Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


-P há…
Long Tuấn quát lớn một tiếng, lực lượng toàn thân tập trung trên nắm tay, đánh thẳng về phía Độc Nương tử…

“Băng…”

Thanh âm của sóng khí hùng hậu vang vọng bên trong miếu, chấn động khiến cho cả ngôi miếu đều rung lên.

“Quyền thật mạnh!” Độc Nương tử chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng thuần túy xuyên qua lòng bàn tay, sau đó xâm nhập vào cánh tay, làm tắc nghẽn kinh mạch của tay phải, sinh ra cản giác tê dại.

Còn Long Tuấn thì lại càng chật vật hơn. Một cỗ kình lực cường đại xuyên thấu qua thân thể hắn, xông thẳng vào nội phủ, tiếp đó huyết khí chảy ngược đến tận yết hầu…

Trong lúc Long Tuấn đang muốn áp chế huyết khí dâng trào, hắn chợt đưa mắt nhìn Độc Nương tử. Một ý niệm thoáng qua trong đầu, khóe miệng bất giác nở một nụ cười tà dị…

Độc Nương tử nhìn thấy vẻ mặt của Long Tuấn, nhất thời trong lòng cảnh giác. Ả đang muốn lui về phía sau, nhưng đã chậm một bước…

“Phụt…” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Long Tuấn phun ra, bắn thẳng về phía Độc Nương tử, đồng thời thân thể của hắn cũng bị chấn bay ra ngoài.

Long Tuấn dựa vào thương thế trong cơ thể, phun ra huyết tiễn bất ngờ tập kích. Một chiêu này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.

Độc Nương tử không kịp né tránh, chỉ phản ứng theo bản năng, đưa hai tay lên che mặt lại. Thế nhưng huyết tiễn lại tán ra, phun lên khắp người của ả.

Ngay khi Độc Nương tử che mắt của mình lại, Đinh Nghị lặng lẽ cầm lấy một thanh củi đang bốc cháy xông lên…

“Vô Hồi thức…” Đinh Nghị thầm quát một tiếng, thanh củi trong tay bổ thẳng về phía Độc Nương tử…

Từ khi bắt đầu xuất hiện, Độc Nương tử đã cho rằng thế cục hoàn toàn nằm trong tay mình, tự nhiên có chút khinh địch, thậm chí ngay cả chân khí hộ thể cũng không sử dụng, cho nên hiện tại mới chật vật như thế này.

Toàn thân bị máu nhiễm đỏ, Độc Nương tử trong lòng vô cùng tức giận. Trong khi ả đang đứng ngẩn ra, bên tai đột nhiên vang lên tiếng “vù vù” khe khẽ…

Độc Nương tử trong lòng thầm kêu không hay, vội vàng dùng tay trái để cản lại. Nhưng bàn tay dù sao cũng chỉ là huyết nhục, dưới tình huống không có chân khí hộ thể, lại va chạm cùng với thanh củi đang cháy hừng hực, kết quả có thể tưởng tượng được…

"Bính!"

“A…” Độc Nương tử phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó ôm lấy tay trái nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt thống khổ.

Đinh Nghị một chiêu đắc thủ, làm sao có thể dễ dàng dừng tay. Nhân lúc đao thế còn chưa hết, hắn lập tức chuyển thanh củi trong tay thành “Cuồng Vũ thức”. Côn ảnh như sóng triều liên miên không dứt, tiếp tục truy kích địch nhân.

Đinh Nghị công kích quá nhanh khiến cho Độc Nương tử không kịp vận khí hộ thể, chỉ có thể né tránh không ngừng. Nhưng ả là một tay giang hồ lão luyện, chỉ lộn người về phía sau vài cái đã tạo được khoảng cách với đối phương.

Tiếp đó, hai tay Độc Nương tử hợp lại thành hình chữ thập, hai mắt đỏ lên, hàn khí toàn thân phát ra ngoài…

- Quỳ Hoa Kính!
Theo một tiếng quát lớn, khí tức chung quanh dao động càng lúc càng cường liệt. Xem ra Độc Nương tử đã thật sự động sát ý.

“Bồng!”

Một lồng khí vô hình bức Đinh Nghị thối lui mấy bước. Ngay sau đó, bàn tay của Độc Nương tử phát ra một đạo hàn quang, bắn thẳng vào ngực của hắn …

- Cẩn thận…
Chu Tam và Chu Phượng đều la lớn, nhưng với khoảng cách gần như vậy, muốn tránh khỏi hàn quang cực nhanh là chuyện không thể.

Dưới tình huống nguy cấp, Đinh Nghị cũng không để ý đến những chuyện khác, lập tức tập trung lực lượng toàn thân vào hai tay, chuẩn bị toàn lực ngăn cản.

Độc Nương tử nhìn thấy cảnh này trong lòng cười lạnh. Sự lợi hại của “Quỳ Hoa Kính” người ngoài há có thể biết được.Trong mắt của ả, Đinh Nghị tất phải chết không thể nghi ngờ.

- Sinh Tử thức!
Đinh nghị hai tay cầm côn, quát lớn một tiếng, toàn lực chém về hướng hàn quang. Côn thế lăng lê trong không khí cắt ra những tiếng “xuy xuy”…

“Bồng!”…

Hỏa côn và “Quỳ Hoa Kính” vừa chạm vào nhau liền nổ mạnh. Đinh Nghị chỉ cảm thấy một cỗ kình khí cực mạnh xâm nhập vào hai tay, trong nháy mắt truyền vào nội phủ, thân thể bị chấn bay ra ngoài.

“Phụt…” Đinh Nghị trên không trung không thể áp chế được huyết khí sôi trào trong cơ thể, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó “bịch” một tiếng rơi xuống mặt đất.

- Dừng tay…
Chu Phượng hét lớn, nhưng Độc Nương tử lại không hề quan tâm…

Chu Phượng lo lắng kéo Chu Tam, đang muốn lên tiếng, nhưng đột nhiên lại ngẩn người.

Đinh Nghị từ trên dưới đất đứng lên, đưa tay chùi vết máu trên khóe miệng, mở miệng lớn tiếng mắng:
- Bà nội nó! Thật là đau chết lão tử…

Hai người Chu Tam đều ngạc nhiên. Vừa rồi bị thương nặng như vậy, không ngờ còn có thể đứng lên, hơn nữa nhìn bộ dạng có vẻ còn rất nhanh nhẹn.

“Hắn còn có thể đứng lên!” Độc Nương tử chấn kinh. Ả hiểu rất rõ uy lực một kích vừa rồi của mình, nhưng sự thật bày ra trước mắt làm cho ả không thể không tin được, chỉ có thể ngẩn người đứng yên tại chỗ.

- Mẹ! Lão… khục khục… khục!
Lúc này Long Tuấn cũng từ dưới đất đứng dậy, chùi chùi vết máu trên khóe miệng, nhìn Đinh Nghị cười mắng:
- Lão tử cũng đau này, còn toi công lãng phí nhiều máu tươi như thế, vậy mà ngươi lại chỉ có thể gãi ngứa cho người ta mà thôi…

- Đủ rồi…
Độc Nương tử rít lên một tiếng:
- Ngươi… ngươi… hai người các ngươi… đều chết đi!

Trong ngôi miếu đổ nát, trên người Độc Nương tử tán phát ra từng trận hàn khí dày đặc, khiến cho không khí chung quanh dao động kịch liệt, phảng phất như đang phát tiết lửa giận trong lòng.

Long Tuấn và Đinh Nghị cố gắng chậm rãi đi về hướng hai người Chu Tam đang dựa vào nhau, đứng phía trước che chắn cho bọn họ.

Nhìn bóng lưng của Long Tuấn và Đinh Nghị, hai người Chu Tam đột nhiên ngẩn ra, một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng.

- Các ngươi bản thân đã sắp mất mạng, còn cho rằng có thể bảo vệ chúng nó sao?
Vẻ mặt Độc Nương tử lạnh như băng, khinh thường cười nhạo.

Long Tuấn và Đinh Nghị liếc mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tươi cười.

Chu Tam nhẹ giọng hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Long Tuấn quay đầu lại cười nói:
- Vừa rồi đa tạ ngươi đã phối hợp, nếu không quả thật kế sách của ta không thể lừa được lão yêu phụ đó!

Chu Tam bực bội nói:
- Các ngươi có bị bệnh không vậy, không thấy lão yêu phụ đó hiện tại vẫn còn hoàn hảo sao?

- Đúng vậy! Kế sách của các ngươi có ảnh hưởng gì đến ả chứ?
Chu Phượng cũng không tin.

Đinh Nghị nói:
- Các ngươi yên tâm! A Tuấn nói chỉ cần bức ả qua đây là được.

“Bức ả qua đây?” Hai người Chu Tam ngẩn ra, nhìn về chỗ Độc Nương tử đang đứng. Ngoại trừ Lý Nhạc Phàm đang hôn mê bất tỉnh nằm phía sau, ngoài ra không hề có gì đặc biệt. Chẳng lẽ…

- Các ngươi đều chết đi!
Độc Nương tử đã vận công hoàn thành, nhất thời giận dữ quát lên một tiếng, hàn quang trong tay lấp lóe, chuẩn bị công kích bốn người Long Tuấn…

- Sư phụ! Người còn không ra tay, đồ đệ bảo bối của người sẽ mất mạng đấy…
Long Tuấn đột nhiên hô lớn một tiếng khiến cho mọi người đều ngẩn ra.

Cảm nhận được một cỗ hàn khí từ phía sau tràn đến, khí tức của Độc Nương tử chợt ngừng lại. Ả bất giác xoay người nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Phàm đang đứng ở phía sau.

- Ngươi làm sao lại…
Độc Nương tử còn chưa nói hết câu, Nhạc Phàm đã hạ thấp người công kích về phía ả…

Độc Nương tử mặc dù kinh ngạc vì Nhạc Phàm không trúng độc, nhưng ả đối với “Quỳ Hoa Kính” của mình lại rất tự tin, cho dù không dùng độc, bản thân cũng có thể giết chết Lý Nhạc Phàm.

Nhìn thấy Nhạc Phàm công kích đến, Độc Nương tử không hề kinh hoảng, cười lạnh một tiếng, “Quỳ hoa kính” trong tay lập tức đánh về phía đối phương.

So với Long Tuấn, uy lực “Phá Kình” của Nhạc Phàm còn cường đại hơn rất nhiều. Một quyền đánh thẳng vào “Quỳ hoa kính” vừa phóng ra, trong nháy mắt liền đem nó đánh tan, tiếp tục công kích về phía Độc Nương tử…

Nhìn quyền đầu đang tới gần, Độc Nương tử đã không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể đem chân khí toàn thân tập trung vào tay phải, ngạnh tiếp quyền này của Nhạc Phàm.

“Bồng!”

Một tiếng nổ vang lên. Độc Nương tử vẫn không cảm thấy quyền của Nhạc Phàm có bao nhiêu lực lượng, chỉ vừa đủ đem kình lực của mình triệt tiêu, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Đột nhiên ả nhớ đến “liên kích” vừa rồi của Long Tuấn.

Nhưng tốc độ của Nhạc Phàm so với Long Tuấn không biết còn nhanh hơn bao nhiêu, căn bản không cho Độc Nương tử có cơ hội tụ khí lần nữa.

“Bồng!” Lại là một kích chấn tan kình khí còn lại trong tay Độc Nương tử.

“Không hay!” Độc Nương tử thầm kêu một tiếng, đang muốn thu tay lại tránh đi, nhưng lúc này đã muộn…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK