Ngoài sân đấu...
Nhạc Phàm sống eo thẳng tắp, tay nắm chiến đau, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, tin rằng không binh sĩ nào còn chỉnh chu hơn chàng.
“Ta là binh sĩ, tự có trách nhiệm của mình.”
Nghe câu nói này, Đa Nhĩ Cổn bỗng có thật nhiều cảm xúc. Một người trung thành trách nhiệm, dù đặt ở baáu cứ đâu cũng được người khác tôn trọng, cho dù là kẻ địch nhưng cũng là một kẻ địch đáng kính.
Thái độ của Nhạc Phàm rất cứng rắn, bất kể ánh mắt của người khác, thậm chí có thể nói là không buồn để ý.
Đa Nhĩ Cổn biết mình không thể cưỡng ép, áp chế lửa giận của tộc nhân rồi tới tìm Địch Thu Nhiên, đối với hắn mà nói, tìm quan quân còn dễ hơn tìm binh sĩ.
๑๑۩۞۩๑๑
“Hoàng huynnh, hôm nay là ngày vui của tộc ta, chẳng bằng mời binh sĩ của Địch tướng quân tới góp vui?” Đa Nhĩ Cồn quay sang phía Hoàng Thái Cực nói.
Hoàng Thái Cực vẫn vô cùng tin tưởng đối với dũng sĩ trong tộc, lập tức lên tiếng phụ họa: “Hoàng đệ nói chính hợp ý ta, hai bang giao hảo, dùng võ kết thân. Trẫm cũng muốn xem thử thân phủ cao cường của binh sĩ Đại Minh, để tộc nhân chúng ta mở rộng tầm mắt! Có thể dùng lấy sở truownfg bù cho sở đoản mới có thể tiến bộ được. Đương nhiên, nếu binh sĩ Đại Minh thắng lần so tài này, trẫm cũng sẽ không keo kiệt.”
Hoàng Thái Cực nói rất hào phòng, thể hiện phong thái sảng khoái, song trong lòng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện bên mình thất bại. Trong suy nghĩ của hắn, đấu vật khác với tranh đấu chốn giang hồ, chỉ có thể dùng lực dùng kỹ, không cho phép dùng nội lực. Mà so sánh ra, thân thể ‘gầy gò’ của Nhạc Phàm nào là đối thủ của dũng sĩ tộc mình?
Địch Thu Nhiên thầm kêu khổ song sắc mặt vẫn thản nhiên. Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn cùng mời cũng khiến hắn khó xử. Mặc dù trên danh nghĩa mình và Nhạc Phàm là thống lĩnh và thuộc hạ, song trên thực tế Nhạc Phàm nào phải thuộc hạ của y, cũng không tiện ra lệnh cho Nhạc Phàm làm gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Địch Thu Nhiên không khỏi nhìn ra Nhạc Phàm ở phía ngoài.
“Ài ~~ không thể để mất tôn nghiêm dân tộc được!” Nghĩ tới tôn nghiêm dân tộc, Địch Thu Nhiên đành mặt dạn mày dày đi về phía Nhạc Phàm.
๑๑۩۞۩๑๑
“Được không?”
Địch Thu Nhiên vỗ vỗ vai Nhạc Phàm, chỉ nói hai chữ, nhưng bao hàm đủ ẩn ý của bản thân. Với trí tuệ của Nhạc Phàm sao không hiểu tâm ý cầu khẩn của đối phương, còn người ngoài lại tưởng Địch Thu Nhiên đang hỏi thuộc hạ có thể thắng hay không.
Nhạc Phàm nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt không chút biểu tình, gật đầu rồi theo Địch Thu Nhiên đi vào trong đấu trường.
Giờ phút này, trong lòng Nhạc Phàm đột nhiên dâng lên cảm giác kích động! Nếu không sao chàng lại đồng ý? Trong lòng chàng chỉ có năm chữ - “Trách nhiệm dân tộc”.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn hai người đang sải bước đến gần, trong mắt đám người đầy vẻ chế giễu, ghé tai vào nhau xúm lại bàn tán, chẳng khác nào đã sớm đoán ra kết cục tàn khốc của Nhạc Phàm. Tay chân gãy rời, eo cốt ly thân...
“Mọi người xem xme, đám Hán cẩu này đúng là không biết lượng sức mình, dám tới khiêu chiến dũng sĩ tộc chúng ta.”
“Ha ha, nhìn thân hình hắn thế kia, qua hai ba hiệp không biết còn thở được không.”
“Hai ba lượt cái gì, ta thấy chỉ một hiệp hắn cũng chẳng chịu nổi rồi.”
“Đi, chúng ta qua xem.”
“Đúng! Gọi các huynh đệ trong tộc lên, xem đám Hán cẩu này xấu mặt ra sao.”
“Ha ha ~~”
๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm đi vào trong đấu trường, đập vào mắt là đám đại hán để mình trần vai u thịt bắp. Bọn họ dáng vẻ dữ tợn, cánh tay còn to hơn đùi người thường. Tin rằng lực lượng cơ thể cũng bất phàm như ngoại hình.
Vừa rồi Nhạc Phàm cũng đã quan sát đối chút trong đấu trường, trong lòng cũng có sở ngộ.
Quy tắc của đấu vật: trong trận hai bên không được phép sử dụng nội lực. Những người đang quan sát ở đây không thiếu cao thủ thiên tiên, nếu có ai sử dụng nội lực, tin rằng bọn họ có thể lập tức nhận ra.
Quy tắc thứ hai: Trong thời gian thi đấu, hai bên không thể dùng vũ khí để tấn công.
Quy tắc thứ ba: Trong đấu trường, sinh tử do mệnh, người ngoài không được phép can thiệp. Trong quá khứ ở đấu trường không có quy tắc này, chỉ có điều lần này có Nhạc Phàm gia nhập, bọn Hoàng Thái Cực mới cố ý thêm quy tắc này vào. Hiển nhiên bọn họ muốn đả bại Nhạc Phàm, ra oai với Địch Thu Nhiên.
Vấn đề này đương nhiên Địch Thu Nhiên không hề lo lắng, ngược lại còn cười thầm không thôi. Nói đùa à, cái danh “Hung Thần” nào phải nói chơi, hắn không đánh chết dũng sĩ tộc các ngươi các ngươi đã nên mừng rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
Nghe Đa Nhĩ Cổn giới thiệu sơ qua một lượt, Nhạc Phàm bèn đặt Bách Kiếp Chiến Đao lên cỏ, sau đó trực tiếp đi vào đấu trường.
"Ha ha ha —— "
Những người xung quanh thấy Nhạc Phàm cứ thế bước vào đấu trường, cả đám cười ầm ĩ, vẻ trào phúng càng lộ rõ hơn, như đang nhìn một kẻ nông thôn quê mùa.
Lần đầu tiên Nhạc Phàm tham gia đấu trường không hề biết tình huống bình thường người mặc càng nhiều sẽ ngã càng thảm, bởi vậy những người tham gia ai nấy để thân trần, cánh tay cũng để trần, tránh cho đối phương có chỗ dùng lực.
Kẻ khác cười nhạo ra sao Nhạc Phàm đều không hề để ý, cho dù biết, chàng sẽ cởi quần áo sao? Trong tập tục của người hán, quần áo cũng là lễ nghi, để trần là hổ thẹn, cho dù Nhạc Phàm không mấy để ý nhưng tư tưởng đó cũng đã ăn sâu vào tiềm thức.
Lần thi đấu này đã tới những trận cuối cùng, Nhạc Phàm có Hoàng Thái Cực phê chuẩn, cho phép hắn trực tiếp tham gia trận chung kết, không cần lần lượt thăng cấp.
๑๑۩۞۩๑๑
Đứng đối diện với Nhạc Phàm là một đại hán một mắt, thân cao tới tám thước, hơn Nhạc Phàm cả hai cái đầu, thân hình khổng lồ, không khó tưởng tượng ra lực lượng của hắn.
Thấy đối phương là một tiểu tử “gầy yếu” đại hán độc nhãn coi rẻ: “Này, thằng nhãi người Hán kia, ông đây là Kha Mông, ngươi sẽ nhớ cái tên này cả đời. Khà khà.”
Kha Mông vẻ mặt hung ác dữ tợn, Nhạc Phàm cũng chẳng buồn phí lời, hai tay mở ra, tùy ý vẽ một vòng tròn, thủ thế khởi thủ thức trong Cầm Nã Thập Bát Đả.
Dĩ đả vi lực, dĩ lực vi bản, mệnh ở quanh người, nương nhờ địa điểm, vận chuyển càn khôn...
Kha Mông trông như thô lỗ thật ra vô cùng cảnh giác, bằng không đã chẳng đi được tới tận bây giờ trong trận tỷ võ. Có điều hắn vẫn xem thường đối phương! Cười một tiếng khinh miệt, hắn giang hai tay lao thẳng về phía Nhạc Phàm.
"Đùng!"
Kha Mông không ngờ lại dễ dàng nắm được tay Nhạc Phàm, ngay cả tộc nhân xung quanh cũng lộ vẻ mửng ỡ.
Tất cả đều ngưng thở, lẳng lặng chờ đợi Nhạc Phàm bị chà đạp.
“Hả!”
Đám người cùng ồ lên kinh ngạc! Vốn tưởng rằng Nhạc Phàm không trốn khỏi được, song cảnh tượng trong đầu bọn họ không hề xảy ra.
Chỉ thấy Kha Mông nắm được tay Nhạc Phàm rồi,s au đó mặc cho hắn dùng sức lôi lôi kéo kéo thế nào, đối phương cũng vẫn bất động, có dùng chân quét xuống cũng vậy... Như cổ thụ ngàn năm, hai chân cắm rễ lên thảo nguyên, kết thành một thể cùng đất trời. Thử hỏi, sức một người sao lay chuyển được tự nhiên.
Trên chỗ ghế ngồi, Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn nhìn nhau, không khỏi cùng đổi sắc. Chỉ riêng kỹ thuật đấu vật và lực lượng, Kha Mông đã là dũng sĩ đệ nhất trong trận tỷ thí lần này, so với tướng lĩnh Đạt Hổ kia còn mạnh hơn nhiều. Nếu nói Đạt Hổ là vì tức giận mà trượt chân, vậy giờ thực lực mà Nhạc Phàm biểu hiện khiến mọi người phải nhìn bằng ánh mắt khác hẳn.
“Lên đi! Đánh ngã hắn đi... đánh đi!”
“Kha Mông ~~ Kha Mông ~~”
“Kha Mông ~~”
๑๑۩۞۩๑๑
Các tộc nhân xung quanh dồn dập gọi tên dũng sĩ tiếp sức, các dũng sĩ khác còn gấp tới mức thiếu chút nữa lao vào trong đấu trường.
“A~”
Kha Mông trán nổi gân xanh, lại vận sức ôm lấy eo Nhạc Phàm. Lúc này hắn cảm thấy như đang ôm một tảng đá khổng lồ, mặc cho bản thân dụng lực thế nào cũng không di chuyển nửa phân.
Tâm thàn Nhạc Phàm máy động, quan sát tỷ mỷ kỹ xảo dụng lực của đối phương... Hoặc nắm hoặc vung, khí kéo khi đẩy, khi ngã khi đụng, dùng bất cứ thủ đoạn nào có thể!
Đấu vật khá đơn giản, chủ yếu chú ý kết hợp kỹ xảo dùng lực. Điểm này Nhạc Phàm cũng khá tán thành, đem nó ra so sánh với Phá Kình KÍch của mình.
Phá Kình Kích xuất phát từ mười tám thủ pháp cơ bản trong Cầm Nã Thập Bát Đả, nhiều mà lại tán, bác mà không tinh. Còn thủ pháp đáu vật có khá nhiều điểm tinh xảo, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Có thể nói, lần này Nhạc Phàm được lợi không ít, cũng có thêm nhận thức mới đối với kỹ thuật dùng lực.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK