanh hắn. Một thợ săn mạnh mẽ trước khi săn bắn sẽ chơi đùa con mồi một lát. Rất rõ ràng, quái thú này chính là thợ săn còn Đồ Lôi chính là con mồi.
Trần Hương nhìn ra, biết trong chốc lát Đồ Lôi sẽ không bị tổn hại gì, bèn nhanh chóng suy nghĩ cách đối kháng.
Tiểu Nhu ở bên cạnh căng thẳng nói: “Trần Hương tỷ tỷ, quái vật kia thật lợi hại! Chúng ta nên làm gì đây?”
“Tiểu Nhu nhận ra?”
“Vâng, muội có xem qua Dị Vật Kinh, trên đó có ghi: tây bắc có thú, nó trông như hổ, có cánh bay đực, thích ăn thịt người, tiếng kêu như chó, lực lớn vô cùng, khát máu hung tàn... Tên nó là Cùng Kỳ, chính là một trong tứ đại hung thú thời Thượng Cổ. Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây!”
“Vậy nó có nhược điểm gì không?”
“Không, hung thú thượng cổ chỉ có thể đối đầu, không có nhược điểm công kích, có điều...”
“Có điều cái gì?”
“Con CùnG Kỳ này xem ra vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành, chưa phát triển hoàn toàn. Bướu thịt trên lưng nó vẫn chưa mọc thành cánh, nếu chúng ta cùng tiến lên hẳn có thể đối phó.”
“A ~~” Hai người đang thảo luận, phía trước bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết của Đồ Lôi.
“Không tốt!” Trần Hương thấy vậy vội vàng xông lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK