Trước cổng nam thành Đại Đồng, đám người Nhạc Phàm bị một đám binh sĩ bao vây, trên tường thành còn vô số cung thủ đang vận sức chờ bắn.
“Đám gian tế các ngươi mau bó tay chịu trói! Bằng không ta sẽ cho các người chết không toàn thây.”
Trong tiếng hét lớn, hai người từ phía ngoài bước tới, các binh sĩ dồn dập nhường đường.
Đi ngay phía trước chính là gã công tử cầm quạt giấy tên Ngụy Liêm, chính là con trai của giám quân Ngụy Phát Nhân, cô cô hắn là hoàng hậu Minh Hiếu hiện giờ. Vốn với tính cách ngang ngược của hắn đương nhiên không chịu tới nơi chiến loạn này chịu khổ. Song hoàng hậu Minh Hiếu vì muốn chui rèn tính cách đứa cháu bèn đưa hắn theo đội ngũ kết hôn của công chúa, tiện đó vấn an phụ thân mình.
“Ngụy công tử, xin hãy suy nghĩ lại!” Y Năng đi theo sau Ngụy Liêm, thấp giọng nói: “Bọn họ đều là người hán, việc này theo quân quy phải báo lên cho đại tướng quân xử lý. Không chừng bọn họ...”
“Im miệng! Ngươi không thấy phiền à!” Ngụy Nhiên khép quạt giấy lại, không kiên nhẫn nói: “Giờ đang lúc mấu chốt, nếu bọn họ tới ám sát Đại tướng quân, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đảm đương nổi. Cha giao cổng nam này cho ta quản lý, ta đương nhiên có quyền xử lsy việc này.”
“Ài!” Y Năng vô cùng ủy khuất, song lại chẳng thể làm gì, quan hơn một cấp đè chết người.
“Con mẹ cái quân quy! Cô cô cũng đúng là, công chúa kết hôn liên quan cái chó gì tới ta! Đẩy ta tới cái nơi quỷ quái này, hai ba ngày rồi, tới một cái lông chim cũng chẳng thấy... Khà khà, hôm nay vận may không tệ, rốt cuộc cũng gặp một cô gái xinh đẹp rồi. Ách, chỉ có một kẻ cầm kiếm, xem ra cũng dễ thu thập... He he!” Suy đi nghĩ lại, Ngụy Liêm nhìn Y Năng một cái rồi nhỏ giọng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết người bừa bãi, đầu tiên cứ bắt lại đã, vậy mới an toàn.” Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng lại toàn những suy nghĩ xấu xa.
Lăng Thông tuy trẻ những lõi đời, thấy ánh mắt lấp loáng của Ngụy Liêm, sao không biết suy nghĩ trong lòng hắn. Song giờ không thể vọng động, nên làm sao cho phải?
Ngay lúc Lăng Thông đang khó xử, một người đột nhiên đứng dậy, mọi người nhìn sang, bừng tỉnh vỗ vỗ trán, sao lại quên mất nàng nhỉ.
"Dừng tay!"
Chu Phượng thật sự không nhịn nổi, nhảy từ bên Nhan Nguyệt Thi xuống, nói với Ngụy Liêm: “Sao ngươi muốn bắt ta? Ta muốn gặp Địch thúc thúc.”
Y Năng thấy cô bé này khí chất bất phàm, lại luôn miệng nói muốn gặp Địch thúc thúc, sợ rằng có chuyện lạ...
Ngụy Liêm ngẩn người, quát lớn: “Con nhóc này là ai? Sao dám kêu loạn ở đây?”
Thật ra trong lòng Ngụy Liêm cũng thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ xảy ra chuyện.
Nhưng có gì mà nói, cái gì là “sắc đảm bao thiên”? Chính là như Ngụy Liêm bây giờ. Ngược lại không ai nhận rabọn họ, có chứng cớ hay không? Đến lúc thật sự phải tra cùng lắm thì nói là một chút hiểu lầm, đẩy trách nhiệm lên chín tầng trời là được.
Chu Phượng tức giận nói: “ta chính là quận chúa Bình Nhạc, ta muốn gặp Địch thúc thúc, mau đưa chúng ta vào.”
“Cái gì ~~” Ngụy Liêm hú lên quái dị, châm chọc nói: “Người khác chưa chắc đã biết, lẽ nào ta thì không? Quận chú Bình Nhạc vẫn ở trong cùng với hoàng thượng, sao lại chạy ra ngoài được? Hơn nữa trông ngươi thế này mà đòi giả trang làm quận chúa Bình Nhạc sao, về mà mua vài món quần áo đẹp rồi hãy quay lại! Ha ha ~~”
Chu Phượng vốn là trốn khỏi cung, người biết không nhiều, Sùng Trinh lại sợ có kẻ gây bất lợi cho nàng càng không dám lỗ mãng, chỉ cho người lén lút tìm kiếm, cũng không lạ khi Ngụy Liêm nghĩ nàng giả trang.
“Ngươi...” Chu Phượng tức giận không nói nên lời, khổ nỗi không đưa ra được chứng cứ, lại càng bực bội.
Lăng Thông trầm giọng nói: “Nàng thực sự là quận chú! Địch đại tướng quân là bạn tốt cùng Bát Hiền Vương, ngài ấy có thể làm chứng.”
“Bớt lảm nhảm đi!” Ngụy Liêm phe phẩy quạt giấy, lộ vẻ đắc ý, chậm rãi nói: “Ta thấy đám người này đều là gian tế do tộc Thát Đát phái tới! Người đâu, may đem bọn hắn...”
“Lắm lời!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Ngụy Liêm còn chưa nói hết một bóng người đã hạ xuống bên cạnh, xiết chặt lấy cổ hắn, khiến hắn không nói lên được một lời.
“Ách!” Đám người Lăng Thông nhìn lại, cùng há hốc miệng. Người này chẳng phải Nhạc Phàm thì là ai! Bọn họ thật không thể tin nổi Nhạc Phàm lại đột nhiên xúc động làm ra hành động cực đoan như vậy, nếu có sai lầm gì, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Ở một bên khác, Tiểu Nhu lặng lẽ truyền âm: “Trần Hương tỷ tỷ, làm sao đây?”
“Để Nhạc Phàm xử lý thôi.”
๑๑۩۞۩๑๑
“Ngươi định làm gì? Ngươi là ai? Mau buông Ngụy công tử ra, có gì từ từ nói...” Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Y Năng không kịp ứng phó. Cũng may hắn có kinh nghiệm sa trường lâu năm, cố gắng tự trấn tĩnh lại, vội vàng sai người chuẩn bị, chỉ cần đối phương hơi lộn xộn ắt sẽ cho chúng chết không có chỗ chôn.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, phải làm sao đây? Đám người Phó Suất cũng lấy binh khí ra, đề phòng bốn phương, không cần nhiều lời, bọn họ tất nhiên đứng về phe Nhạc Phàm, cục diện lâm vào thế giằng co.
Ngụy Liêm há hốc miệng song không phát ra được chút âm thanh nào. Lúc này trong lòng hắn đã vô cùng sợ hãi, nên biết trong số những người hắn quen biết, võ công của bản thân có thể tính là thượng đẳng, cho dù trong giang hồ cũng có thể tính là nhất lưu, song vừa rồi ngay cả cái bóng của đối phuwong cũng chẳng thấy rõ được! Giờ cổ đã bị người ta nắm, có kêu gào cũng chẳng được. Khổ cho bản thân vẫn tưởng đám người này chỉ là đám hồng mềm.
Giờ nhìn lại, không ai nghi ngờ cổ Ngụy Liêm yếu đuối ra sao.
๑๑۩۞۩๑๑
“Chúng ta đợi!” Chờ mọi người yên tĩnh lại, mọi người mới từ từ mở miệng!
Lúc này Tiểu Hỏa cũng lao tới, quay về phía binh sĩ bốn phía gào lên rồi lười biếng bò tới dưới chân Nhạc Phàm.
Con “mèo lớn” này tuy quái dị song không ai chú ý tới nó.
Chờ? Chờ cái gì? Mọi người hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc.
Lăng Thông bất đắc dĩ mỉm cười, lại lên tiếng: “Chư vị, ý bằng hữu ta là chờ tướng quân của các người, hay là tìm ai đó có thể nói chuyện được.”
Mọi người bừng tỉnh, Y Năng vội vàng sai người bẩm báo lên.
๑๑۩۞۩๑๑
Chờ binh sĩ lui lại vài trượng, Lăng Thông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bước sang phía Nhạc Phàm rồi cười khổ nói: “Nhạc Phàm à, tuy gã này chẳng có gì tốt nhưng thủ đoạn của ngươi có cứng rắn quá không? Cho dù bắt hết chúng ta lại cũng có thể gặp đại tướng quân mà. Giờ chúng ta bắt gã này, thái độ có cứng quá không?”
Lăng Thông vốn là kẻ làm ăn, đương nhiên mong muốn dĩ hòa vi quý, cho nên từ trước tới nay quen xử lý một cách chung chung. Thấy Nhạc Phàm như vậy không nhịn được lên tiếng. Có điều, hắn vẫn kiên định đứng về phía Nhạc Phàm đủ chứng minh phẩm tính của mình.
“Ngươi nghĩ hắn sẽ cho chúng ta cơ hội?” Nhạc Phàm hỏi ngược lại.
“Chuyện này...” Lăng Thông lập tức nghẹn lời, hắn vốn nghĩ ít ra còn hơn thái độ cứng rắn thế này song nếu lời Nhạc Phàm thành sự thật, có lẽ bọn họ đều sẽ thành xác chết. Hay nên nói, phương thức hiện giờ của Nhạc Phàm mới là cách hợp lý nhất, trực tiếp nhất... Chí ít Lăng Thông nghĩ vậy.
Nhạc Phàm thản nhiên đáp: “Hắn không nên có ý đồ với bằng hữu của ta, đây là nguyên tắc của ta.”
Nguyên tắc là ranh rới cuối cùng, không có bất cứ lời thương lượng nào. Trong lòng mọi người đều có điểm mấu chốt như thế, Nhạc Phàm cũng vậy. Đương nhiên, cho dù động thủ thật, Nhạc Phàm cũng có thể mang bọn họ đi.
Lăng Thông ngây người, trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Nguyên tắc là nguyên tắc, không sợ cường thế, không lui không nhường, không có điều kiện, đây là một loại thái độ.
Nhạc Phàm đưa tay vỗ vỗ lên vai Lăng Thông thay cho lời tán đồng.
๑๑۩۞۩๑๑
Cửa nam mở ra, một đám ngườ cưỡi ngựa tới, phía sau là vài ngàn tinh binh, tro bụi tung bai, thế trận khổng lồ! Hai người dẫn đầu không phải ai khác, chính là Địch đại tướng quân cùng giám quan đại nhân.
Người bị bắt là Ngụy Liêm, bởi vậy kinh động giám quan đại nhân Ngụy Phát Nhân. Con trai gặp chuyện, kẻ làm cha không vội được sao? Vừa khéo Ngụy Phát Nhân đang trong phủ đại tướng quân bèn lập tức mời đại tướng quân hỗ trợ, điều động tất cả tinh anh theo.
“Giặc cướp to gan, mau thả con trai ta ra, nếu không các người sẽ chịu cảnh vạn tiễn xuyên thiên âm,.”
Ngụy Phát Nhân đến quá gấp, không kịp hỏi rõ tình hình, vừa nhảy xuống ngựa đã lên tiếng quát mắng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK