Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Hôm sau khi tỉnh lại, Nhạc Phàm cảm thấy thoải mái chưa từng thấy, bất luậnl à lực lượng tinh thần hay nguyên khí trong cơ thể đều tăng trưởng rất lớn. Trước giờ vẫn theo đuổi lực lượng, Nhạc Phàm chưa hề ngừng lại.

“Hả?” Khóe mày bỗng nhướn lên!

Dưới tác dụng của linh thức, Nhạc Phàm cảm nhận được một vệ binh đang lo lắng đi đi lại lại ngoài doanh trướng, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, Bỏ qua ý định thăm dò công kích của thủ ấn, Nhạc Phàm đứng dậy bước ra ngoài doanh trại...

“A! Chào tiên sinh... Rốt cuộc tiên sinh cũng dậy rồi!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Ồ, không, không, không có chuyện gì cả. Là thế này... Có vài người tự xưng là bằng hữu của tiên sinh tới tìm, nói có chuyện vô cùng quan trọng cần nói với tiên sinh.”

“Bọn họ tới lúc nào?”

“Tối hôm qua, nhưng lúc đó tiên sinh đang tu dưỡng nên chúng ta không dám quấy rầy.”

“Người ở đâu?”

“Giờ bọn họ đang trong doanh chủ soái, phu nhân bảo tại hạ chờ ở đây, đợi lúc nào tiên sinh ra thì mời ngài tới.”

“Được rồi, cảm ơn!”

Dứt lời, Nhạc Phàm tự bước đi, chỉ để lại vệ binh khuôn mặt đầy vẻ sùng bái đang lẩm nhẩm gì đó.


๑๑۩۞۩๑๑

Người quen của Nhạc Phàm không nhiều, có thể gọi là bằng hữu lại chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay, trong lòng âm thầm phỏng đoán, bất giác đã bước tới ngoài doanh chủ soái.

Xốc trướng bồng lên, bên trong có năm người, đặc biệt còn có một cô bé khả ái.

“Là các ngươi?” Nhạc Phàm hơi ngạc nhiên, hóa ra là Lăng Thông, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, còn cô bé kia Nhạc Phàm cũng biết, nàng chính là Chu Phượng có quen biết với Long Tuấn, Đinh Nghị.

Chu Phượng ngây thơ thuần khiết, Nhạc Phàm có ấn tượng không tồi, chỉ nhìn một cái là nhận ra. Sao cô bé này cũng tới đây? Chẳng lẽ việc này liên quan tới nàng?

“Nhạc Phàm!” Phó Suất bước tới vỗ vỗ vai hắn rồi nói: “Từ biệt đã vài ngày, xem ra vẫn rất tốt. Ha ha~~”

“Vẫn rất tốt?” Nhạc Phàm lúc này mới hồi tỉnh quan sát mọi người xung quanh, có thể thấy quần áo đám người Phó Suất không còn nguyên vẹn, hiển nhiên đã trải qua những khổ ải phongt rần! Hèn gì hắn hâm mộ Nhạc Phàm lúc này.

“Các ngươi có việc gì?” Nhạc Phàm cũng hơi ngạc nhiên.

“Lý đại ca!” Chu Phượng đôi mắt đỏ lên, nhào tới bên người Nhạc Phàm.

“Cái này... Có chuyện gì vậy?”

Nhạc Phàm ngây ra không hiểu gì.

Song câu hỏi này của chàng khiến cô bé càng khóc lớn hơn, Nhan Nguyệt Thi đứng bên cạnh vội bước tới trấn an.

“Ài! Chuyện này nói ra thì dài dòng!” Lăng Thông bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cô bé này chính là cô gái ngươi cứu tại Nghênh Lai Khách lâu ngày trước. Nàng vừa tỉnh dậy đãnói muốn tìm ngươi, không chịu nói rõ tên tuổi với lai lịch, cũng không chịu kể mình đã gặp chuyện gì, chỉ kiên quyết đòi tìm ngươi. Ta với lão Phó thấy cô bé đáng thương nên cùng nàng bôn ba tìm ngươi. Nào ngờ mới đi được không lâu lại bị người ta đuổi giết. Ngươi cứ nhìn dáng vẻ chúng ta hiện tại là biế, những kẻ truy sát không phải người bình thường! Vài lần còn suýt nữa bỏ mạng, ha ha ~~”

Lăng Thông miêng ta nhẹ nhàng thoải mái, song nguy cơ trùng điệp trong đó không khó nhận ra. Với thân thủ của Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi mà còn chật vật lúng túng như vậy, có thể tưởng tượng nổi tình cảnh hiểm nguy dọc đường.

Cừu Minh bước tới, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Tiểu Phàm, con quen cô bé này thật à?”

“Vâng, nàng là bằng hữu của đồ đệ con, từng gặp mặt một lần.” Nhạc Phàm gật đầu.

“Đồ đệ của ngươi?” Đám người Phó Suất dùng ánh mắt quái dị nhìn Nhạc Phàm, ý nói tiểu tử nhà ngươi thật không tồi, tới đồ đệ cũng có, đây chắc là vợ của đồ đệ ngươi hả?

Nhạc Phàm bất đắc dĩ mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô bé rồi nói: “Ngươi tên là Chu Phượng phải không? Tìm ta có chuyện gì?” Nhìn cô bé trước mắt, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới hai tên đồ đệ, không biết giờ bọn chúng ra sao? Có cố gắng tu luyện hay không?

Chu Phượng nghẹn ngào gật đầu, mở miệng muốn nói song suốt nửa ngày không nên lời.

Nhạc Phàm vuốt nhẹ lên lưng nàng, cô bé lập tức bình tĩnh lại, bật thốt lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ có chuyện rồi, Lý đại ca, xin huynh cứu tỷ tỷ muội, cứu tỷ tỷ muội với!” Nói xong, cô bé lại bật khóc.

“Ý ngươi là Chu Tam? Nàng gặp chuyện gì?”

“Hoàng thượng muốn ép tỷ tỷ gả sang ngoại tộc, cứu tỷ tỷ với! Chỉ Lý đại ca mới cứu được tỷ ấy.”

“Hoàng thượng?” Mọi người ngẩn ra, thật không ngờ chuyện này lại có liên quan tới triều đình.

“Cẩu hoàng đế ép gả?” Cừu Minh thì thào tự nói, lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lên tiếng: “Tỷ tỷ mà cô nói có phải tam công chúa đương triều không?”

“Ừ.” Chu Phượng vội vàng gật đầu.

Đám người Lăng Thông lại sửng sốt, tỷ tỷ của cô bé nàylà công chúa, vậy chẳng phải nàng cũng là công chúa sao? Thật chẳng ngờ lai lịch của cô bé này lại lớn đến vậy.

Nhạc Phàm đã sớm biết thân phận hai chị em Chu Tam rất tôn quý, cũng chẳng lấy gì làm lại, ngược lại đưa mắt sang phía Cừu Minh...

Nghe Chu Phượng trả lời xong, tâm thần Cừu Minh chấn động, cừu hận bao lăm lại ùa lên. Có thể bà đã buông xuống song sẽ mãi mãi không quên được!

Cừu Minh thần sắc biến đổi, Nhạc Phàm biết trong lòng bà đang phân vân bèn mở miệng ngắt lời: “Dì Minh, Lệ gia gia cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng làm việc gì hổ thẹn lương tâm. Nếu dì xuống tay thật sau này làm sao đối mặt với lão nhân gia người? Ân oán đó là của đời trước, kẻ thù của dì chết cả rồi, sao phải nhốt mình trong lao tù cừu hận?”

Nhạc Phàm nói rất phải, ân oán của Lệ Vân xảy ra vào thời Vạn Linh, hoàn toàn không liên quan tới hoàng đế đương đại, hơn nữa Sùng Tinh với Vạn Lịch cũng không có huyết thống trực tiếp, ân oán đã sớm là quá khứ.

Những lời của Nhạc Phàm người khác không hiểu, song Cừu Minh đương nhiên hiểu được, cô bé trước mặt chỉ là một người vô tội, huống chi nàng còn là bằng hữu của Nhạc Phàm. Cừu Minh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chu Phượng một chút sau đó bỏ đi.

Mọi người thấy vậy đều không hiểu gì! Có điều Cừu Minh với Chu Phượng, một là nghĩa quân, một là người của triều đình, lập trường đối lập, ở lại cũng khó tránh khỏi khó xử cho nên mới rời khỏi. Nghĩ vậy bọn họ cũng bình tĩnh lại.

๑๑۩۞۩๑๑
“Oa oa oa ~~” Lăng Thông cười khoa trương rồi nói: “Hóa ra ngươi là công chúa! Vậy ta thất lễ, thất lễ rồi. Khà khà ~~”

Chu Phượng thấy dáng vẻ khôi hài của Lăng Thông không khỏi cười “hi hi” hai tiếng, hai hàng mi giãn ra, lại khôi phục dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ.

“Lăng ca ca, ta không phải công chúa đâu...”

Sau khi tự giới thiệu, mọi người mới biết, Chu Phượng là con gái của Trấn Vũ hầu Bát Hiền vương, cha mẹ đều đã chết trận nơi biên cương nên mới được giữ lại sống cùng tam công chúa tại hoàng cung, cũng được ban danh Bình Nhạc quận chú.

Nhớ tới tỷ tỷ, khuôn mặt Chu Phượng lại lộ vẻ buồn bã, kể lại một lượt mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Nói đơn giản ra thì đây là một đợt xâm lấn của ngoại tộc, biên cương nguy cấp. Viện quân của Cần Vương chưa thể tới được, để tranh thủ thời gian, Sùng Trinh đề xuất hòa giải. Có điều tộc Thát Đát ra điều kiện muốn Chu tam công chúa gả cho hoàng tử của tộc họ. Sùng Trinh vốn định từ chối, song Chu Tam vì muốn giúp Đại Minh tranh thủ được thêm thời gian, thêm cơ hội nên tự nguyện đáp ứng việc này. Nghe tới đây, mọi người không khỏi khâm phục cô gái này! Dẫu sao hy sinh cũng cần dũng khí rất lớn!

Chu Phượng và Chu Tam thân nhu tỷ muội, sao nỡ nhìn tỷ tỷ chịu tội, bởi vậy nàng lén lút bỏ chạy khỏi hoàng cung, tìm kiếm tin tức của Long Tuấn và Đinh Nghị khắp nơi. Nào ngờ Long Tuấn và Đinh Nghị chuyên tâm tu luyện, không cahcs nào tìm được, bởi vậy Chu Phượng bèn dò theo tin tức của Lý Nhạc Phàm. Trong thời gian đó, chẳng rõ cô bé đã chịu bao khổ ải rồi...

Trên đường tìm người, Chu Phượng đột nhiên bị một đám người thần bí bắt cóc, sau đó chuyển sang cho người của Chính Vũ quân mang tới chỗ Lô Đạt, vốn coi đây là tiền vốn để đàm phán. Có điều mọi chuyện khó ngờ, xảy ra việc Nhạc Phàm cứu người... Nhất Phong Dã di không được bao lâu, thế lực thần bí kia lại xuất hiện, nếu không có Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi trợ giúp, Chu Phượng sợ là đã lành ít dữ nhiều.

Bốn người thẳng tiến phía bắc song không thu được chút tin tức nào của Nhạc Phàm, mãi tới tận ngày hôm trước nghe được tin Nhạc Phàm tức giận xông thẳng và phủ Đại Soái mới mừng rỡ tìm đến.

๑๑۩۞۩๑๑
Sau khi nói xong, Chu Phượng cắn môi, lại lấy một phong thư ra đưa cho Nhạc Phàm: “Lý đại ca, đây là bức thư cuối cùng của tỷ tỷ muội, tỷ ấy vốn định nhờ muội chuyển cho Long Tuấn ca... Huynh đọc là rõ.” Cố bé tuy nhỏ song theo Chu Tam đã lâu, đương nhiên biết rất nhiều việc.

Nhạc Phàm hơi ngây người, lập tức mửo thư ra nhìn, ngẩng đầu lên đúng là tên của Long Tuấn. Giờ đang lúc không bình thường, Nhạc Phàm không phải kẻ gàn bướng, tiếp tục đọc tiếp... Chỉ chốc lát sau đã có quyết định!

Lá thư này tuy ngắn song bao hàm biết bao tình cảm của Chu Tam. Có cả cảm xúc không muốn rời xa phụ thân Sùng Trinh, có sự quan tâm với muội muội Chu Phượng, có sùng kính với Nhạc Phàm... Mà điểm quan trọng nhất chính là có tình ý đối với Long Tuấn.

Lãnh Tuyết và Chu Tam tuy ở bên nhau không lâu, hơn nữa cãi nhau luôn miệng, song tình cảm đã được gieo xuống. Mãi tới tận lúc ly biệt, Chu Tam mới hiểu được vị trí của đối phương trong lòng mình.

Nhạc Phàm cực kỳ nhạy cảm với chuyện tình cảm, biết phong thư này là tâm ý của Chu Tam, cũng là bức tuyệt bút cuối cùng của nàng!

Cũng tương tự, Nhạc Phàm sao không hiểu tâm tư đồ đệ mình. Nếu Long Tuấn biết việc này sợ rằng sẽ hối hận cả đời... Bất kể là vì Long Tuấn hay vì cô gái kia, Nhạc Phàm đều sẽ không do dự. Không có đáng giá hay không, đơn giản là hắn nguyện ý.

๑๑۩۞۩๑๑
“Ài ~~” Đọc bức thư xong, Nhạc Phàm thở dài một hơi! Trong giọng điêu cũng bao hàm nhiề tình cảm.

“Nhạc Phàm, ngươi thấy sao?” Phó Suất vỗ vai Nhạc Phàm, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.

Lăng Thông nói với vẻ căng thẳng: “Nhạc Phàm, chuyện nà liên quan tới bách tính trong thiên hạ, ngươi cần nghĩ cho rõ!”

Bọn họ đều biết, với võ công của Nhạc Phàm muốn cứu người chỉ là chuyện đơn giản, song nếu vậy dị tộc chắc chắn sẽ trắng trợn xâm lấn biên cương. Giờ tộc Thát Đát đã đánh bại thành Biên Định, nếu tiếp tục đánh xuống, hoàng thành chắc chắn sẽ thất thủ, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Chu Tam cũng bởi vậy nên mới quyết định hy sinh bản thân, tranh thủ thêm chút thời gian cho viện quân của triều đình.

“Nhạc Phàm...”

“Lý đại ca...”

Lời của mọi người không hề ảnh hưởng tới phán đoán của Nhạc Phàm, vì chàng đã sớm quyết định: “Ta quyết định rồi... Cứu người!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK