Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong căn phòng nhỏ, Nhạc Phàm và tô phóng hào hàn huyên gần hai canh giờ, nếu không vì lo lắng thân thể Tô Phóng Hào vùa hồi phục, sợ rằng còn nói lâu hơn.

Ngay lúc Nhạc Phàm đứng dậy định đi khỏi, Tô Phóng Hào như nhớ ra điều gì đó, lại nói tiếp: “Tiểu Phàm, con có từng nghĩ tới việc tranh đoạt Vũ Tàng không?”

“Không ạ.” Nhạc Phàm trả lời thành thật.

Tô Phóng Hào nói: “Sau trận chiến trên đỉnh Bình Nham, các đại môn phái đều quyết định tu dưỡng một thời gian, ngoại trừ tấm bản đồ kho báu ở chỗ Triệu gia và Thiên Tà Tông ra, ba tấm bản đồ còn lại do tứ đại thế gia bảo quản, đợi một tháng sau sẽ lại tập trung ở Vân Nam. Vẫn còn thời gian một tháng đó, con tự quyết định đi! Dẫu sao một mình con đối địch với nhiều thế lực như vậy vẫn có vẻ lực bất tòng tâm.”

Nhạc Phàm biết Tô Phóng Hào nói vậy là cố ý giảng cho mình nghe, lập tức gật đầu nói: “Con sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Nói xong bèn bước ra phía ngoài cửa.

Hơi cảm thán, Tô Phóng Hào lẩm bẩm: “Tiểu Phàm đã trưởng thành rồi... Cố gắng lên!”

... “Lý đại ca! Tô gia gia đã đỡ hơn chưa?”

Nhạc Phàm vừa bước ra khỏi cửa phòng, Thiết Nam đã chạy tới đón, xem ra y đứng đây cũng đã lâu rồi.

Nghe giọng quan tâm của Thiết Nam đối với Tô Phóng Hào, Nhạc Phàm bất giác mỉm cười, ánh mắt khi nhìn y đã không như trước kia nữa. Không còn là hữu nghị và tán thưởng nữa, giờ phần nhiều là thân thiết và quan tâm.

Bước tới trước, Nhạc Phàm thân mật vỗ vỗ vai y rồi cười nói: “Tô gia gia ngủ rồi, tối nay ngươi hãy đến thăm.”

“Ừm.” Thiết Nam trả lời, có vẻ định nói gì đó song lại thôi.

Nhạc Phàm thấy thần sắc y có vẻ không ổn bèn cười hỏi: “Có phải đệ có chuyện gì muốn nói không?”

Do dự một lát, Thiết Nam cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên nói: “Lý đại ca, đệ biết huynh rất lợi hại, huynh... huynh có thể dạy đệ võ công không?”

Nhạc Phàm không mấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Thiết Quyền môn của hai người sao lại ảm đạm như vậy? ta thấy nền tảng võ học của sư phụ đệ cũng rất vững chắc, hẳn cũng là cao thủ nhất lưu, sao đệ không tìm ông ấy?”

Thiết Nam cười khổ nói: “Sư phụ nói võ công của chúng ta bị khuyết thiếu không được đầy đủ, nếu luyện sẽ gặp nguy hiểm, cho nên không dạy cho đệ cách trịnh uyển luyện, chỉ dạy đệ một ít công phu quyền cước bình thường... Thật ra Thiết Quyền môn bọn đệ trên giang hồ cũng chỉ là môn phái nhỏ, từ sau khi Thiết Quyền kinh do sư tổ truyền xuống bị thất lạc, Thiết Quyền môn đã xuống dốc thành một võ quán rồi.

Cho dù mở võ quán, học đồ tới Thiết Quyền môn bọn đệ cũng có hơn trăm. Có điều vì mấy võ quán xung quanh chèn ép, sư phụ không địch lại bọn họ cho nên đệ tử của võ quán đều bỏ đi, thành ra Thiết Quyền môn giờ mới ảm đạm như vậy.”

“Ồ!” Nhạc Phàm nghe xong, thản nhiên hỏi tiếp: “Vậy sao Thiết Nam lại đột nhiên muốn ta dạy võ?”

Thiết Nam nói rất chân thành: “Vì đệ muốn trở nên mạnh mẽ... Nghe lời của Lý đại ca, đệ đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu được, có một số chuyện phải tự tay mình thực hiện, cho dù hy vọng có xa vời, nhưng ít nhất đệ cũng đã nỗ lực, đệ sẽ không phải hối hận!”

“Tốt tốt tốt!” Nhạc Phàm vui mừng nói: “Ta biết đệ sẽ hiểu mà.”

Nhìn sắc trời một chút, lại nói tiếo: “Giờ vẫn còn sớm, trước tiên đệ cứ đem những gì học được ra luyện một lần xem, ta cần phải căn cứ vào điều kiện của đệ để quyết định xem nên dạy cái gì.”

Về võ học, trước giờ Nhạc Phàm đều không keo kiệt, huống chi sau khi chàng biết Thiết Nam chính là cháu trai của Tô Phóng Hào, đã sớm coi y như anh em, như người thân của mình, tất nhiên cũng đồng ý giúp hắn. Đương nhiên, với vu vi và kiến thức về võ học hiện giờ của Nhạc Phàm, muốn dạy cho người khác cũng chẳng khó khăn gì.

... Trong hậu viện vang lên tiếng cước “vù vù” Thiết nam không ngừng múa võ trong bãi đất trống ngoài sân, dù mồ hôi đã thấm đẫm thân thể song vẫn diễn luyện rất tỉ mỉ.

Thiết Tiệt Quyền là quyền đạo chính tông, xét về mặt chiêu thức có thể nói nó thuộc hàng nhất phẩm.

Đánh xong bộ quyền này, Thiết Nam thu công rồi chạy tới trước mặt Nhạc Phàm, hơi chột dạ nói: “Lý đại ca, huynh thấy sao?”

Nhạc Phàm trầm ngâm nói: “Ta nghĩ lúc mới được sáng tạo bộ quyền pháp này hẳn chú trọng về mặt lực lượng, vừa rồi lúc đệ luyện quyền, chiêu thức tuy không tệ lắm song lại không cách nào phát huy ra những điểm tinh túy của nói. Nếu chỉ dùng để rèn luyện thân thể thì hiệu quả cũng không tồi, song nếu muốn dùng để đối địch thì lại chỉ đẹp mà không hữu dụng... Có đièu, ta thấy đệ không giống như đang tích sức không phát, có chuyện gì vậy?”

Thiết Nam nghe vậy ngượng ngùng nói: “Thật ra, đệ cũng cảm thấy mình còn chưa dùng hết sức, nhưng mỗi lần đánh quyền xong luôn cảm thấy không dùng sức được.”

“Vậy sư phụ đệ có biết chuyện này không?”

“Đệ... đệ...” Ánh mắt Thiết Nam lảng tránh, cuối cùng cúi đầu nói: “Vì đệ học lén quyền kinh không trọn vẹn kia nên không dám nói cho sư phụ.”

“Hả... Không đúng!” Nhạc Phàm ngẩn ra, bỗng nhiên nắm tay phải Thiết Nam kiểm tra một hồi.

... Thấy Nhạc Phàm cau mày, Thiết Nam cẩn thận hỏi: “Có phải có vấn đề gì không?”

Nhạc Phàm nói: “Đệ tu luyện bộ quyền pháp này đã bao lâu rồi?”

Thiết Nam nhẩm tính một chút rồi cúi người nói: “Đã... Đã mười năm rồi... Chẳng lẽ thật sự không thể luyện?”

Nhạc Phàm gật đầu nói: “Công pháp trịnh uyển luyện tối kỵ không trọn vẹn, bằng không sẽ gặp nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma... Có phải mỗi tháng một lần, đan điền của đệ sẽ đau như bị trướng, như toàn thân đều xé rách?”

Thiết Nam kinh hãi, sửng sốt gật đầu nói: “Vâng, có vài lần suýt chút nữa không nhịn nổi cắn lưỡi tự vẫn. Vậy... vậy phải làm sao đây?” Giờ y chẳng còn tâm trí đâu thỉnh giáo Nhạc Phàm về võ học, có thể giữ mạng đã là tốt lắm rồi.

Nhạc Phàm buông tay ra, thở dài một hơi rồi nói: “Vừa rồi ta quan sát trong cơ thể đệ, một luồng chân khí hùng hậu tụ tập ở đan điền. Cái này cũng không có gì lạ, nhưng đệ lại chỉ có thể tụ khí, không hiểu cách vận khí... Suốt mười năm, chân khí của đệ càng lúc càng tích tụ nhiều, mỗi khi tràn đầy, đan điền lại đau nhói một lần. Đau một lần, chân khí đệ cũng ngưng luyện một lần... Cứ tuần hoàn như vậy, mỗi lần một đau hơn. Đệ có thể chịu đựng nhiều năm như vậy cần có nghị lực tới mức nào!”

Thiết Nam khổ sở nói: “Muốn sống tốt hơn vậy nhất định phải tự cố gắng. Cho nên cho dù có đau đến mức nào đệ cũng không thể từ bỏ. Đệ mong rằng sẽ có ngày mình có thể gây dựng lại Thiết Quyền môn, đệ cảm thấy, đó là ý nghĩa của cuộc sống đệ...”

“Gặp họa mà được phúc! Chính vì đệ kiên trì như vậy nên chân khí trong đan điền cực kỳ tinh khiết. Nếu dùng lượng để tính, giờ đệ mới chỉ là luyện khí trung kfy mà thôi. Nhưng nếu xét về mặt chất lại có uy lực của tụ đỉnh kỳ, khoảng cách không thể coi là nhỏ được.” Nhạc Phàm nhìn Thiết Nam, khẽ mỉm cười.

Thiết Nam bất đắc dĩ nói: “Vậy thì sao, vẫn không dùng được mà, hơn nữa còn đau hết tháng này đến tháng khác, vậy có tác dụng gì?”

“Hữu dụng, đương nhiên là hữu dụng rồi.” Nhạc Phàm chẳng hề để ý tới vẻ kinh ngạc của Thiết Nam, tự nói: “Vốn dĩ ta vẫn thấy khó, với tuổi hiện giờ của đệ muốn tiến bộ rất khó khăn, không ngờ căn cơ của đệ lại vững chắc tới vậy, giảm cho ta không ít phiền phức, hơn nữa...”

Nghĩ tới một chuyện, Nhạc Phàm càng vui mừng, tiếp tục nói: “Hơn nữa ta còn có thể hoàn thành ủy thác của một vị lão tiền bối.” Nói xong bèn lấy từ trong ngực ra một vật được bao bởi lớp giấy dầu, không biết là thứ gì.

Linh thức của Nhạc Phàm buông ra, cảm giác xung quanh trăm trượng không có người lạ nào, giờ mới yên tâm đưa vật đó cho Thiết Nam.

“Đây là cái gì?” Thiết Nam cầm cái bọc giấy dầu lên, lòng đầy nghi hoặc.

“Bên trong là một cuốn sách, hun đúc tâm huyết cả đời của một vị tiền bối, còn liên lụy tới vô số ân oán giang hồ. Tiền bối ấy bảo ta tìm một truyền nhân phẩm hanh đoan chính, giúp ông ấy truyền tâm huyết cả đời lại.” Nhạc Phàm ngăn Thiết Nam đang định mở miệng nói lại, nghiêm mặt nói: “Giờ ta có thể nói cho đệ, quyển sách này tên là Vũ Kinh Tổng Cương, giờ ta đại diện cho Bạch tiền bối, truyền sách lại cho đệ.”

Vũ Kinh Tổng Cương! Trong thiên hạ giang hồ, không ai không muốn chiếm lấy. Năm đó vì bản tổng cương võ học này đã dấy lên một trận giết hcóc tanh máu trong giang hồ! Chẳng ngờ hôm nay lại rơi vào trong tay một cậu nhóc rất bình thường. Hơn nữa, cậu nhóc này còn chẳng biết Vũ Kinh Tổng Cương là thứ gì, ý trời thật khó đoán!





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK