Đỉnh Kiếm Ngưng Phong, gió lạnh không thôi, mây trắng từ từ trôi rồi không còn tăm tích, phảng phất như mang theo thứ gì đó.
Bỗng nhiên, một tiếng sáo du dương vang vọng trong ngọn núi, lại thổi khúc nhạc đó... Nhạc Phàm xếp bằng trên tảng đá, nhìn lên chân trời phía xa xa, không phải tê dại cũng chẳng phải vô tình, chỉ là cảm giác cô độc, nó có thể an ủi ngọn lửa giận bừng bừng trong lòng.
“...” Tiếng sáo ngân lên, lại là khúc nhạc chưa bao giờ hoàn thành đó.
Khúc nhạc này do Nhã Nhi dạy lúc trước, Nhạc Phàm sao lại không thuộc hết cơ chứ? Chỉ có điều, chàng cố gắng chọn cách lãng quên! Có lẽ, chỉ có làm như vậy mới có thể thổi khúc nhạc đó mãi mãi, không bao giờ có ngày kết thúc.
Bởi vậy, khúc nhạc này, tên là “Trăm năm”... Nhạc Phàm buồn bã một lúc lâu rồi mới thu lại tâm tình, lẩm bẩm: “Đã hơn nửa tháng rồi, thời gian trôi qua nhanh thật!”
Mấy ngày nay, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Nhạc Phàm, Tô Phóng Hào và Thiết Cường cũng đã khỏe mạnh trở lại, việc dạy dỗ Thiết Nam cũng đã đi vào nề nếp, không cần chàng tự đốc thúc nữa.
Buổi tối nghiên cứu thuật Kỳ Kinh, lúc rảnh rỗi chàng lại tới đỉnh Kiếm Ngưng này một lúc, hít thở bầu không khí giữa đất trời, thử khai mở linh khiếu, khôi phục nguyên khí trong cơ thể.
Thi thoảng lại thổi một khúc nhạc, mặc dù chỉ là nửa khúc... Thi thoảng lại nhìn về xa xăm, tuy chẳng thấy được nàng... Cuộc sống nơi này an bình hài hòa, rời xa chốn giang hồ huyên náo, ngăn cách các thế tục phiền nhiễu. Ít ra mọi thứ ở nơi này trong mắt Nhạc Phàm đều thật tươi đẹp, chỉ có thời gian mới là thuốc giải vô tình nhất.
Nửa tháng trôi qua, rốt cuộc Nhạc Phàm cũng cảm thấy một tia nguyên khí xoay quanh người chàng, khiến chàng vô cùng mừng rỡ. Song điểm kỳ lạ là luồng nguyên khí này lại có màu trắng sữa, như trở lại điểm khởi đầu tinh thuần nhất. Điều duy nhất Nhạc Phàm tiếc nuối là linh khiếu trên đỉnh đầu vẫn không chút động tĩnh. Có điều, Nhạc Phàm cũng biết, chuyện này không vội được.
“Ài!”
Buông bỏ cảm xúc trong lòng, Nhạc Phàm lật tay phải lên, một mũi tên nhỏ màu xám sáng tinh xảo xoay tròn trong lòng bàn tay chàng, tỏa ra quầng sáng màu vàng sậm, trông thật lộng lẫy.
“Tuyệt Tiễn? Cái tên này cũng không tệ!” Nhạc Phàm nghe được không ít lời đồn liên quan tới Tiễn Hồn từ chỗ Quý lão. Nói đến sự thần bí của Tiễn Hồn, Nhạc Phàm cũng rất bất đắc dĩ, ngay chính bản thân chàng cũng không hiểu rõ sự ảo diệu của nó.
Tuy rằng Nhạc Phàm có thể nhận biết sự tồn tại của nó, khống chế lực lượng của nó, song vẫn có một khoảng cách khiến chàng không tìm hiểu được.
Nếu là trong mắt dị thuật sư, Tiễn Hồn có thể tính là lực lượng tinh thần thăng hoa, song Nhạc Phàm lại càng muốn coi nó như ấn ký linh hồn, bởi chàng cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Tiễn Hồn không như bình thường, cảm giác nó rất thân thiết và ấm áp.
... “Tiễn Hồn” dùng tinh thần lực làm thủ đoạn công kích, trừ phi đối phương có tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, bằng không, không cách nào ngăn cản sự xâm lấn của Tiễn Hồn vào tâm linh.
Từng hai lần sử dụng Tiễn Hồn, Nhạc Phàm phát hiện uy lực của nó còn lớn hơn so với tưởng tượng, thậm chí có thể cảm nhận được sự xao động của nhân tình trong nó. Tình cảnh như vậy khiến chàng nhớ tới thất tình chi khí. Bảy luồng nguyên khí cũng là phương thức công kích có cảm tình, chỉ có điều nguyên khí là thủ đoạn công kích thực chất còn Tiễn Hồn chỉ có thể tiến hành công kích về tinh thần.
Trong lòng hơi lay động, Nhạc Phàm thu lại Tiễn Hồn, giơ sáo trúc lên, lại bắt đầu thổi khúc nhạc mãi mãi không có hồi kết – “Trăm năm”!
Giai điệu ưu thương mờ ảo lại vang vọng bên tai, rung động tới tận tâm linh, cũng là lời bộc bạch xa xăm... Trong đầu, một bóng dáng tinh tế dần hiện lên, khuôn mặt non nớt, đôi mắt linh động, thần sắc kiên định... Nàng thích cười, thích khóc, nhưng trước nay chưa bao giờ quậy phá... Nàng rất lương thiện, đáng yêu, rất hay xúc động... Lệ nhiễm bụi, nhớ lại xa xăm, chẳng hay người không về. Đau lòng tóc bạc, tâm đã loạn, ngẩng đầu nhìn lên lời chẳng nói. Gió ùa xuống mặt đất, chân trời mênh mông nỗi nhớ không đường. Trông mòn con mắt, đã trải trăm năm... Cuộc sống chỉ như một chớp mắt, thời gian là vĩnh hằng. Nếu thời gian là một chớp mắt, vậy thứ vĩnh hằng, chỉ có thể là mong nhớ.
Trong thức hải, Tiễn Hồn xoay chuyển càng lúc càng nhanh, chẳng biết từ lúc nào, xung quanh đã lưu chuyển một vầng sáng màu cam, còn Nhạc Phàm chìm đắm trong tiếng sáo lại hoàn toàn không phát hiện.
... Chẳng biết đã qua bao lâu, mây trắng nơi chân trời lại từ từ bay qua, không hề ngừng lại. Tầng mây dầy đặc che kín ánh sáng của mặt trời, từ xa nhìn lại, đỉnh Kiếm Ngưng như sinh ra một làn mây mờ lượn lờ trong cõi tiên sơn.
“...” Tiếng sáo ngưng lại, lòng Nhạc Phàm cũng từ từ hồi tỉnh từ trong cõi hư ảo. Như phát hiện ra điều gì, chàng lập tức thu liễm tâm thần, nhìn lại trong cơ thể... “Quả nhiên là vậy!” Nhạc Phàm vừa nhìn vào, phát hiện xung quanh Tiễn Hồn lưu chuyển một quầng sáng màu cam, theo đối chiếu với thất tình chi khí trước đây, màu cam đại biểu cho nhung nhớ. Nói cách khác, Nhạc Phàm có thể sử dụng suy nghĩ về thất tình để rèn luyện Tiễn Hồn.
Thật ra, thất tình của ocn người đều đại biểu cho tinh thần, cho bảy loại cảm xúc bất đồng, còn Tiễn Hồn cũng là một biểu hiện của lực lượng tinh thần. Như vậy, dùng thất tình luyện tiễn cũng có thể lý giải được.
Nguyên khí đang từ từ khôi phục, giờ đã có phương pháp tu luyện mới, con lại một con đường mới trải ra trước mắt Nhạc Phàm, nhưng chỉ chàng mới biết, phương hướng của mình chưa bao giờ dao động.
Nghĩ tới làm ngay, Nhạc Phàm nhắm hai mắt lại, dùng tâm thần bản thân kết nối với Tiễn Hồn, buông hết tình cảm trong lòng ra, truyền lại... Những lời quở trách và dạy bảo của phụ thân... Sự quan tâm ân cần và thân thiết của Vạn tiên sinh... Nụ cười tươi tắn của Nhã nhi... Không bao lâu sau, những giọt mồ hôi cay đắng, bi sầu, chua xót trong thời gian trưởng thành... Chiến trường vô tình, giết chóc bất tận, thân thể mệt mỏi khôn tả, đau đớn và tuyệt vọng, rốt cuộc là trời xanh bất nhân hay là lòng người bất định... Thương hải hóa tang điền, không biết đã xoay chuyển qua bao lần luân hồi. Dòng sông lịch sử liệu có ghi lại những người hôm nay... Cảm xúc nhất thời diễn giải hết tình sầu nhân thế, vô số đáp án song vẫn không giải được hoang mang trong cõi lòng.
Một giọt nước mắt lướt qua gò má, không phải Nhạc Phàm đang khóc, buông mọi tâm tình trong lòng ra khiến chàng nảy sinh rất nhiều cảm xúc.
Hồi tưởng không phải mềm yếu, hồi tưởng cũng không phải dũng cảm... Hồi tưởng, chỉ là một cảm giác hoài niệm về quá khứ mà thôi!
... Trong thức hải, vô số vầng sáng bảy màu tinh tế bao phủ Tiễn Hồn vào giữa, từ từ lưu chuyển, kết thành dạng kén, còn Tiễn Hồn lại xoay chuyển điên cuồng, như muốn tránh khỏi sự trói buộc của những tình cảm này.
“Xẹt~~ xẹt~~”
Vô số tin tức truyền vào Tiễn Hồn, tạo ra phản ứng kịch liệt khiến Nhạc Phàm như muốn sụp đổ, đâu đau đớn như muốn nổ tung.
“Đau! A----“ Nhạc Phàm gầm nhẹ một tiếng, bắp thịt toàn thân đột nhiên co rút lại. Nếu là đau đớn bình thường, chàng chắc chắn sẽ không thất thố như vậy, chỉ có điều cảm giác đến từ tinh thần này thật sự khó lòng chịu nổi.
Đau đớn sâu tận xương tủy, đau đớn tới mức như tê dại, song Nhạc Phàm quyết không từ bỏ. Chàng biết, thứ đau đớn thật ra chỉ là cảm giác chứ không phải thân thể mình, nếu ngay điều này cũng không chịu được, vậy làm sao đứng trên thất tình. Tuy rằng chặng đường còn rất xa, nhưng Nhạc Phàm cũng kiên định bước ra bước thứ nhất... “Xẹt~~ Xẹt~~”
... Thời gian như trôi qua đã lâu, rất lâu, Nhạc Phàm bị cơn đau ăn mòn tới mức tê dại, còn phản ứng của Tiễn Hồn cũng dần khôi phục lại.
Thiên địa vạn vật đều sinh ra trong đó, luân hồi nằm ngoài cõi u minh, sinh ra là bộc phát, chết đi là u tĩnh. Trong lòng giác ngộ, rung động, Nhạc Phàm đột nhiên tỉnh lại, không thể nói rõ cảm giác mông lung này là vô tình hay là thiên đạo... Cảm giác được bảy quầng sáng từ từ truyền vào trong Tiễn Hồn, tinh thần Nhạc Phàm phấn chấn, lặng lẽ xem biến đổi, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của bản thân, cũng quên luôn những đau đớn phải chịu đựng.
“Xẹt~~ Xẹt~~”
Khi Tiễn Hồn hấp thu đến một mức nhất định, vầng sáng trong thức hải cũng an tĩnh trở lại, ngưng kết thành bảy luồng sáng lấp lánh, xoay chuyển quanh Tiễn Hồn, như bảy con du long, còn rực rỡ tráng lệ hơn nhiều so với quá khứ.
Nhạc Phàm nhẹ nhàng mở hai mắt, phất tay phải, Tiễn Hồn xuất hiện trong lòng bàn tay. Chỉ thấy bảy luồng sáng rực rỡ xoay chuyển quanh mũi tên, phát ra hào quang như thực chất.
Vung tay lên, Tiễn Hồn chỉ để lại một đạo tàn ảnh, khi nó xuất hiện lại lần nữa đã xuyên qua một gốc đại thụ cách xa hơn mười trượng.... “Ầm~~” Gốc cây lớn lập tức nổ tan thành hai đoạn, trong lúc vụn gỗ còn đang bắn lung tung, Tiễn Hồn đã trở lại lòng bàn tay Nhạc Phàm.
Thủ đoạn công kích thật lợi hại, chẳng những có thể tiến hành tấn công về mặt linh hồn còn có thể công kích thực chất. Tuy rằng lực lượng công kích thực chất không sánh bằng cao thủ tiên thiên bình thường, nhưng tốc độ của Tiễn Hồn cực kỳ nhanh chóng, khiến người ta khó lòng phòng bị. Thủ đoạn công kích quỷ dị như vậy, tin rằng khắp giang hồ không tìm ra người thứ hai.
“Chỉ hấp thu một chút tình cảm đã có uy lực như vậy, rốt cuộc Tiễn Hồn còn bao nhiêu bí mật? Ha ha...” Nhạc Phàm cười khổ, lật tay thu hồi lại Tiễn Hồn, phủi phủi trước ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn về xa xăm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK