Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:






Trên con đường thành bắc, Nhạc Phàm không ngừng xắp xếp vị trí các thi thể.

Đám Chu Tam ở bên cạnh nghi hoặc không thôi, bèn hỏi: “Tiên sinh, ngài đang làm gì vậy? Chúng ta nên mau lên, nếu không đại quân tới sẽ phiền to mất.”

“Ta không định đi, tốc độ của quân đội không chậm, trừ phi ngươi bỏ chạy bằng không chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi theo. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Giờ không có thời gian giải thích, ở lại đây một lúc ngươi sẽ hiểu... Cứ theo ta đã.”

Làm xong xuôi mọi chuyện, Nhạc Phàm đứng dậy đi về phía tòa nhà cách đó không xa.

“Đúng là quái nhân! Trốn đó không sợ bị người ta tìm thấy à?” Chu Tam hơi lo lắng, thầm mắng hai câu, song nghĩ tới Nhạc Phàm không phải người lỗ mãng, tốt nhất cứ trốn vào căn nhà theo Nhạc Phàm thì hơn.

๑๑۩۞۩๑๑
“Cộp, cộp...”

“Lịch kịch...”

Ngoài cửa đông thành Tế Nam, một đội ngũ vài ngàn người cuồn cuộn đổ vào xa xa nhìn lại, phía trước giương cao một ngọn cờ, bên trên thêu hai chữ Chính Vũ đỏ thắm. Bên cạnh, một lá cờ nhỏ tung bay, trên có thêu chữ Điền.

Cưỡi ngựa phía trước đội ngũ là một nam tử trung niên khôi ngô. Người này mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, tướng mạo thô hào, mái tóc đen cuốn lên một nửa khiến người ngoài nhìn vào có vẻ hào sảng. Hắn là đệ nhất dũng tướng dưới tay Lô Đạt, Tiên Phong Tướng Quân Điền Vũ.

“Lộp cộp, lộp cộp...” Tiếng vó ngựa phía trước tới gần.

“Báo—“

Một lính trinh thám nhảy xuống ngựa, tiến tới trước nói: “Bẩm báo tướng quân, phía trước thành bắc phát hiện gần trăm bộ thi thể, có tướng sĩ đằng giáp của chúng ta, có cả một số kẻ mặc áo bào đen.”

“Hả? Sao quân đằng giáp của chúng ta lại ở đây... Quản lý quân vụ đâu, tới đây?” Điền Vũ lạnh giọng quát.

“Có thuộc hạ.” Một người gầy gò mặc y phục văn sĩ kính cẩn nói: “Khởi bẩm tướng quân, bởi lần này số lượng đội ngũ hội họp qua nhiều, có một bộ phận du kích chưa được sắp xếp vào biên chế, cho nên không cách nào thống kê chuẩn xác. Có điều quân đằng giáp không nên xuất hiện tại nơi này.”

Du kích mà quản lý quân vụ nói tới chính là một bộ phận tướng sĩ lúc thường hay bỏ ra ngoài vơ vét tiền tài.

“Ta thân là tiên phong, nhất định phải quét sạch mọi trở ngại giúp đại soái, bất cứ kẻ nào có ý đồ gây rối hay chống đối, giết hết!” Điền Vũ toàn thân lộ ra sát khí lạnh lẽo, giọng nói băng lãnh khiến đám binh lính cũng thầm căng thẳng.

“Tiến tới nhìn xem, xuất phát...” Giơ tay lên, đại đội lại tiếp tục xuất phát về phía trước.

๑๑۩۞۩๑๑
Trên con đường của bắc thành, Điền Vũ nhìn thấy một thi thể bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Một trinh sát kính cẩn nói: “Khởi bẩm nguyên soái, thuộc hạ vừa điều tra, vừa rồi ở đây đã có một trận chiến. Chỉ có điều đám lính đằng giáp trên mặt đất này đều là giả mạo, còn đám người áo đen kia không rõ lai lịch, nhưng chắc chắn đều là cao thủ.

Xem tình cảnh hiện trường, chắc hẳn đám người áo đen bị ngăn cản và vây giết, vừa lùi vừa chống cự, những người còn lại chắc đã trốn về phía Bắc...”

Điền Vũ gật đầu nói: “Không ngờ lại dám giả mạo người của chúng ta? Xem ra có chuyện lạ đây... Ngươi lập tức truyền tin cho đại soái và quân sư, mời bọn họ quyết định.”

“Vâng!”

“Ngươi có chắc bọn họ trốn theo hướng bắc không?”

“Với kinh nghiệm trinh sát nhiều năm của thuộc hạ, khẳng định là vậy.” Trính sát nói rất chắc chắn.

“Truyền lệnh của ta!” Điền Vũ quát to một tiếng: “Lưu lại một đội xử lý hậu quả... Đội ngũ còn lại dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, ta muốn xem xem là nhân sĩ phương nào...”

“Giá...” Vó ngựa tung bay khiến con đường khói bụi mịt mờ.

๑๑۩۞۩๑๑
Một lát sau, chờ những người kia đều đã đi khỏi, đám người Chu Tam mới lần lượt bước từ trong căn nhà ra, giờ mới hiểu dụng ý lúc vừa rồi của Nhạc Phàm, trong lòng càng thêm bội phục.

“Hóa ra đúng là có âm mưu!” Chu Tam thì thào tự nói, trong lòng cũng thầm run sợ. Có thể tưởng tượng được, nếu âm mưu của Ma Môn được thực hiện, bất kể đám người bọn mình có chết hay không đều sẽ tạo thành hiểu lầm. Với tính cách của Sùng Trinh và Lô Đạt, một khi bị mâu thuẫn chọc giận, tranh đấu sẽ càng lúc càng kịch liệt. Giờ ngoại tộc đang xâm lấn, Đại Minh đang đứng giữa cơn giông bão, sao chống lại được sự dày vò như vậy...

Chu Tam đang định nói, đột nhiên cảm thấy một luồng lệ khí ập tới từ phía sau, bao phủ lấy đám người bản thân vào giữa.

Mọi người kinh hãi quay lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt Nhạc Phàm đã trở nên lạnh lẽo âm trầm.

“Lý, Lý tiên sinh, ngài làm sao vậy?”

“Ngươi!” Nhạc Phàm chỉ vào người bên cạnh Chu Tam: “Ta biết ngươi!”

“Nàng! Long Cửu?” Đám người Chu Tam sửng sốt, quay sang nhìn một người bên cạnh. Nàng là một cô gái mặc nam trang, nếu không nhìn kỹ rất khó lòng nhận ra.

“Ài!” Long Cửu khổ sở nói: “Lý công tử, không ngờ lại gặp nhau ở đây... Chuyện năm đó, là tiểu nữ có lỗi với công tử!”

Đám người Chu Tam nghe xong càng khó hiểu, các nàng không biết năm đó Long Cửu đã làm chuyện gì có lỗi với Lý Nhạc Phàm.

Chỉ thấy Nhạc Phàm bước lên hai bước, lạnh lùng nói: “Bốn năm trước, ta bị người của Thái gia hãm hại, bỏ tù... Nếu không phải vì ngươi xảo trá vu oan, sao ta lại đến mức như ngày hôm nay!” Dứt lời, Nhạc Phàm bước nhanh tới, tay phải xiết chặt cổ Long Cửu... Không ai nghi ngờ, Nhạc Phàm sẽ không chút do dự ngắt đứt cổ nàng.

“Dừng tay!” Ba đồng bọn bên cạnh không ngờ Nhạc Phàm đột nhiên làm khó dễ, đã không kịp khuyên can đành cùng nhau xông tới, cứu người trước rồi nói...

“Cút ngay!”

“Bùng!” Ánh đỏ trên người Nhạc Phàm bùng phát, những người xung quanh kể cả Chu Tam đều bị chấn bay đi vài trượng, thương càng thêm thương. Lúc này, ai cũng hiểu, Nhạc Phàm đang thực sự tức giận, rất tức giận!

“Lý tiên sinh, đừng!” Chu Tam đứng dậy lại tiếp tục khuyên can: “Có gì thì cứ nói, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Không khéo chỉ là hiểu nhầm thôi!”

Từ khi gia nhập Long Vệ, Long Cửu đã theo làm tùy tùng bên cạnh Chu Tam được ba bốn năm, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, Chu Tam sao nỡ nhẫn tâm nhìn nàng bị giết.

“Hiểu nhầm! Hay cho hai chữ hiểu nhầm!” Nhạc Phàm cười khinh thường rồi lập tức quát lớn: “Nắm đó, ả vì tư lợi mà vu oan ta, khiến ta phải vào tù. Nếu không phải vì ta, người thân của ta, bằng hữu của ta sao lại lần lượt ngã xuống? Cho dù ả có lý do gì, nguyên nhân gì, nhưng ả đã hại ta tan cửa nát nhà... Ngươi nói xem! Ta có nên giết ả hay không? Có nên giết không?”

Chuyện năm đó, đối với triều đình mà nói quả thật chẳng tính là gì, song chính bởi chuyện đó mới khiến Nhạc Phàm bước vào một con đường không thể quay lại.

Long Cửu không giãy dụa, cũng không hề phẫn nộ, ngược lại nàng mỉm cười, nước mắt từ từ chảy xuống như được giải thoát khỏi sự hối hận...

“Chết rồi, bọn họ chết rồi, nhưng ta vẫn còn sống!”

“A ---“ Nhạc Phàm vẻ mặt dữ tợn, trong mắt đầy vẻ hung ác.

Đang lúc chàng định ra tay giết người, tâm thần lại đột nhiên chấn động.

Là đau lòng ư! Nhưng sao mình lại đau lòng? Trong giây phút mông lung này, Nhạc Phàm phảng phất như thấy Nhã Nhi đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cánh tay chàng lắc đầu, như muốn bảo chàng buông bỏ...

“Buông bỏ? Bảo ta làm sao buông bỏ?” Nhạc Phàm nhắm chặt hai mắt lại, tự hỏi bản thân... Thật sự có thể buông bỏ sao?

Đám người Chu Tam tự biết mình, thấy sắc mặt Nhạc Phàm thay đổi liên tục càng không dám vọng động. Ai nấy căng thẳng nhìn Long Cửu, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Nhạc Phàm đưa tay trái lên, khẽ vuốt nhẹ hòn đá nhỏ trên cổ, không ai biết chàng đang suy nghĩ điều gì.

“...” Bầu không khí tĩnh mịch vô cùng, ngay hơi thở cũng dần yếu ớt.

Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm mới từ từ buông tay phải ra.

“Bịch!” Long Cửu rơi thẳng xuống, co quắp trên mặt đất, miệng thở hổn hển.

“Khụ, khụ, khụ... Ngươi, sao ngươi không giết ta?” Thở dài một hơi, Long Cửu ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Phàm với vẻ phức tạp.

“Bốp!” Nhạc Phàm thẳng tay tát một cái, in lại một dấu tay đỏ bừng trên khuôn mặt Long Cửu.

Mọi người đều ngạc nhiên, Nhạc Phàm lại lạnh lùng nói: “Cái này cho thôn dân Lưu Thủy!”

“Bốp!” Không đợi mọi người kịp phản ứng, lại một tiếng tát tai giòn giã vang lên.

Nhạc Phàm tiếp tục nói: “Cái này là cha ta.”

Ba đồng bọn lo lắng, đang định tiến lên thì Chu Tam ngăn lại.

“Bốp!”

“Cái này cho Vạn gia gia!”

“Bốp!”

“Cái này cho Tiểu Nhã” Dừng một chút...

“Bốp!” Lại một tiếng tát tai giòn dã vang lên.

Chỉ có điều, lần này là Nhạc Phàm tự tát lên mặt mình, đờ đãn nói: “Lần này, là cho chính ta.”

“...” Không ai nói gì, không ai biết nên nói gì, cảm giác này thật nặng nề, chẳng khác nào một khói đá đặt nặng trong lòng.

Nhạc Phàm không từ biệt, cũng không nhìn mọi người tới một cái, cứ thế bỏ đi, không hề quay đầu lại. Bão cát qua đi, bóng lưng hững hờ dưới ánh chiều tà, thật cô độc!

Bốn năm đậm ý hận cùng thù, bỗng chốc trong tay lại hóa không. Ý nghĩ sinh tử xa vời vợi, bóng người cô độc theo làn gió.

๑๑۩۞۩๑๑
Chu Tam tỉnh lại, nhìn gò má sưng đỏ của Long Cửu, bước tới an ủi.

Được Long Cửu kể lại, mọi người mới hiểu chuyện xảy ra năm đó.

Một thuộc hạ hiếu kỳ hỏi: “Hắn đã không giết Long Cửu, sao lại còn đánh?”

Chu Tam trầm ngâm trong chốc lát: “Có lẽ, là bởi hắn muốn báo oán cho người chết... Hơn nữa, hơn nữa, hắn không muốn Long Cửu sống trong ăn năn.”

“Hóa ra, đây cũng là một loại khoan dung.” Mọi người hiểu ra.

Thân thể Long Cửu hơi run run, ánh mắt nhìn về xa xăm.

Chu Tam cũng nhìn về phương xa, lẩm bẩm: “Có lẽ mọi người đều không sai, chỉ có điều lập trường bất đồng mà thôi. Có điều, A Tuấn có một sư phụ thật không tồi.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK