Ngoài sân đấu...
Nhạc Phàm đứng thẳng tắp, không hề bị ảnh hưởng bởi ngoại vật. Chàng thu liễm tâm thần, vừa thổ nạp thiên địa nguyên khí, vừa chú ý động tĩnh trong sân đấu.
Đấu vật quả thật là một thể loại vận động đặc biệt, đặc biệt là trong hoàn cảnh thế này, còn sảng khoái hơn so với gây sự đánh đấm lẫn nhau.
Lực lượng, tốc độ, kỹ xảo của bọn họ đều được khống chế rất tốt, đặc biệt là khả năng dụng lực, ngay cả cao thủ siêu nhất lưu trên giang hồ cũng chưa chắc sánh bằng.
Nhưng đó chưa phải quan trọng nhất, tâm thần Nhạc Phàm rung động, theo linh thức cảm nhận được một khí tức quen thuộc ẩn nấp phía sau Hoàng Thái Cực. Chàng dám chắc, đối phương là một dị thuật sư có lực lượng tinh thần cường đại, chỉ có điều trên người không chút sát ý. Chắc hẳn người này là cận vệ của Hoàng Thái Cực.
“Người đó là ai?” Nhạc Phàm tuy có trực giác nhạy cảm nhưng cũng không dám khẳng định đối phương là ai, bởi khí tức của đối phương vô cùng mơ hồ.
Xem ra Hoàng Thái Cực mời Địch Thu Nhiên tới đây có vẻ chỉ vì xem thi đấu của tộc Thát Đát, tiện đó thương thảo chuyện đại hôn của công chúa, hiển lộ danh vọng của mình, ngoài ra không còn gì khác.
Lại dò xét tình hìnhv ài trăm trượng, bầu không khí khẩn trương nhưng không có gì lạ thường. Nhạc Phàm yên lòng, tiếp tục rèn luyện nguyên khí trong cơ thể.
Không thể không nói nguyên khí nơi biên cương này thật sung tung, còn nơi này lại càng là quân trận, nguyên khí càng thêm tinh thuần. Cảm thụ nguyên khí trong cơ thể từ từ dâng trào, Nhạc Phàm cũng thầm thỏa mãn.
Ở nơi này, quái dị nhất chính là thất tình nguyên khí xung quanh Tiễn Hồn, sau khi hấp thu, tinh luyện trong cơ thể xong sẽ tự mình cung ứng cho Tiễn Hồn rèn luyện, cứ như đây là một loại hấp thu bản năng, Nhạc Phàm cũng không thể giải thích nổi chuyện này.
๑๑۩۞۩๑๑
“Này, kia có phải là thị vệ của tên tướng quân người Hán không?”
Bốn binh sĩ đứng cạnh Nhạc Phàm vây chàng vào giữa, xoay vòng hai vòng, tự nói: “Các vị huynh đệ, mọi người nhìn này, đây là người Hán, chúng không chỉ xấu xí, ngay cả quần áo mặt trên người cũng rất khó coi. Ta nghe nói bọn chúng gấp quá còn có thể cắn người nên mới có thêm một cái tên, gọi là Hán cẩu.”
“Ha ha! Xem bộ dạng hắn kìa, nói hắn hắn vẫn bất động...”
“Mẹ kiếp! Hán cẩu đúng là hán cẩu, chắc chắn là loại gan thỏ đế!”
“Đúng vậy, phì!”
"Ha ha —— "
๑๑۩۞۩๑๑
Mặc cho đối phương có nhục mạ ra sao, Nhạc Phàm vẫn không hề để ý tới, phảng phất như bọn họ đang nói tới người khác.
Với tính cách của Nhạc Phàm, bị chó cắn, chẳng lẽ lại phải cắn lại. Đương nhiên, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, chàng sẽ giết chết con chó cắn người đó.
Bốn tên lính liếc mắt nhìn nhau, đồng thời vung quyền đánh về phía Nhạc Phàm... Song khi bọn chúng vung tay lên lại đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần, tiếp đó toàn bộ cơ thể cũng không nghe theo điều khiển, không thể động đậy được. Tinh lực trong cơ thể chảy ngược, máu huyết rỉ ra khỏi thất khiếu, trong mắt đầy vẻ kinh hãi! Còn Nhạc Phàm, lại vẫn đứng nguyên bất động, như không hề xảy ra chuyện gì.
Ở cách đó không xa, tướng lĩnh nhận trách nhiệm bảo vệ đang đi về phía này. Vị tướng này tên là Đạt Hổ, chòm râu quai nón, mặt chữ quốc, thân hình cao lớn uy mãnh, so với tộc nhân Thát Đát bình thường còn cao to hơn vài phần, là một trong tứ đại dũng tướng dưới trướng Đa Nhĩ Cổn. Tuy đứng ở đằng xa song Đạt Hổ vẫn chú ý tới mọi cử động của Nhạc Phàm, đám binh sĩ kia sỉ nhục chàng đương nhiên cũng là ý của hắn. Bản ý của Đạt Hổ vốn là chọc giận Nhạc Phàm, sau đó tìm cớ giáo huấn đối phương một chút, song mọi chuyện xảy ra hoàn toàn không như dự đoán củ hắn, càng quan trọng hơn là hắn không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào!’
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đạt Hổ đi tới, quay sang quát đám binh sĩ và Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm như không nghe thấy, bốn tên lính cũng không hề nhúch nhích, chỉ có đôi mắt lộ rõ vẻ gấp gáp như sắp rời ra.
“Nói đi xem nào, Mẹ nó! Ngươi câm à?”
Đạt Hổ đi vòng quanh đám người một vòng, thấy thuộc hạ thất khiếu ri máu, vội vàng lấy tay bắt mạch, cuối cùng vỗ mạnh đầu nói: “Mẹ kiếp! Hóa ra là bị điểm huyệt.”
“Ai? Là ai làm” Có phải ngươi không? Nói mau...” Đạt Hổ hung hãn nhìn Nhạc Phàm, dáng vẻ như muốn nói ta biết là ngươi.”
“Là ta.” Nhạc Phàm trả lời ngắn gọn thẳng thắn, khiến Đạt Hổ cũng hơi bất ngờ. Nếu Nhạc Phàm kiên quyết chối bỏ, hắn cũng chẳng có cách nào, dẫu sao hắn cũng không thấy được đối phương ra tay như thế nào.
“Mẹ kiếp! Ông còn tưởng Hán cẩu chỉ có thể...” Câu chửi tục của Đạt Hổ còn chưa dứt, đột nhiên bên cổ mát lạnh, không phát ra nổi một âm thanh nào nữa.
Bỗng dưng không nói được nữa, Đạt Hổ giơ tay lên sờ cổ, khó hiểu tới mức muốn phát điên.
Nhạc Phàm chẳng buồn để ý, phút phủi người Đạt Hổ một chút rồi nói: “Bọn chúng do ta phế, huyệt đạo của ngươi do ta điểm, ta không nghĩ là mình có gì sai.”
Ngươi muốn ra tay, ta hoàn thủ, thiên kinh địa nghĩa, quả thực không có gì sai. Đạt Hổ đương nhiên hiểu đạo lý này, chỉ có điều lúc này lửa giận công tâm, nào còn tâm tình nói chuyện đạo với lý!
“Xoạt ~~”
Đạt Hổ xé toang quần áo trên người mình, lao thẳng về phía Nhạc Phàm! Dáng vẻ cuồng bạo, hận không thể ăn tươi nuốt sống chàng.
Một người khổng lồ văng ra , Nhạc Phàm vẫn đứng vững như Thái Sơn, kẻ bị hất ra lại là Đạt Hổ.
Ngã tới đầu óc mê muội, trong đầu Đạt Hổ chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó là bất chấp mọi giá khiến đối phương cũng ngã xuống.
“Xoạt ~~”
Đạt Hổ đứng dậy rút đại đao, lại lao về phía Nhạc Phàm...
“Bùng ~~”
Nhạc Phàm nhẹ nhàng chuyển chân, đối phương lại ngã lăn xuống đất, miệng còn nuốt phải một đống cỏ xanh, chật vật vô cùng!
Không thể nói Đạt Hổ kém cỏi mà do phẫn nộ làm mất đi lý trí của hắn, cứ bổ nhào như vậy chẳng hề sử dụng kỹ xảo chiến đấu, hoàn toàn là sức lực. Dùng một câu đơn giản để mô tả: đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
"Bồng —— "
"Bồng —— "
๑๑۩۞۩๑๑
Sỉ nhục, sỉ nhục!
Đạt Hỏ cứ ngã xuống rồi lại đứng lên. Tinh thần bất khuất không chịu thua này vốn nên tôn trọng. Song tại nơi này, dưới tình cảnh này, hắn lại thành nỗi nhục trong lòng đám người Thát Đát. Dũng sĩ bổn tộc bị một tên thị vệ ngoại tộc đánh cho ngã tới ngã lui, nào còn tôn nghiêm gì?
Những người xung quanh lại càng lúc càng nhiều, ai nấy vẻ mặt đỏ chót, nếu lửa giận trong mắt có thể đốt được, vậy sợ rằng Nhạc Phàm đã sớm bị thiêu thành tro tàn. Bọn họ hận Nhạc Phàm, nhưng bọn họ càng hận Đạt Hổ, nếu không vì Đạt Hổ ham thể diện, đối phương làm sao có cơ hội ‘sỉ nhục’ bọn họ như vậy?
Ở một số thời điểm, ý thức dân tộc, trách nhiệm và cảm giác sỉ nhục có thể khiến một người bình thường vốn yếu đuối trở nên kiên cường. Có thể khẳng định, nếu không có ai ngăn cản, trò cười này cuối cùng sẽ trở thành một bi kịch.
๑๑۩۞۩๑๑
Dị động ở ngoại vi cuối cùng cũng khiến mọi người chú ý, không ngừng có người tới gần quan sát.
Trong đấu trường, Hoàng Thái Cực hờ hững hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao lại... Hoàng đệ, đệ ra xem sao. Thật mất hứng!”
“Vâng!”
Đa Nhĩ Cổn tuy miệng trò chuyện nhưng vẫn luôn chú ý tới mọi cử động của Nhạc Phàm. Lúc này đang thời điểm mấu chốt, người được Địch Thu Nhiên mang theo ben cạnh, đâu thể yếu kém được. Chỉ có điều hắn cũng thầm mắng hành động kích động của Đạt Hổ không thôi. Kinh nghiệm bao năm chốn sa trường, giờ chẳng hiểu bị hắn ném tới đằng nào nữa.
“Vương gia tới...”
“Mau, mọi người mau tránh ra!”
“Vương gia, tên ngoại tộc kia thật quá đáng, nhất định phải giết chết hắn!”
"Đúng! Giết hắn —— giết hắn —— "
Đa Nhĩ Cổn đi xuyên qua đám người tới chỗ Nhạc Phàm, bỏ ngoài tai mọi lời nói quá khích xung quanh.
๑๑۩۞۩๑๑
Tới tận lúc này, đối diện với thế công điên cuồng của Đạt Hổ, Nhạc Phàm vẫn chẳng hề di động. Chỉ khẽ dịch chuyển thân thể hóa giải lực lượng của đối phương rồi đẩy ngã hắn, chẳng hề tốn bao nhiêu sức lực.
Đạt Hổ lại đứng dậy, miệng thở hổn hển. Vì không thể nói lên thành tiếng nên hai nắm tay hắn xiết chặt, trợn mắt đầy hung ác. Đang lúc định nhào về phía Nhạc Phàm thêm mộtl ần nữa, lại có một bàn tay ấn hắn xuống, khiến hắn không sử dụng được chút sức lực nào.
Tức giận quay đầu lại, lửa giận dâng trào trong lòng Đạt Hổ lập tức tắt ngúm.
“Không cần nói gì.” Đa Nhĩ Cổn lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng thật may mắn, nếu giờ đang trên chiến trường, vậy đã là một các xác rồi.”
“...” Đạt Hổ cúi đầu xấu hổ, trước mặt vị anh hùng trong lòng, hành động vừa rồi của hắn quả là sai lầm, hơn nữa còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới tôn nghiêm dân tộc.
“Ngươi lui lại cho tỉnh đi, nếu không cho ta một đáp án thỏa đáng, sau này sẽ không có bóng dáng ngươi trên chiến trường nữa.”
Gặp khổ mà không cách nào nói nên lời, Đạt Hổ chỉ đành lặng lẽ gật đầu. Hắn chọn cách chịu đựng sai phạm lần này của bản thân.
Sắc mặt Nhạc Phàm vẫn chẳng chút biểu tình, nhưng lại âm thầm khai mở huyệt đọa của Đạt Hổ. Nếu không có vẻ mặt vừa rồi, sợ rằng sau này hắn chỉ có thể sống tiếp cuộc đời của người câm. Cũng chẳng rõ giờ hắn nên vui mừng hay hối hận.
๑๑۩۞۩๑๑
Cho dù Đạt Hổ đã đi khỏi nhưng những tộc nhân xung quanh không hề tản đi, Đa Nhĩ Cổn lắc đầu bất đắc dĩ, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, mình không thể mặc kệ được, bằng không sẽ ảnh hưởng tới khí thế của toàn bộ quân đội.
Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng mới, Đa Nhĩ Cổn quay sang phía Nhạc Phàm, lạnh lùng nói: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi thân thủ không tồi. Nếu đã là khách, chẳng hay có hứng thú cùng tham gia đại hội đấu vật chủ tộc chúng ta không, dũng giả đệ nhất sẽ nhận được ‘Thánh Dạ Minh Châu’ do tộc vương chúng ta tự tay ban thưởng... Đương nhiên, ngươi cũng có thể chọn cách từ chối. Hừm ~~”
Miệng thì nói vậy, nhưng vẻ khinh thường trong mắt Đa Nhĩ Cổn như muốn nói với mọi người, nếu người sợ thua thì tự nói đi.
“Ta là binh sĩ, tự có trách nhiệm của mình.”
Nhạc Phàm lạnh nhạt đáp trả một câu, theo đó, một luồng sát khí lan ra khắp bốn phía, ngoại trừ Đa Nhĩ Cổn, mọi người xung quanh dồn đạp lui lại nửa bước.
“Xoạt ~~”
Khi hồi tỉnh lại, tất cả đều thầm thấy sỉ nhục vì hành động vừa rồi của mình! Thật xấu hổ vì bị sát khí của người khác dọa cho lui lại!
Cũng theo đó, ý hận trong lòng đám người lại càng thêm sâu đậm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK