Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Buổi tối...

Trong doanh trại chủ soái của Chính Vũ Quân đèn đuốc chẳng ngừng, đối diện với tình hình phức tạp như hiện giờ, làm sao Lô đại soái an tâm ngủ cho được. Bèn tìm quân sư, bàn bạc chuyện tương lai.

Lô Đạt trông thì thô lỗ song lại là người vô cùng cẩn thân, có thể trở thành thủ lĩnh của một trong hai đại nghĩa quân đương nhiên không phải người bình thường! Chỉ có điều hung tàn bạo ngược lại là bản tính của hắn!

Ngoài trướng vang lên tiếng bẩm báo của thị vệ: “Đại soái, quân sư tới rồi!”

“Mau mời quân sư vào.”

...

Xốc rèm trướng lên, một vị văn sĩ chừng bốn mươi tuổi bước vào, vóc người bình thường, một bộ áo bào màu xanh lam, mái tóc mai ngắn, sống mũi cao thẳng. Bên hông treo một chiết quạt lông. Nếu Nhạc Phàm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, hắn là quân sư của Sa thành - Trầm Thiên Sách.

Thấy quân sư đã tới, Lô Đạt buông trường thương trong tay ra, bước tới nghênh đón, vỗ vỗ lên bả vai đối phương nói: “Trễ thế này rồi còn quấy rầy quân sư nghỉ ngơi, bản soái cũng thật áy náy! Ha ha~~” Miệng thì nói vậy nhưng khuôn mặt hắn chẳng chút vẻ áy náy nào.

Trầm Thiên Sách chẳng buồn để ý, mỉm cười đáp: “Đại soái gấp gáp tìm Thiên Sahs tới đây, chắc hẳn có việc quan trọng?”

“Không sai!” Lô Đạt tùy ý ngồi xuống sau đó trầm giọng nói: “Chiếu theo tình thế hiện giờ, đánh hạ kinh thành cũng chỉ là vấn đề thời gian. Giờ nhân mã của Tĩnh Quốc Quân đã tụ tập, chúng ta không thể ra tay chậm được! Không thể để lọt miếng thịt ngon này vào tay kẻ khác!”

Trầm Thiên Sách theo thói quen lấy quạt lông ra, phẩy nhẹ rồi nói: “Đại soái đừng nôn nóng, muốn động tới Tĩnh Quốc Quân nhất định phải chờ thời cơ thật tốt.”

Lô Đạt bất mãn nói: “Chờ, lại là chờ? Bản soái đã chờ? Bản soái đã chờ suốt hai năm rồi. Nếu không phải quân sư cam đoan nắm chắc mười phần, ta cần gì phải chờ tới ngày hôm nay, từ khi ở Sơn Đông đã diệt sạch bọn họ rồi.”

Trầm Thiên Sách thằm mắng một câu ngu ngốc rồi giọng điệu uyển chuyển nói: “Đại soái, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, đạo lý này chắc người cũng hiểu. Giờ tuy lực lượng của triều đình đang cạn kệt nhưng dẫu sao lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, không thể không đề phòng. Còn trong số nghĩa quân chỉ có Chính Vũ Quân của chúng ta và Tĩnh Quốc Quân của Trương Phong Nghị thực lực mạnh nhất, không thích hợp va chạm trực tiếp. Sau một thời gian nữa các lộ nghĩa quân có thể tụ tập ở kinh sư, đó mới là thời cơ tốt nhất. Tới lúc đó chúng ta lấy danh nghĩa mừng công mời tất cả mọi người rồi bố trí ổn thỏa mọi thứ, diệt sạch Tĩnh Quốc Quân cùng đám người Trương Phong Nghị chỉ trong một lần.

Chờ sau khi tiêu diệt Tĩnh Quốc Quân, chúng ta nhân cơ hội này liên hợp tất cả quân sĩ nghĩa quân. Kẻ thuận theo thì sống, kẻ nghịch ý thì chết! Lúc đó chúng ta có quân đội khổng lồ vài trăm ngàn người, cho dù binh mã Cần Vương từ các nơi tới cũng chẳng cứu nổi giang sơn của Đại Minh. Một khi công phá hoàng thành, đại soái sẽ trở thành chủ nhân của thiên hạ!”

“Chủ nhân của thiên hạ... Chủ nhân của thiên hạ!” Lô Đạt thất thần sau đó con ngươi giãn to, cười với vẻ dữ tợn: “Ha ha... Ta chính là chủ nhân của thiên hạ! Người thuận theo thì sống, kẻ nghịch ta thì chết! Người thuận theo thì sống, kẻ nghịch ta thì chết! Ha ha~~”

Tiếng cười điên cuồng vang khắp quân doanh, phảng phất như một bóng tối khổng lồ chèn ép trong lòng mọi người, khiến họ không cách nào phản kháng.

Đúng lúc này, một tiếng sấm vang lên ngắt đứt tiếng cười điên cuồng kia.

๑๑۩۞۩๑๑
"Ầm ~~~ "

"Ầm ầm, ầm ~~~ "

Gió thổi mưa bay, sấm sét nổi lên khắp đất Thần Châu! Trong lúc nhất thời, thiên địa dị biến, núi long đất lở, sông lớn chuyển ngược...

Chẳng lẽ là thiên phạt trong thời loạn thế này, hay là ngày tận thế đến rồi?

๑๑۩۞۩๑๑
Trong doanh chủ soái, Lô Đạt nghe tiếng sấm, bên tai ong lên, toàn thân ngây dại.

“Sao vậy, có chuyện gì vậy?”

Lô Đạt nghi hoặc nhìn Trầm Thiên Sách song đối phương cũng lộ rõ vẻ mịt mờ. Giờ đang mùa đôngt háng chạp, vốn không nên có sấm sét, sao bỗng dưng lại có sét đánh, hơn nữa còn là cuồng lôi.

“Không xong rồi! Không xong rồi~~”

Một thị vệ xông vào trong doanh trướng, quỳ xuống đất bẩm báo: “Báo cáo đại soái, quân sư, vừa rồi thiên địa đột nhiê nbiến sắc... Tiếp đó có tuyết rơi rồi lại sét đánh, hai doanh binh khố đều bị nổ tung...”

“Cái gì!” Lô Đạt hai mắt trợn trừng khiến tên thị vệ sợ hãi co lại đằng sau.

Trầm Thiên Sách vội vàng khuyên nhủ: “Đại soái bớt giận, xem tình hình đã rồi hãy nói... Dị tượng trời sinh, ắt có tai họa đại loạn xảy ra...”


๑๑۩۞۩๑๑

Trong hoàng thành kinh đô, Sùng Trinh nghe được về dị tượng, nhanh chóng gọi Thái phó và Khâm Thiên Giám tới... Song thương thảo một lúc lâu vãn hoàn toàn không thu được kết quả gì. Bất đắc dĩ, Sùng Trinh không thể làm gì khác, đành tới hỏi quốc ưu.


๑๑۩۞۩๑๑

Trong một căn phòng nhỏ ấm áp, Chu Khang Cảnh cùng Đỗ Nguyệt Thanh đang đánh cờ. Dị tượng phát sinh đánh thức hai người.

Chu Khang Cảnh đứng dậy bước tới cửa sổ quan sát trong chốc lát, dặn dò vài câu rồi vội vã đi khỏi.


๑๑۩۞۩๑๑

Trên đỉnh ngọn núi, sát với bầu trời, băng tuyết phủ xuống, lộ vẻ cô tịch. Chẳng hề có ánh sao như tối tối khác, chỉ có tiếng sấm vang chớp giật. Một lão già đứng trong gió tuyết, người mặc áo bào thái cực, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Tay phải hắn nắm lấy la bàn tử kim, tay trái bấm đốt tính toán liên tục, sắc mặt càng lúc càng căng thẳng.

Khi ngồi khi cúi, lúc nam lúc bắc, động tác càng lúc càng nhanh, như tạo thành hàng ngàn huyễn ảnh...

“Phụt~~”

Một ngụm máu tươi nhuộm đỏ chòm râu bạc, lúc này ông lão mới dừng tay lại, yếu ớt ngồi xuống mặt đất, ánh mắt đầy thương cảm nhìn lên bầu trời.

“Chẳng lẽ là thiên ý? Thật sự là thiên ý...”

Vạn vật xưa nay khó giải nghi hoặc, duyên không tới cũng chỉ là phí công.

Thế gian lắm dục hồng trần, thiên cơ tính sao cũng chẳng tận.


๑๑۩۞۩๑๑

Tuyết lớn buông xuống...

Vùng đất hoang dã, lốm đốm đuốc đèn.

Rời khỏi Khai Phong, Nhạc Phàm vốn định đuổi suốt đêm song thân thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể lánh tạm ở nơi này.

“Ầm ầm~~”

Trong sơn động, Nhạc Phàm đang ngồi tĩnh tọa,d odọt nhiên cảm thấy cả trời đất như rung chuyển, núi rung đá đổ! Đôi mắt bật mờ, Nhạc Phàm phi thân ra ngoài cửa động.

Cuồng phong lẫm liệt, mái tóc mai bay theo vạt áo thợ săn! Nhạc Phàm nhìn bầu trời ánh đỏ, trong lòng có cảm giác áp lực không nói nổi từ đâu ra, sấm chớp giật vang trên đỉnh đầy khiến chàng ngây ra tại chỗ, cảnh tượng quái dị này chưa bao giờ thấy qua.

“Ách!”

Cảm giác run sợ truyền tới trong lòng, cánh tay áo Nhạc Phàm đột nhiên rung chuyển, là Ngư Tràng Kiếm trong ống tay áo.

Thanh kiếm giãy dụa một phen, cuối cùng thoát khỏi khống chế của Nhạc Phàm, tự bay lên không trung xoay xoay xung quanh, như muốn cộng minh cùng lôi điện.

Ánh sáng chói lọi khiến người ta lóa mắt, xung quanh Ngư Tràng Kiếm như mơ hồ xuất hiện một bóng người màu đen. Thân có vảy giáp, nhìn tựa sư tử, rít lên điên cuồng, nanh vuốt múa tung...

“Là Toan Nghê?” Nhạc Phàm kinh ngạc, không ngờ linh hồn thượng cổ dị thú lại ngủ say trong thanh kiếm này.

Dị thú Toan Nghê chỉ xuất hiện trong những câu truyện truyền thuyết, đã tuyệt chủng trên thế gian này từ lâu, Nhạc Phàm cũng nhờ xem Sơn Hải Dị Chí của Vạn Liễu Hoài mới vô tình biết được. Lúc này nhìn hình dạng kỳ lạ kia mới nhận ra tên của nó.

๑๑۩۞۩๑๑
Dị tượng thiên biến kéo dài suốt hai canh giờ mới biến mất, Ngư Tràng Kiếm cũng trở lại tay Nhạc Phàm.

Chờ tuyết cũng dừng, mây cũng tan bầu trời lại sáng sủa như lúc trước, ánh bình minh đã từ từ soi sáng đại địa. Phí đông, thái dương vẫn từ từ bay lên như những ngày khác. Nếu không phải cảnh núi long đất lở vẫn còn đó như minh chứng cho tai kiếp, ai chứng minh nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì?


๑๑۩۞۩๑๑

Phủ Đại Danh chiếm diện tích mây trăm ngàn mẫu, có tới trăm vạn hộ, nằm tại vị trí then chốt của Trung Nguyên, tại khu vực Hà Bắc Hàn Đam. Có thể nói bốn phương thông thuận, lịch sử lâu đời, văn hóa sáng lạn, là một vùng kinh tế trọng yếu của Đại Minh.

Đã là giữa trưa.

Sau hai ngày đi đường, Nhạc Phàm rốt cuộc cũng thấy có người... Dắt ngựa đi trên đường phố phủ Đại Danh, đâu đâu cũng nghe được người khác bàn luận về dị tượng bầu trời xảy ra ngày hôm qua.

Đoàn người náo nhiệt tương phản với vẻ cô độc tịch mịch của Nhạc Phàm. Phảng phất như trước nay chàng và thế gian vốn chẳng có gì liên hệ.

๑๑۩۞۩๑๑
“Nào... Mau tới xem, mau tới xem! Nhà khách mới khai trương, ưu đãi giảm nửa giá, này ông đi qua này bà đi lại, xin chớ bỏ qua... Vị quan khách này, mời vào, trong quán muốn ăn có thức ăn ngon, muốn chơi có chỗ chơi tốt, thái độ phục vụ rất tốt, đảm bảo ngài sẽ thỏa mãn...”

Đi ngang qua một tửu lâu, tiểu nhị giữ cửa gọi Nhạc Phàm, sau đó bắt đầu khoác loác quảng bá.

Nhạc Phàm lại thật sự dừng chân, không phải bởi tiểu nhị mà do hắn thấy bảng hiệu trên xà ngang của tửu lâu chính là chi nhánh của “Ngênh Lai Khách lâu” tại phủ Đại Danh.

Nơi này là khách lâu đặc biệt tập hợp cả khách sạn để nghỉ ngơi, trà lâu để bình sách, tửu lâu với món ăn ngon đặc sắc, khiến Nhạc Phàm lưu lại ấn tượng sâu sắc. Bất giác, chàng buông dây cương, sải bước đi vào...

Trong khách lâu quả thực vô cùng náo nhiệt, trái chen phải chúc, gần như đã chật kín.

Nhạc Phàm tìm một vị trí ở góc rồi tùy tiện chọn chút thức ăn cùng một bình rượu mạnh.

๑๑۩۞۩๑๑
Một mình một rượu độc ẩm. Hỏi người sầu vì ai, say một trận giải cả thiên sầu.

Nâng chén uống một ngụm rượu, Nhạc Phàm bỗng cảm thấy trước ngực nóng rực lên, chàng thích cảm giác từ bên trong này, đây là dấu ấn từ sâu xa trong linh hồn.

“Này! Tên tiểu tử kia...”

Một giọng nói rất không phối hợp ngắt đứt tâm tư của Nhạc Phàm.

Quay đầu nhìn lại, là bảy tám dại hán mặt mũi thô to, mỗi người lăm lăm binh khí trong tay, dáng vẻ hung ác. Tên cầu đầu tay cầm một cái túi lớn, Nhạc Phàm cảm ứng được trong túi có một người, hơn nữa còn là một đứa trẻ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang