Xung quanh chùa Phong Nguyệt bừa bộn ngổn ngang, đám vệ binh gấp rút cứu hỏa cứu người, không ai phát hiện bầu không khí dị thường giữa hiện trường.
“Chết rồi, chết hết rồi! Họ chết hết rồi!”
Vô số tiếng kêu thảm thiết trong tuyệt vọng vang lên, xúc động nỗi đau ẩn giấu nơi sâu xa nhất trong lòng Nhạc Phàm!
Trên chiến trường đâu phải không có chuyện chém giết thảm khốc, cũng chẳng phải không có máu tanh và thương tích, chỉ có diều những cảm thụ đó khác xa lúc này.
Khi hy vọng đã tiêu tán, trong lòng đã không còn đòi hỏi về thời gian, Nhạc Phàm lại ôn lại cảm giác kêu gọi quen thuộc đó, làm sao trốn tránh được kia chứ? Thôn Lưu Thủy, thôn Đào Nguyên, cảnh tượng lúc bị chém giết lúc đó như soi rọi lạit rong đầu! Bóng tối khỏng lồ kia ép chàn tới mức gần như không thở nổi. Chỉ có hoàn toàn cắt đứt nó đi...
Nhạc Phàm nhấc đại đao lên, bước bước về phía đám người Phong Dã. Hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị không mang theo chút cảm tình nào, khiến người ta không cách nào nhìn thấu chàng đang suy nghĩ điều gì! Có điều, Thi Bích Dao lại dám khẳng định, lần này Nhạc Phàm thật sự nổi giận rồi, hơn nữa cơn giận lần này cũng khó lòng dập tắt nổi!
“Cộp ~~ Cộp ~~”
Nhạc Phàm không nói gì, chỉ lặng lẽ cất bước. Mỗi bước đặt xuống, những người giang hồ xung quanh đều cảm thấy áp lực, mỗi bước chân như tiếng chùy sắt nặng nề đập vào lòng bọn họ, cảm giác bực dọc khó lòngc hịu nổi. Chỉ có điều, ai dám bước lên ngăn cản?
๑๑۩۞۩๑๑
Sư Nhược Tình từ nhỏ đã quen sống an nhàn sung sướng, đương nhiên không cách nào hiểu được tâm trạng của người khác, thậm chí ả vốn chẳng buồn để ý tới cảm thụ của người ta.
Mắt thấy Nhạc Phàm bước từng bước tới, Sư Nhược Tình lại nhớ lại cảnh tượng cahcs đây không lâu, cũng chính người trước mắt đã chẳng chút lưu tình đánh lên khuôn mặt mình, khiến dung nhân bị hủy hoại hoàn toàn. Nỗi nhục đó sao nuốt trôi được, lửa giận trong lòng lập lập tức bùng lên.
“Tên thối tha kia! Đi chết đi... Ta mặc kệ ngươi là ai, lợi hại thế nào, đắc tội với ta vậy đã định trước ngươi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì rồi!” Lên tiếng thóa mạ xong, ả lại nghiến răng rít lên, song lửa giận vẫn chẳng hề nguôi ngoai.
Sau đó ả lại lộ vẻ dữ tợn, tàn nhẫn nói: “Sư huynh, giờ muội không muốn hắn chết, huynh giúp muội phế bỏ hắn, chặt đứt tay chân hắn, móc con mắt hắn ra, cắt đứt đầu lưỡi của hắn... Còn nữa, giết sạch nhưunxg người hắn quen biết, muội muốn hắn sống không được chết không xong! Hối hận cả đời, đau đớn cả đời ~~~” Câu cuối cùng đã rống lên với vẻ đầy điên cuồng.
Phong Dã ở bên cạnh gật đầu, nói với vẻ âm trầm: “Hóa ra ngươi là Lý Nhạc Phàm! Ta cũng đã nghe chuyện của ngươi, chẳng trách ngươi dám tùy tiện nhưu vậy... Hừ! Có điều, ngươi đã đắc tội sư muội ta, vậy thì...”
Lời chưa nói dứt đã thấy Nhạc Phàm biến mất ngay trước mắt mình.
“Các ngươi đều đáng chết!!! Hống~~” Tiếng rống giận rung trời, bóng người thoáng hiện lên trước mặt Sư Nhược Tình.
“Không tốt!” Phong Dã là kẻ đầu tiên phản ứng lại, vội vàng chặn giúp Sư Nhược Tình ở bên cạnh. Tuy hắn đã rất cảnh giác song vẫn đánh giá thấp thực lực của Lý Nhạc Phàm.
“Sư muội, mau né tránh!”
“Đại tỷ~~”
“Mau tránh ra~~~”
Lúc này đám người Ba Hùng, Nhuế Anh mới kịp phản ứng lại, lao lên phía trước.
Đao của Nhạc Phàm như một ngọn núi khổng lồ khiến người ta cảm nhận được uy thế bễ nghễ, không thể phản kháng nổi!
Đao của Nhạc Phàm như biển sâu vạn trượng, áp lực cực kỳ kinh khủng khiến người ta gần như nghẹn thở!
Còn Sư Nhược Tình đang đứng ngay đầu sóng ngọn gió!
๑๑۩۞۩๑๑
Thời gian trong mắt Sư Nhược Tình như chậm lại, lưỡi đao lớn dần trong mắt ả, chỉ có thể từ từ đợi cái chết đến gần.
Ả tuyệt vọng song không cách nào la lên! Sợ hãi song không cách nào giãy dụa! Đột nhiên, ả không còn nghe thấy gì, bốn phía yên tĩnh lạ thường.
Chẳng rõ do cầu sinh hay do bản năng, Sư Nhược Tình giơ tay trái lên muốn ngăn cản đòn này. Song ả quên cả rút binh khí của bản thân ra, thậm chí quên cả việc vận cương khí hộ thân... Đẫu sao mọi thứ đến quá nhanh!
“Xoạt!” Một âm thanh nhỏ vang lên, lưỡi đao chẳng gặp chút trở ngại nào xuyên qua tay trái Sư Nhược Tình, đánh thẳng về xuống đỉnh đầu ả, tư thế như sắp một đao chia hai nửa...
Đúng lúc này, Phong Dã tới kịp, vội vàng đánh ra một luồng kình khí âm nhu đẩy Sư Nhược Tình sang một bên, cứu ả một mạng ngay lúc gian nguy nhất! Chỉ có điều, dẫu cứu được ả song không ngăn cản được đao thế của Nhạc Phàm.
Thất Tình Đao Pháp —— Vô Hồi Thức!
Một đao chém xuống, toàn bộ cánh tay trái của Sư Nhược Tình văng ra! Một cánh tay tinh tế đẹ đẽ như vậy cứ thế cắt thành ahi đoạn... Mà đao thế của Nhạc Phàm không giảm, tiếp tục đuổi theo Phong Dã không rời.
Thất Tình Đao Pháp —— Vạn Quân Thức!
Nắm chắc tiên cơ, Nhạc Phàm múa đao chém mạnh, chỉ công không thủ, đánh cho Phong Dã không còn lực chống đỡ, nếu không nhờ có thân pháp quỷ dị linh hoạt, lại thêm hộ thể cương khí, sợ rằng hắn đã sớm thành vong hồn dưới lưỡi đao.
Trong lúc đang giao đấu, sư huynh đệ Ba Hùng cũng đã lao lên...
Chỉ trong chớp mắt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến người ta không phản ứng kịp.
“...”
Cho dù xung quanh Phong Nguyệt Từ vô cùng hỗn loạn, thế lửa bùng lên đầy trời, song giữa quảng trường mọi người lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
Một cô gái xinh đẹp, cứ thế bị phế bỏ!
Đây chính là Đao Cuồng. Máu lạnh tàn khốc, đao thế vô tình, hung tàn vô địch!
Sư Nhược Tình lúc này đang co quắp ngồi trên mặt đất, thân thể co rút lại đầy đau đớn, ánh mắt trống rỗng nhìn bàn tay cụt và vũng máu trên mặt đất, miệng lẩm bẩm: “Tay ta? Tay ta đâu rồi! Sao không còn nữa?”
“Đại tỷ!”
“Nhị tỷ, mau điểm huyệt cầm máu!”
Nhuế Anh và Cận Quỳnh Vân nhanh chóng lao tới, vội vàng băng bó vết thương cho Sư Nhược Tình.
“Sao tay ta không còn? Ta không thể không cót ay, không thể không có tay...” Ánh mắt Sư Nhược Tình đờ đãn, nước mắt trào ra, không nói nên nổi là khuất nhục hay hối hận.
๑๑۩۞۩๑๑
“Viu ~~ Viu~~”
Tiếng đao rít gào trong gió, tiếng quyền cước vang lên. Nhạc Phàm cùng bốn người Phong Dã đao chưởng giao đấu tới tối tăm trời đất.
Một bên là Đao Cuồng hung danh vang thiên hạ, một bên lại là những cao thủ trẻ tuổi lai lịch bí ẩn, thân thủ siêu phàm, hai bên đấu tới cùng ai sẽ thắng ai sẽ bại? Mọi người đều âm thầm phỏng đoán song sâu trong lòng lại hy vọng Nhạc Phàm chiến thắng. Bất kể trước đây Lý Nhạc Phàm ra sao, giờ khắc này hắn vẫn đứng bên đám người bọn họ.
Thất Tình Đao Pháp – Cuồng Vũ, Nộ Chiến!
Quần công loạn chiến vốn là thế mạnh của Nhạc Phàm, giờ lĩnh ngộ của chàng đối với đao pháp còn hơn lúc trước, các chiêu thức liền mạch thoải mái, như một thể. Đao vốn vốn không cương song thế cực kỳ mạnh mẽ, đối mặt với thế công bất đồng từ kẻ địch, Nhạc Phàm vẫn thong dong phản kích, không hề có cảm giác vất vả.
Mắt thấy thời gian càng lúc càng kéo dài, Phong Dã cũng bắt đầu nôn nóng, đột nhiên hét lên: “Chiêu thức không đủ, xuất kiếm!”
Nói xong, bốn người cùng nhảy lên không trung, bàn tay hợp lại! Hóa ra Phong Dã nói xuất kiếm không phải chỉ rút kiếm giao đấu mà là dùng thân hóa kiếm, dùng lực chế địch, cũng như lúc đối phó với Phổ Quang đại sư.
“Thiên Kiếm Diệt~~”
Trên không trung, bốn người phóng cương khí ra, hình thành bốn thanh kiếm khổng lồ, ngoại trừ thanh kiếm do Phong Dã biến thành có màu xanh, kiếm thể của ba người còn lại đềul à trong suốt. Bốn thanh kiếm giángt ừu trên trời xuống, vang lên tiếng “xuy xuy” giữa không khí, như muốn xé tan mọi thứ.
“Hống~~”
Khí thế Nhạc Phàm bùng phát, toàn thân lấp loáng hồng mang, một con huyết long ẩn hiện quanh người, tiếng long ngâm vang tận chân trời. Ngay cả trên đại đao cũng bao phủ một lớp hồng mang nhàn nhạn.
Thất Tình Đao Pháp – Luân Hồi thức!
“Bùng, bùng...”
Cuồng đao loạn khởi, giao chiến tứ kiếm, tỏa ra từng quầng sáng... Tạo thành từng tiếng lách cách, từng đợt chấn động vang dội... Không trung, mặt đất, cát đá bay loạn, ánh đao kiếm khí ngang dọc khắp trời.
Phổ Quang đại sư vội vàng bảo vệ đám người Hình Trọng lui lại. Hai hàng mi thanh tú của Thi Bích Dao cau lại, bất giác che trước mặt Tạ Tiểu Thanh.
“Đại sư, ngài xem bọn họ ai chiếm thượng phong?” Hoàng tham tướng tuy cũng là người luyện võ, song thấy tình cảnh này hoàn toàn không nhìn thấu nổi. Những người trong giang hồ khác cũng đều như vậy, nghe câu hỏi này đều chuyển mắt nhìn sang phía Phổ Quang đại sư.
“A di đà phật!” Phổ Quang đại sư không đáp lời, ánh mắt đầy thương cảm nhìn bốn phía xung quanh nói: “Là ma cũng là phật, Lý cư sĩ thật khiến người ta khó lòng nhìn thấu!”
๑๑۩۞۩๑๑
“A~~~~”
“A~~”
Hai tiếng kêu thảm vang lên, hai bóng người rớt từ trên không trung xuống mặt đất, sống chết không rõ.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy hai người Tân Phi, Tang Lang máu me khắp mình, trên ngực còn một dấu vết rất sâu – là vết đao! Trọng thương như vậy đẫu bất tử sợ cũng bị phế bỏ!
“Xuy~~ Xuy~~”
“Bùng~~”
Lại một đợt va chạm, ba người từ từ kết thúc!
Nhạc Phàm nâng đao dứngddoó, khuôn mặt không chút biểu tình, trong mắt lại nhiều thêm vẻ bìnht ĩnh, còn Phong Dã, ba Hùng người đầy vết đao, nửa quỳ trên mặt đất.
Bọn họ hoàn toàn thất bại, thua dưới một người một đao. Nhớ lại những gì mình kêu gào lúc vừa rồi, cảm giác chẳng khác gì một tên hề nhảy nhót! Vừa nhục nhã! Vừa đả kích!
Từ trước tới nay, trong mắt đám người Phong Dã, những kẻ khác chỉ như con giun cái dế mặc cho mình chà đạp! Song tới giờ nhìn lại, thật ra bản thân mình trong mắt người khác cũng chẳng khác gì con giun cái dế!
Trong lúc này, Nhạc Phàm đi tới trước mặt hai người Phong Dã, giơ cao đại đao, đang định chém xuống!
“Đừng~~”
“Sư huynh!”
Nhuế Anh, Cận Quỳnh Vân vộiv àng xông lên, song còn kịp sao?
Đang lúc mọi ngườit ưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc, tình thế đột nhiên biển chuyển...
“Hả! Là ai?” Nhạc Phàm đột nhiên cứng người, trong đầu bỗng vang lên tiếng động hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng lại như bị ngàn vạn mũi châm đâm vào, đâu đớn dữ dội.
"Hống —— "
Mọi người thấy Nhạc Phàm gầm lên giận dữ rồi ôm đầu giãy dụa, sắc mặt từ đau khổ biến thành dữ tợn, mồ hôi đổ ra như mưa. Bên ngoài cơ thể nhưu bao phủ bởi một tầng khí đen lúc ẩn lúc hiện!
Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là thế nào? Biến hóa đột nhiên diễn ra khiến mọi người đều mờ mịt!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK