Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


N Nhìn thấy Nhạc Phàm một lần nữa công kích, Độc Nương tử thầm kêu không hay, nhưng tay phải của ả đã tê dại, muốn né tránh cũng không còn kịp.

Một tiếng “binh” vang lên, quyền thứ ba của Nhạc Phàm một lần nữa đánh vào lòng bàn tay của Độc Nương tử.

“Rắc!”

Một âm thanh giòn giã từ cánh tay Độc Nương tử vang lên, trong ngôi miếu đổ nát tĩnh mịch nghe cực kỳ chói tai.

“A…” Độc Nương tử đầu tiên là cảm thấy một cơn đau nhức từ cánh tay truyền đến, tiếp đó cánh tay phải đã mất đi cảm giác, bao gồm cả khả năng khống chế. Mặc dù không hề bị nội thương, nhưng ả cũng biết xương tay phải của mình đã bị gãy, cánh tay đã bị phế đi.

Không ai dám tin, Độc Nương tử ác danh nổi tiếng trên giang hồ, đêm nay đầu tiên là bị hai tiểu tử vô danh đưa vào tròng, sau đó còn bị người phế đi tay phải.

Vừa rồi ả còn rất hưng phấn, cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng chỉ trong nháy mắt lại gãy tay mà bại, thật đúng là thế sự vô thường.

“Giữ mạng quan trọng hơn!” Độc Nương tử trong lòng đau đớn, không dám suy nghĩ nhiều, tay trái lật lại, một viên đạn lập tức màu đen xuất hiện trong tay. Ả tiện tay ném xuống đất, tiếp đó phá vỡ nóc nhà thoát đi…

“Bùng…” Viên đạn nổ tung, phun ra một đám vụ khí bảy màu bao phủ khắp cả ngôi miếu đổ nát.

- Thất Tâm Hải Đường!
Chu Tam kinh hô một tiếng, vội vàng phong bế huyệt đạo của mình và Chu Phượng.

Nghe Chu Tam hét lên, Long Tuấn và Đinh Nghị cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cố gắng xua vụ khí ra.

Chu Tam vội la lên:
- Các ngươi hãy nhanh chóng phong bế huyệt đạo của mình lại! Nếu để độc khí xâm nhập vào cơ thể thì chết chắc.

Nhìn vụ khí chung quanh, Long Tuấn cũng đổ mồ hôi hột, hét lớn:
- Không phải chúng ta không phong bế huyệt đạo, mà là chúng ta không nhận thức được huyệt vị!

Hai người Chu Tam đều ngẩn ra. Trên đời này lại còn có người học võ mà không biết huyệt vị!

Các nàng cũng không biết, hai người Long Tuấn chỉ mới học võ chưa được một tháng, hơn nữa Nhạc Phàm chỉ dạy bọn họ hệ thống tu luyện, chưa hề dạy cho họ nhận biết huyệt vị.

Chu Tam đang muốn tiến đến giúp hai người Long Tuấn phong bế huyệt đạo, lúc này một bóng người chợt lóe lên, Nhạc Phàm đã xuất hiện trước mặt bọn họ, nhanh chóng điểm huyệt hai người Long Tuấn và Đinh Nghị, ngăn cản vụ khí xâm nhập vào cơ thể.

……

Sau khi vụ khí tản đi, Chu Tam từ trong người lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra bốn viên đan dược màu trắng, phân biệt đưa cho Chu Phượng, Long Tuấn và Đinh Nghị nuốt vào.

- Bách Lộ hoàn!
Nhạc Phàm nhẹ giọng nói, thần sắc có chút động dung.

Chu Tam nhìn thấy biểu tình của Nhạc Phàm, có chút đắc ý nói:
- “Bách Lộ hoàn” chẳng những có thể trị nội thương, hơn nữa còn có thể giải độc, có thể nói là thiên hạ kỳ dược. Nhưng trên giang hồ lại rất ít người biết đến, không ngờ ngươi cũng nhận thức được!

Nhạc Phàm chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Chu Tam một cái, sau đó không để ý đến nữa.

“Bách Lộ hoàn” chỉ cần mùi hương đã có thể liệu thương, lại có thể giải được bách độc, hơn nữa đối với thân thể còn có tác dụng bồi nguyên, không thể nói là không trân quý. Loại đan dược này chính là do Vạn tiên sinh khi còn tại triều, hao phí mấy năm công phu mới nghiên cứu chế tạo ra, Nhạc Phàm đương nhiên là hiểu rõ. Có điều vì ác cảm đối với triều đình, cho nên hắn cũng không muốn để ý và liên quan đến những người này.

- Ngươi có thuốc giải, vì sao lúc nãy trúng độc lại không đem ra dùng? Hại lão tử lo lắng một phen!
Long Tuấn quay về phía Chu Tam mắng một trận, nhưng vẫn một hơi nuốt linh dược vào.

Quả nhiên, linh đan vừa vào miệng liền biến hóa, thấm vào cơ thể. Khí tức đang cuồng loạn trong cơ thể liền bình phục trở lại.

Chu Tam vừa muốn lên tiếng, Nhạc Phàm đã nói:
- “Tán Công Nhuyễn Cân hương” không thuốc nào có thể giải được, sau nửa canh giờ dược hiệu sẽ tự động biến mất.

Long tuấn lúc này mới hiểu ra, xấu hổ gãi gãi đầu.

Đinh Nghị bước lên nói:
- A Tuấn, ngươi đã sớm biết sư phụ không có chuyện gì phải không, cho nên vừa rồi mới ra hiệu cho ta phối hợp với ngươi?

Long Tuấn ngẩng đầu lên, cười hì hì nói:
- Ta thấy ngươi cũng lo lắng đến mức hồ đồ rồi. Chúng ta đứng lâu như vậy cũng không có chuyện gì, sư phụ lão nhân gia sao có thể hôn mê. Rõ ràng là người muốn biết kẻ đứng sau là ai, cho nên mới cố ý ngã xuống. Đệ tử nói có đúng không?
Câu cuối cùng hắn lại quay về Nhạc Phàm mà hỏi.

Nhạc Phàm bước đến gõ nhẹ vào đầu Long Tuấn:
- Ngươi chỉ cần hỏi rõ lai lịch của địch nhân là được rồi, lại còn muốn tính kế lừa người, đúng là không biết tự lượng sức!

Long Tuấn nghe được những lời này, đang cảm thấy nhụt chí, Nhạc Phàm lại nói:
- Mặc dù lực lượng của các ngươi còn yếu kém, nhưng tính toán thì lại không tệ. Hơn nữa hai ngươi, một người cơ trí, một người quả cảm, phối hợp với nhau vô cùng tốt. Xem ra sau này ta không cần quá lo lắng nữa!

Lần đầu tiên nghe được Nhạc Phàm khen ngợi, da mặt dày của Long Tuấn cũng không nhịn được đỏ lên, Đinh Nghị thì lại càng cười khúc khích.

Chu Tam đến bây giờ mới hiểu được, hóa ra tất cả đều nằm trong sự khống chế của người khác. Có điều càng nghĩ thì nàng càng cảm thấy bực bội. Bản thân cũng đã nhiều lần hành tẩu giang hồ, tự cho là mưu trí hơn người, hôm nay mới hiểu được thì ra vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đã xem thường người trong thiên hạ.

Nhạc Phàm nhìn thấy Long Tuấn và Đinh Nghị đã khôi phục, liền đứng dậy nói:
- Hai người các ngươi theo ta đến đây!
Nói đoạn liền đi ra bên ngoài miếu.

Long Tuấn do dự liếc nhìn hai người Chu Tam một cái, sau đó liền cùng Đinh Nghị đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Nhạc Phàm liền nói:
- Các ngươi không cần lo lắng! Các nàng thân phận tôn quý, tự nhiên có người bảo vệ… Đi theo ta…

……

Đợi đám người Nhạc Phàm rời khỏi miếu, hai tay của Chu Tam liền vẽ ra một thủ thế kỳ quái… Bốn bóng đen chợt lóe lên, hạ xuống trước mặt hai người Chu Tam.

Bốn người toàn thân mặc y phục màu đen lập tức quỳ xuống nói:
- Tiểu thư tha tội! Chúng tôi bảo vệ không chu đáo, để cho địch nhân thừa cơ hội, thật là đáng chết vạn lần…

Sắc mặt của Chu Tam lạnh lẽo, so với bình thường phảng phất như hai người khác nhau, lạnh lùng nói:
- Địch nhân ẩn nấp ở chung quanh mà các ngươi lại không phát giác được, xem ra Ám Long tứ sứ cũng nên đổi người rồi!

Bốn người đều đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám lên tiếng.

Chu Phượng kéo kéo vạt áo Chu Tam, nhỏ giọng nói:
- Tỷ, bỏ đi! Bọn họ cũng không biết yêu phụ kia đã trốn ở phía trên từ trước, không thể hoàn toàn trách bọn họ được. Hơn nữa không phải chúng ta đều bình yên cả sao? Tỷ hãy tha cho bọn họ đi!

Chu Tam khẽ gật đầu, quay về Ám Long tứ sứ nói:
- Nếu như Phượng nhi đã cầu xin, vậy thì ta tạm tha cho các ngươi một lần. Nếu như còn có lần sau, các ngươi tự quay về thỉnh tội đi!

- Đa tạ tiểu thư khoan dung!
Bốn người đều thầm thở phào một hơi.

Chu Tam lại nói:
- Các ngươi hãy phái người điều tra rõ nội tình của ba thầy trò Lý Nhạc Phàm, sau đó nhanh chóng báo lại cho ta… Đi đi!

- Tuân lệnh !
Bốn người sau khi cúi chào, lách mình một cái, lập tức xuyên qua mái của ngôi miếu, biến mất vào trong bóng tối…

Nhìn thấy bốn người đã rời đi, Chu Phượng mới lên tiếng:
- Tỷ tỷ! Bộ dạng vừa rồi của tỷ thật là dọa người đấy.

Chu Tam trìu mến xoa đầu Chu Phượng, cảm khái nói:
- Vừa rồi chỉ là hù dọa bọn họ mà thôi, đây gọi là thủ đoạn. Người ở vị trí như chúng ta, đôi khi cần phải có sự lựa chọn!

Chu Phượng giống như hiểu mà không hiểu, gật gật đầu.

……

Bên ngoài miếu, trong rừng cây.

Long Tuấn nhìn khoảng không yên tĩnh chung quanh nói:
- Sư phụ! Vừa rồi người cố ý để cho yêu phụ kia chạy thoát phải không?

Nhạc Phàm khẽ gật đầu:
- Nữ nhân này biết rất nhiều chuyện, bây giờ ả còn chưa thể chết được.

- Nhưng ả đã chạy mất, phải làm sao đây?

- Người này gian xảo độc ác. Bị ta hủy đi một cánh tay, dựa vào tính tình của ả, nhất định sẽ trở lại tìm ta báo thù.

“Hề hề!” Long Tuấn cười tà nói:
- Vậy thì quá tốt! Đợi yêu phụ tìm đến, chúng ta hãy phế luôn cánh tay còn lại của ả, xem ả sau này làm thế nào hại người!

- Đúng vậy! Lần tới phải đánh cho ả một trận!
Đinh Nghị cũng hùa theo.

……

- Các ngươi còn nhớ câu mà ta nói với các ngươi khi vừa gặp mặt hay không?
Nhạc Phàm đột nhiên chuyển sang chủ đề khác.

- Nam nhi phải không ngừng tự cường!
Hai người đồng thanh đáp.

- Tốt lắm! Ta tin các ngươi nhất định có thể làm được!
Nhạc Phàm gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Con đường phía trước mờ mịt, lành ít dữ nhiều. Nếu như các ngươi cùng đi với ta, nguy hiểm trùng trùng, lúc nào cũng có thể mất mạng. Cho nên… ta quyết định sẽ đi một mình…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK