Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phái Thái Sơn ở vùng đất bằng trên đỉnh núi Thái Sơn, xung quanh là vách núi, diện tích khoảng trăm mẫu, đã có lịch sử lâu dài, truyền thừa từ xa xưa. Hơn trăm năm trước, phái Thái Sơn cũng là một môn phái hưng thịnh, ít ra cũng có thể nổi danh tương đương với cửu đại phái Thanh Thành Hoa Sơn. Song đó, hai thức sau của Đại Tông Ngũ Kiếm thất truyền, dần trở nên lụi bại, cuối cùng xuống cấp thành bang phái nhị lưu, còn phải phụ thuộc dưới trướng Hoa Sơn kiếm phái, nhờ bọn họ che chở.

Lúc này, trong phái Thái Sơn đều rất ngăn nắp, ngay ngắn, gần trăm đệ tử đứng trong Diễn võ trường, tay cầm binh khí, thần sắc thề chết không buông.

Trong Đại Tông điện, chưởng môn Thái Sơn phái Hà Thái Trùng và sư đệ Vệ Thành đang bàn luận. Xem sắc mặt cau có của bọn họ, chắc chắn đã gặp phải việc khó.

“Sư đệ! Ân oán giữa phái Thái Sơn chúng ta cùng Hải Sa Bang đã dồn nén bao năm rồi, đâu thể nói vậy được?”

“Cái gì mà ân với chả oán! Đám chó săn này chẳng phải định thừa cơ mở rộng thế lực sao?”

... “Sư đệ, tốt nhất là đệ mang chúng đi! Đám trẻ đó vô tội, bọn chúng còn rất trẻ, không thể để bị chôn vùi trên đỉnh Thái Sơn này được.”

“Không được! Có đi phải cùng đi, cho dù thế nào cũng không để huynh ở lại một mình được.”

“Ài! Chúng ta đều đã hơn năm chục tuổi rồi, có đi thì làm được gì? Không bảo vệ được cơ nghiệp của phái Thái Sơn, ta còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp các tiền bối!”

“Chẳng lẽ lại ở đây chờ chết à? Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, sư huynh...”

“Được rồi, đừng nói nữa, cách tốt nhất là tự đệ dẫn bọn chúng đi, lưu lại chút truyền thừa cho phái Thái Sơn chúng ta.”

“Tông môn không còn, làm sao truyền thừa được đây! Đệ...”

Đang nói, một nam một nữ bước vào trong điện, là hai người vừa gặp Nhạc Phàm trên núi Thái Sơn.

Hà Thái Trùng nhanh chóng lao tới hỏi: “Chí Bình, Tiểu Trữ, tình hình bên ngoài ra sao?”

Chàng trai tên là Mã Chí Bình, là sư huynh trong phái Thái Sơn, còn Tuyên Trữ là sư muội nhỏ tuổi nhất trong phái.

Mã Chí Bình chắp tay nói: “Bẩm sư phụ, đệ tử đã kiểm tra lại một chút, giờ các sư đệ còn lưu lại không đầy một trăm, những... những kẻ khác đều đã bỏ chạy... Hừ! Đám vong ân bội nghĩa đó sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

“Ài!” Mỗi người đều có chí riêng, không nên cưỡng cầu, có một nửa ở lại đã là tốt lắm rồi. Đáng hận là phái Hoa Sơn giờ còn chưa đưa tin lại... Thôi, nếu họ không muốn đến, vậy chúng ta liều mạng, chiến thôi!” Hà Thái Trùng xiết chặt hai nắm tay, trong mắt bừng lên lửa giận bất tận.

“Đúng!” Vệ Thành vỗ bàn đứng dậy, căm giận nói: “Sư huynh nói không sai, liều mạng với họ. Người sống một đời chẳng phải vì oanh oanh liệt liệt sao, không phải vì để không sống uổng phí hay sao? Có cái mẹ gì mà sợ!”

Nhớ tới phái Hoa Sơn, Mã Chí Bình cũng căm hận nói: “Hừ! Năm nào chúng ta cũng cống cho phái Hoa Sơn chẳng ít, nhưng giờ khi chúng ta gặp chuyện lại ngoảnh mặt đi chẳng buồn để ý, đúng là một đám súc sinh lòng lang dạ sói. Phì~”

Hà Thái Trùng bất đắc dĩ nói: “Tất cả đều do Vũ Tàng! Khiến cho cả thiên hạ rung chuyển bất an, Hải Sa Bang mới nhân cơ hội này tới đây khiêu khích. Phái Hoa Sơn cũng bởi tranh đoạt Vũ Tàng nên mới không để ý tới chúng ta... Ài! Giờ nói những lời này còn có tác dụng gì? Chẳng lẽ phái Thái Sơn chúng ta thật sự mất trong tay Hà Thái Trùng ta...”

Dừng một chút, Hà Thái Trùng quay sang nói với Tuyên Trữ: “Tiểu Trữ, tới bên các sư tỷ của con đi, cũng tiện chăm lo giúp đỡ lẫn nhau. Nếu không ngăn được, chúng ta sẽ giúp bọn con mở một lối thoát... Đồ đệ, cố sống sót nhé!”

“Sư phụ!” Tuyên Trữ quỳ xuống đất, khóc nức nở: “Tiểu Trữ lớn lên từ nhỏ ở phái Thái Sơn, đây là nhà của Tiểu Trữ, sư phụ bảo con đi đâu đây? Chỗ của con là ở đây, con có chết cũng phải chết ở đây. Sư phụ...”

“Con...” Hà Thái Trùng đang định khuyên bảo thì một đệ tử lao vọt vào đại diện, báo gấp: “Chưởng môn, không xong rồi! Hải Sa Bang đã bao vây cả ngọn núi, một đại đội nhân mã đang xông lên đỉnh núi.”

Vệ Thành vội vàng hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”

Đệ tử kia không dám chắc, nói: “Chuyện này... Bên dưới người đông kìn kịt, sợ rằng có hơn ngàn người.”

“Cái gì!” Mọi người kinh ngạc.

Mã Chí Bình nắm lấy tay đệ tử nói: “Nhàn Thanh, có phải con nhìn lầm rồi không, đám Hải Sa Bang đó chỉ có bốn năm trăm người, sao giờ lại nhiều hơn gấp đôi?”

Đệ tử tên gọi Nhàn Thanh kia bị nắm đến phát đau, âm thần kêu khổ, lắc đầu nói: “Các sư huynh đệ bên ngoài đều thấy, chính xác trăm phần trăm.”

Mã Chí Bình Thất thần, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào trời thật sự muốn tuyệt Thái Sơn chúng ta!”

Hà Thái Trùng lay tỉnh Mã Chí Bình nói: “Đối phương đã chuẩn bị rồi mới tới đây, có lẽ cũng mời thêm người giúp... Đáng hận nhất là trước đi đánh bọn chúng còn buông lời đồn, khiến phái Thái Sơn chúng ta lòng người dao động, giờ lại dùng uy thế ép người khiến chúng ta không chiến mà bại. Thủ đoạn thật cao minh, kế sách thật thâm độc!”

Vệ Thành lớn tiếng nói: “Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được! Sư huynh, chúng ta giết ra ngoài thôi.”

Vài chục người đối đầu với một ngàn người sao? Cho dù Hà Thái Trùng và Vệ Thành đều là cao thủ siêu nhất lưu, song đối mặt với nhiều kẻ liều mạng như vậy, có thể giết được bao nhiêu?”

“Ài! Đi thôi, ra ngoài xem sao.” Hà Thái Trùng than một tiếng, dẫn đầu bước ra ngoài điện.

๑๑۩۞۩๑๑
Đình Thái Sơn giờ đứng đầy người với người. Một đám nam tử thân mang trang phục đỏ đen, bao phủ cửa lớn và các con đường của phái Thái Sơn tới mức nước chảy không lọt. Còn bên kia là mười mấy đệ tử Thái Sơn mặc trang phục trắng đen. Chênh lệch rất lớn, phái Thái Sơn lại chẳng có cao thủ tuyệt đỉnh, làm sao địch lại đây?

“Chu Phong, ngươi thật không biết xấu hổ, ân oán giữa hai phái chúng ta lại tìm người ngoài tới giúp, ta thấy ngươi càng lúc càng mặt dày đấy. Uổng cho ngươi là bang chủ một bang, lại chỉ giỏi dựa thế ức hiếp người...” Hà Thái Trùng đứng ngay phía đầu, chỉ thẳng vào đối phương thóa mạ.

Phía trước Hải Sa Bang, hai gã đàn ông trung niên một đen một trắng đứng sóng vai.

Gã áo đen mặt mày ửng đỏ, đưa mắt sang nhìn gã áo trắng bên cạnh rồi lạnh giọng phản bác: “Hừ! Ngươi tưởng phái Thái Sơn của ngươi là gì? Chẳng phải chỉ là con chó giữ cửa cho phái Hoa Sơn hay sao? Trước đây nếu không ỷ có phái Hoa Sơn chống đỡ cho các người, phái Thái Sơn làm sao lưu lại được đến giờ? Phái Hoa Sơn đã tham gia tranh đoạt Vũ Tàng, để ta xem hôm nay còn ai bảo vệ được các ngươi? Cho dù các ngươi tìm người giúp cũng chẳng thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.”

Vệ Thành nghe vậy cả giận: “Tên chó má Chu Phong, ta có chết cũng phải liều mạng với ngươi.” Nói xong, “tranh” một tiếng, đã rút binh khí ra.

“Xoạt, xoạt...” Đệ tử phái Thái Sơn thấy vậy cũng liên tiếp rút kiếm đối mặt.

Chu Phong là cao thủ siêu nhất lưu, đương nhiên không sợ, hơn nữa nghĩ tới bên cạnh còn một cao thủ siêu cấp bảo vệ, lòng càng tin tưởng, khinh thường nói: “Chỉ bằng tên thất phu nhà ngươi cũng đòi đấu với ta? Không tự lượng sức, ta nhổ vào!”

“Ngươi...” Khuôn mặt Vệ Thành đỏ bừng, hét lớn một tiếng rồ lao lên.

“Sư đệ, đừng!” Hà Thái Trùng đang muốn ngăn cảnh song đã chẳng kịp, chỉ đành tiến lên giúp đỡ.

Đệ tử phái Thái Sơn thấy sư phụ động thủ cũng dồn dập lao lên, mắt thấy thế cuộc sắp bùng phát...

“Làm bừa!” Một tiếng quát lớn vang lên, chấn động tâm thần mọi người.

Nam tử áo trắng bên cạnh Chu Phong buông khí thế ra, bầu không khí trong phạm vi mười trượng lập tứ căng thẳng. Chỉ thấy bóng dáng y lay động, người đã xuất hiện bên cạnh Vệ Thành, bàn tay phải vô thanh vô tức ấn lên lồng ngực y.

“Bùng!”

“Phốc~~~”

Vệ Thành bị chưởng này đánh bay ra, Hà Thái Trùng vội vã đón lấy, lật tay đổ một viên đan dược ra cho y ăn vào.

“Cao... cao thủ tiên thiên!” Trong mắt Vệ Thành đầy vẻ sợ hãi, nói xong lập tức ngất đi.

"Sư phụ ~~~ "

"Sư thúc!"

Đệ tử phái Thái Sơn không động thủ tiếp, rút lại về phía Vệ Thành.

Hà Thái Trùng buông vệ Thành xuống, quay sang hỏi người áo trắng: “Vì sao các hạ không giết, rốt cuộc muốn gì?”

Gã áo trắng lạnh lùng nói: “Chỉ cần các người thuần phục dưới trướng Hải Sa Bang, phái Thái Sơn vẫn là phái Thái Sơn. Hơn nữa, ta còn có thể giúp ngươi trọng trấn lại huy hoàng lúc xưa.... Sao? Chỉ cần các ngươi ăn thứ này vào.” Nói xong lật tay, một hạt đan dược màu đỏ xuất hiện.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK