Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trở lại Thiết Quyền môn, Nhạc Phàm tùy ý ăn vài miếng cơm rồi mời Quý lão tới khách chuyển thư cho Thi Bích Dao giúp, sau một mình bước vào phòng của Tô Phóng Hào.

Lúc này, Tô Phóng Hào đã tỉnh lại, sắc mặt hồng ào, tính thần cũng khá hơn nhiều. Chàng dúng ức hít một hơi, có cảm giác nhẹ nhõm trước giờ chưa từng có, cứ nhưng thoáng chốc đã trẻ đi vài chục tuổi, trong lòng vô cùng thoải mái.

“Kim đâm cũng đau thật, mong rằng sau này đừng bệnh tật gì nữa, ha ha... Khổ cho cháu quá, Tiểu Phàm.”

“Tô gia gia, gia gia đừng khách khí với con.”

Tô Phóng Hào mỉm cười thoải mái, nói: “Vậy ta cũng chẳng nhiều lời nữa. Mau nói cho gia gia, mấy năm nay con sống ra sao? Từ sau khi con tới Tử Dịch doanh, ta đã để các huynh đệ tìm hiểu tin tức của con. Tuy cũng biết được đại khái nhưng vẫn muốn nghe con nói trực tiếp hơn.”

“Vâng.” Nhạc Phàm khẽ gật đầu, kể lại từng chuyện đã xảy ra trong suốt bốn năm qua cho Tô Phóng Hào.

Giết chóc tanh máu nơi chiến trường, cõi lòng cô độc khó tả, mong nhớ vô tận bốn năm trời, cừu hận bừng bừng không tắt trong lòng... Còn cả gào thét trong mê man và tuyệt vọng, đau thương nặng nề... Nghe xong những chuyện Nhạc Phàm phải trải qua, đáy lòng Tô Phóng Hào chua chát khó chịu, hai hàng lệ chảy xuống, đau lòng khó tả.

... Một lúc lâu sau, Tô Phóng Hào mới ngẩng mặt dậy, nghiêm túc nói: “Tiểu Phàm, có phải con muốn đợi ta khỏi hẳn rồi đi báo thù không!”

Trước mặt Tô Phóng Hào Nhạc Phàm cũng không tiện giấu diếm, gật đầu nói: “Vâng, còn chút ân oàn cần giải quyết...”

Thấy Tô Phóng Hào muốn nói điều gì, Nhạc Phàm chân thành nói: “Tô gia gia yên tâm, con sống không phải vì báo thù, nhưng vì báo thù con nhất định phải sống! Con không nợ người khác điều gì, cho nên những món nợ này đều phải đòi lại.”

Tuy rằng đều là báo thù, nhưng Tô Phóng Hào biết về mặt tâm cảnh Nhạc Phàm lại không giống người khác, cũng vui mừng nói: “Con đã nói vậy, gia gia cũng an tâm.”

“Gia gia yên tâm, với thực lực của con hiện giờ chỉ cần không loạn, tự vệ chắc không thành vấn đề.” Cho dù mất đi nguyên khí, Nhạc Phàm vẫn rất tin tưởng vào lực lượng của Tiễn Hồn và Long Cực Cửu Biến.

“Đúng rồi, Tô gia gia, con nhớ trước khi thi châm ngài đã nói mình tìm được cháu trai rồi. Sao trước giờ con không nghe gia gia đề cập tới chuyện này?” Trước đây Nhạc Phàm cũng từng hỏi vì sao Tô Phóng Hào sống một mình, song lúc nào ông lão cũng chỉ nở nụ cười khổ sở, sau đó cũng không hỏi lại.

Nhớ tới đứa cháu, Tô Phóng Hào mỉm cười hiền từ: “Hai mươi năm trước, khi ngọn lửa chiến tranh lan tới, con trai và con dâu ta cùng chết trong thiên tai, chỉ còn ta thân già một mình mang theo đứa cháu vừa đầy tháng sống nương tựa lẫn nhau. Để nuôi sống đứa trẻ, gia gia không thể không gửi lại nó ở một gia đình nhà nông, bản thân lại sống bôn ba bốn phương. Vốn tất cả đều rất yên bình... Song một ngày nọ của nửa năm sau đó, ta trở về nhà thăm cháu... Nhưng những gì thấy được chỉ là một đống phế tích. Thôn trang đó đã bị phá hủy, người chết, người bỏ trốn, còn đứa cháu trai của ta cùng cặp vợ chồng kia cũng chẳng rõ tung tích.”

“Sau đó thì sao?”

Tô Phóng Hào tiếp tục nói: “Sau đó, gia gia tìm ròng rã suốt ba năm, cũng thất vọng cả ba năm. Ngay lúc tuyệt vọng, ta gặp được lão các chủ của Thần Cơ các. Nhờ lực lượng của tổ chức, ta lại tìm kiếm hơn mười năm... Mãi tới thời gian gần đây mới tìm được tin tức của đôi vợ chồng nọ.”

Nhạc Phàm hiểu ý mỉm cười, vui mừng nói: “Chúc mừng Tô gia gia! Không biết...”

Tô Phóng Hào cười nói: “Tiểu Phàm đoán thử xem?”

“Ồ?” Nhạc Phàm ngẩn ra, suy tư trong chốc lát rồi nói: “Chẳng lẽ là Thiết Nam?”

Tô Phóng Hào mỉm cười gật đầu.

Nhạc Phàm nghi ngờ nói: “Nhưng mà... sao con thấy dáng vẻ y, hình như y cũng không biết thân phận của mình!”

“Đúng vậy, ta không nói cho nó biết, cũng không định để nó biết.” Tô Phóng Hào buồn bã nói.

“Vì sao?”

Tô Phóng Hào chỉnh lại tâm tình, từ từ nói: “Đây là quy định của tổ chức, lúc trước khi lão các chủ thu nhận, giúp đỡ ta, đã bắt ta phải đáp ứng với ông ấy, cho dù tìm được cháu trai cũng không thể cho y biết thân phận của mình.

Các tiền bối xây dựng Thần Cơ các vào thời Hậu Tần, lúc đó ngọn lửa chiến tranh thiêu cháy cả bầu trời, không ít người vì vậy mà mất đi những người thân yêu nhất. Vì chứng minh giá trị tồn tại của mình, những người cô độc đó đã tụ tập lại với nhau, tự hình thành một phái, dùng việc buôn bán trao đổi tình báo để sinh sống. Những người cô độc đó càng lúc càng nhiều nên tổ chức cũng càng lúc càng lớn, trở thành tổ chức tình báo nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Cực thịnh tất suy, đây là kết quả của sự phát triển. Thần Cơ các phát triển tới giai đoạn sau, không ít người kéo theo con cháu họ hàng vào, ý kiến giữa các thủ lĩnh cũng có bất đồng, có kẻ chủ trương ẩn thế, có người lại theo phe nhập thế, tổ chức cũng bởi vậy mà phân thành hai phái.

Sau đó để tránh những kẻ có lòng riêng gây chuyện, tất cả những người tiến vào Thần Cơ các đều là những ông lão cô đơn khôn con không cháu... Đây cũng là lý do vì sao ta không nhận Thiết Nam, tổ chức đã cho ta cơ hội, ta không thể phá hỏng quy định của tổ chức. Hơn nữa, có thể nhìn thấy nó ta cũng thấy đủ rồi. Để nó sính sống bình thường như vậy chẳng tốt hơn sao. Tin rằng Tiểu Phàm cũng hiểu tâm tình của ta mà.”

Nhạc Phàm gật đầu, nếu có cơ hội, chắc chắn chàng cũng sẽ không bước vào con đường tanh mùi máu đó.

“Tô gia gia, tổ chức chia thành hai phái, con nghĩ chắc bên lão là nhóm chủ trương lánh đời phải không?”

Tô Phóng Hào cười nói: “Ha ha, không sai. Thần Cơ các giờ đã xuống dốc, chỉ còn lại hơn một trăm người, về cơ bản đều là những lão già, có thể làm dược cái gì? Nhưng không làm thì không có mà ăn, thế nên chúng ta chỉ có thể ẩn nấp tại nhân thế, tam giáo cửu lưu, người nào cũng có. Mà ta chính là các chủ thế hệ này.

Quý lão mang con đến đây là một trong ngũ đại nguyên lão của Thần Cơ các. Chuyện trong khu vực Giang Nam này là do lão phụ trách. Các nguyên lão khác đều phân ra ở khắp nơi, gặp chuyện gì cần thì tới. Có điều giờ ta đang đã việc gì, cho nên bảo Quý lão đem tin tức truyền cho bọn họ, bảo bọn họ không cần tới đây, dẫu sao cũn là người đứng tuổi rồi, không chịu nổi việc nặng.”

“Vâng.” Nhạc Phàm đáp một tiếng rồi hỏi: “Vậy còn một phái khác?”

Tô Phóng Hào trong mắt ánh lên ý cười: “Thật ra con đã tiếp xúc với họ rồi!”

“Cái gì?” Nhạc Phàm ngạc nhiên nói: “Gia gia nói tới Lâu Thượng Lâu?”

Tô Phóng Hào nói: “Thế lực của Lâu Thượng Lâu trải rộng khắp bốn phương tám hướng trong thiên hạ, bởi vì bọn họ chủ trương xuất thế, cuối cùng trở thành tổ chức tinh fbáo lớn nhất trong thiên hạ...”

Nhạc Phàm dù thế nào cũng không ngờ Lâu Thượng Lâu thần bí khó lường trong miệng Khấu Phỉ lại có lai lịch như vậy, quả là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Ngừng một chút, Tô Phóng Hào lại nói tiếp: “Con đã quyết định báo thù, vật gia gia phải nói cho con một tin, mong rằng nó sẽ giúp được con... Tuy thế lực của Thần Cơ các chúng ta kém Lâu Thượng Lâu rất xa, nhưng nguồn tin của chúng ta lại không yếu hơn bọn họ. Nói vậy, chắc chuyện năm đó con cũng nghe được từ chỗ Lâu Thượng Lâu?”

“Vâng, con cũng đã biết chuyện năm đó.”

“Con đã biết chuyện năm đó, vậy con có hiểu kẻ địch của mình mạnh tới mức nào không?”

Nhạc Phàm trầm ngâm nói: “Thái gia, Triệu gia, còn có một người tên là Vương Tống. Thực lực của Thái gia, Triệu gia thì con còn biết một chút, song hình như tên Vương Tống kia lai lịch không nhỏ, có điều người của Lâu Thượng Lâu có vẻ không muốn tiết lộ tin tức liên quan tới hắn.”

Tô Phóng Hào mỉm cười nói: “Chữ Vương Tống này nếu đọc ngược lại...”

“Tống Vương!” Nhạc Phàm bừng tỉnh.

“Không sai, Vương Tống chính là Tống Vương Chu Khang Cảnh.”

“Xem ra con đường phải đi vẫn còn rất dài.” Nhạc Phàm khẽ thở dài, dường như tự biết thực lực của kẻ địch đã vượt qua sự tưởng tượng của mình.

Tô Phóng Hào nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Thực lực của Thái gia với Tống Vương vẫn có thể thấy được, song Triệu gia lại khiến người ta không nhìn ra nổi sâu cạn. Trong mắt ta, Triệu gia chắc chắn không đơn giản chì là một thương nhân, cho nên sau này con phải cẩn thận một chút.”

Nương theo cơ hội này, Tô Phóng Hào lại kể cho Nhạc Phàm không ít chuyện trong giang hồ, giúp Nhạc Phàm có nhận thức cơ bản về thế cục thiên hạ hiện giờ.

Tới giờ, Nhạc Phàm đã biết được từ Khấu Phỉ, hai bên hắc đạo bạch đạo của giang hồ có thập đại cao thủ, song chàng lại chẳng biết gì nhiều về những người này, tới tận bây giờ mới coi là có chút hiểu biết nhất định.

Bạch đạo có Kiếm Hoàng - Tiết Đế, Đao Si - Khấu Phỉ, Thiếu Lâm - Không Văn, Vũ Đương - Quá Tiêu, Lão Đầu Đà – Mạc Bắc, Thiêt Diện Thư Sinh – Điêu Minh, Hoa Tiên Tử - Cửu Huyền, Thiên Hạ Hội – Thượng Quan Phi Hồng, Võ Lâm Minh – Mạnh Trường Thiên, còn cả gia chủ Đông Phương thế gia – Minh Không.

Hắc đạo thì là Long Vương – Thủy Thiện, Lôi Quân – Lôi Tráo Thiên, tông chủ Thiên Tà Tông – Quan Mạc vân, đại đương gia Thanh Bang – Hướng Nhược Hải, lão đại Ác Nhân Cốc – Cừu Nhận Huyết, giáo chủ Ngũ Độc giáo – Mạnh Hồn, Thần Long Giáo – Xà Vô Quân, Độc Ẩn Dược Vương – Hồ Bất Quy, cung chủ Quỳ Hoa Cung – Minh Tâm, Đạo Thần – Ti Không Tuyệt.

Mà trong số hai mươi cao thủ này, nếu dùng thực lực cá nhân để tính toán cũngc hỉ có ba người Tiết Đế, Thủy Thiện, Khấu Phỉ mới xứng đáng đại biểu cho hàng ngũ đỉnh cao trong giang hồ hiện tại. Chẳng trách lúc trước Khấu Phỉ nói với Nhạc Phàm, giờ trên giang hồ, có thể thắng lão không quá ba người.

... “Đúng rồi, Tiểu Phàm, sao hôm đó ở đỉnh Bình Nham con không tìm Triệu gia báo thù?” Tô Phóng Hào cũng rất thắc mắc về suy nghĩ khi đó của Nhạc Phàm, bèn hỏi một câu.

Nhạc Phàm nói: “Con có cơ hội ra tay, cũng rất muốn giết người, song lúc đó vẫn đành bỏ qua. Khi đó Triệu gia đang thi ân với giang hồ, nếu con ra tay chắc chắn mọi người sẽ tới ngăn cản, cho dù con có bản lĩnh giết người nhưng đến lúc ấy sợ rằng cũng khó lòng rời khỏi, không khéo còn liên lụy tới người khác.”

Tô Phóng Hào cũng biết, người khác mà Nhạc Phàm nói là chỉ đám người Vương Sung, Đông Vũ. Thấy chàng có thể lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ vì bằng hữu, Tô Phóng Hào cũng yên tâm hơn không ít.

Bên này Nhạc Phàm nhàn nhã trò chuyện thì ở phủ Tư Mã lại xảy ra một chuyện nhỏ, có thể nói rất bất ngờ, có điều, chính việc nhỏ đối với bọn họ này lại đưa tới một trận phong ba khác.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK