Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Ồ!”

Viên quản gia thấy Nhạc Phàm còn có thể châm cứu, không khỏi ngạc nhiên đôi chút, song vẫn khinh thường nói: “Hừ, không ngờ còn là một tên thầy thuốc nông thôn! Có điều cho dù ngươi có là tiên y tái thế cũng chẳng chữa nổi cho hắn, hắn đã tàn phế rồi.”

“Lý đại ca, sư phụ đệ sao rồi?” Thiết Nam kéo tay áo Nhạc Phàm, mắt đẫm lệ.

“Xương ngực đã nát vụn! Cho dù chữ khỏi, cũng không thể hành công như trước. Nói cách khác, võ công của sư phụ đệ đã bị phế, sau này cũng không thể tập võ nữa.” Nhạc Phàm sắc mặt vô cùng âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, bất cứ ai cũng nhận ra chàng đã nổi giận. Hôm qua vẫn là một người khỏe mạnh, hôm nay đã nằm liệt như vậy... Với một người luyện võ, thế này đâu còn tương lai gì nữa.

Có câu cứng quá dễ gãy. Lúc này Nhạc Phàm đã chẳng muốn biết nguyên nhân và lý do, đối phương đã ra tay tàn nhẫn như vậy, chuyện này chắc chắn không bỏ qua dễ dàng được.

“Phiền toái quá đi! Được rồi, được rồi, muốn khóc thì về nhà mà khóc, đừng có đứng đây nữa, ông đây nghe cũng thấy phiền...” Viên quản gia lại hung hăng mắng vài câu, rút từ trong ngực ra hai tấm ngân phiếu, vứt lên trên người Thiết Cường, giục tiếp: “Đây là tiền bồi thường của đại lão gia cho Thiết Cường, sau này các ngươi đừng tới đây nữa, nếu không sẽ chẳng có cơm thừa canh cặn mà ăn đâu... Mau cút đi!”

“...”

“Cút đi!”

Thấy đối phương vẫn không chút động tĩnh, Viên quản gia tức giận nói: “Người đâu!”

“Có!” Đám hộ viện xung quanh lập tức xiết chặn côn.

Thấy vậy, những người xung quanh nhanh chóng lui lại vài bước, sợ tai bay vạ gió.

“Ồ! Sắp đánh nhau rồi!”

“Đúng vậy! Sắp đánh nhau rồi, không biết hai người trẻ tuổi gầy gò kia có thể chống lại không...”

“Đánh cái rắm! Nếu ta là họ chắc chắn sẽ bỏ chạy, phủ Tư Đồ người đông thê mạnh, hai thằng nhóc kia đúng là không biết sống chết! Cho dù có thêm vài đứa cũng chẳng đủ cho người ta đánh...”

“Ài! Phủ Tư Đồ vốn luôn cậy thế, xem ra lần này hai người trẻ tuổi kia phải chịu khổ rồi, thật đáng thương!”

“Đúng là thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đồ vật. . . Phi!"

... Viên quản gia chẳng buồn để ý tới lời bàn luận của những kẻ khác, phất tay nói: “Đánh đuổi chúng đi cho ta.”

“Các anh xem, xông lên! Xem ông đây có đánh cho ngươi tàn phế không!” Hoàng Toàn hưng phấn hô lên, cầm đại côn trong tay dẫn đầu đánh về phía Thiết mỗ.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng Nhạc Phàm chắc chắn sẽ trúng gậy này, lại tấy một tiếng “bộp” trầm trầm vang lên, cây côn gỗ đã bị Nhạc Phàm nắm trong tay, lại “rắc” một tiếng, côn gỗ thô to như vậy đã bị chàng nhẹ nhàng bẻ gãy.

“Bốp!” Lại một cái tát, Hoàng Toàn lảo đảo ngã lăn trên mặt đất, lần này không bò dậy nổi. Chỉ thấy miệng y đầy máu pha lẫn mấy cái răng, trông rất thê thảm.

Những hộ viện thấy Nhạc Phàm hung mãnh như vậy lập tức dừng bước, sắc mặt do dự... Đám người vây xung quanh coi chuyện cũng trợn mắt nhìn Nhạc Phàm, sự tương phản quá lớn khiến thần kinh mọi người đều tê dại.

“Ồ~~”

Cơn ngạc nhiên qua đi, Viên quản gia khôi phục tinh thần, chỉ thẳng vào Nhạc Phàm nói: “Ngươi... Ngươi còn dám ra tay đánh người?” Hắn cũng tức tới mức hồ đồ, rõ ràng là người mình ra tay trước, chẳng lẽ Nhạc Phàm phải đứng đó cho bọn chúng đánh? Ánh mắt mọi người xung quanh đều lộ vẻ khinh bỉ.

“Lên, lên hết cho ta! Đánh cho chúng thành tàn...”

Viên quản giá chưa nói xong, Nhạc Phàm loáng cái đã hiện lên trước mặt lão, một tay nắm lấy cổ, lạnh lùng nói: “Nói mau, ai đã ra tay? Bằng không, chết!”

Chữ “chết” vừa nói ra, xung quanh cũng lan ra trận trận tử khí, khiến người ta chìm vào trong đso!

Đám hộ viện thấy sức mạnh của Nhạc Phàm không ai dám vọng động, huống hồ quản gia còn đang bị kiềm chế, bất đắc dĩ, đành bó tay đứng sang một bên.

... Tới giờ, Viên Phú thân là quản gia của phủ Tư Đồ, trong thành Ứng Thiên này chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, một số ông chủ thương hộ ở đây còn phải cung kính với lão. Cũng bởi vậy mới tạo thành tính cách ỷ mạnh hiếp yếu của y, chưa bao giờ để đám bách tính bình dân này vào trong mắt. Song giờ Viên Phú sợ, nỗi sợ hãi bao phủ lấy lão, rốt cuộc lão cũng cảm nhận được cái chết qua đôi bằn tay đang xiết lấy cổ.

Viên Phú không còn là quản gia phủ Tư Đồ ngông cuồng tự đại nữa, giờ chỉ là một con giun cái dế đối mặt với một người khổng lồ. Ngày vừa rồi lão còn chẳng biết sống chết, đi mắng mỏ người khổng lồ đó một lúc, áo không khiến hắn sợ hãi cho được!

“Đừng, đừng giết ta, ta không muốn chết, đừng giêt ta.” La hét trong tuyệt vọng, Viên quản gia lệ rơi đầy mặt, cầu khẩn: “Anh hùng tha mạng, tha mạng! Hu hu... xin ngài tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân, tiểu nhân không dám nữa, sau này không dám nữa.... U hu hu...”

Nhạc Phàm vẫn không buông lỏng cánh tay, mắt lộ vẻ hung ác nói: “Nói, rốt cuộc là ai ra tay!”

“Là... Là khách của đại lão gia, nghe... nghe nói là đại bộ đầu từ kinh thành tới...”

“Hắn hiện đang ở đâu?”

“Ở... Khu vườn phía sau...” Viên Phú dùng nón tay chỉ hướng.

“Hừ!” Nhạc Phàm vung tay, quăng Viên Phú về phía cánh vửa gỗ... Một tiếng “Đùng” lớn vang lên, kình lực cực lớn, cánh cửa lập tức nát bét, Viên Phú cũng lập tức ngất xỉu.

“Mau! Mau ngăn hắn lại, cùng tiến lên...” Một tên hộ viện bừng tỉnh, vội vã hết lớn rồi nâng côn lao lên.

Nhớ lúc trước, trên chiến trường dẫu Nhạc Phàm đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng bó tay, huống hồ chỉ vài tên tay sai ăn sung mặc sướng này.

“Cút ngay!” Một tếng nổ vang lên, Nhạc Phàm phất tây côn trong tay, múa với tốc độ mắt thường không theo kịp... “Keng, keng...”

“Á...”

“Tay!”

... “Á, aaaa...”

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám hộ viện nằm lăn trên mặt đất, ôm tay phải co quắp, muốn kêu đau song họng không gào nổi thành tiếng.

Hổ khẩu bị đánh vỡ, cảm giác đau đớn này chẳng khác nào xé đứt ruột gan. Nhạc Phàm tuy không giết bọn họ nhưng phế bỏ cánh tay phải, lưu lại cơn đau mà cả đờik hông cách nào quên được, cơn đâu tới từ sâu trong linh hồn.

Nhạc Phàm cũng chẳng buồn nhìn đám hộ viện trên mặt đất, đưa lưng về phía Thiết Nam, thản nhiên nói: “Đệ đem sư phụ theo, chúng ta đi đòi lại công bằng... Nếu như, thế gian này còn công bằng...”

Tuy Nhạc Phàm còn chưa nói xong, nhưng Thiết Nam lại hiểu lời chàng muốn nói. Nếu thế gian còn công bằng, vậy sao bóng lưng phía trước lại cô độc, lại lạnh lẽo tới vậy!

Thiết Nam cũng không nói gì, lẳng lặng bước theo. Y tin tưởng vào Nhạc Phàm, tin rằng Nhạc Phàm nhất định sẽ cho hắn sự công bằng! Đương nhiên, nếu thế gian này còn công bằng.

๑๑۩۞۩๑๑
Trong đám người ồn ào, Bích Dao xoay người, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Tư Đồ phủ, khẽ mỉm cười, nói với vẻ châm chọc: “Đám người Tư Đồ gia này đúng là chẳng biết sống chết, ngay cả lai lịch người ta cũng chẳng buồn tra đã quyết định làm vậy, ỷ mình có một chỗ dựa nho nhỏ mà coi trời bằngv ung. Lần này đắc tội với sát thần này, để coi còn ai cứu được các người, xem ra Tư Đồ gia sắp xuống dốc rồi...”

๑๑۩۞۩๑๑
Trong Thiết Quyền môn, Quý lão và Miêu Lam Phượng đang lo lắng đợi tin trong đại sảnh.

“Quý lão, lão nói xem bọn Cường ca có xảy ra chuyện gì không?”

“Lam Phượng yên tâm, tin rằng có Nhạc Phàm ở đó, bọn Thiết Cường sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

... Nói tới đây, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một gã sai vặt trẻ tuổi thở hồng hộc chạy vào nói: “Quý lão ơi, không xong rồi!”

Quý lão ngẩn ra, tiến tới hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Lý huynh đệ muốn đòi lại công bằng cho Thiết Cường, đã mang Thiết Nam xông vào phủ Tư Đồ rồi...”



“Không hay rồi! Nghe nói cẩm y vệ triều đình đang làm khách ở phủ Tư Đồ, vạn nhất thân phận của Tiểu Phàm bị bại lộ, hậu quả khó mà lường được.” Quý lão đập tay xuống bàn, hỏi: “Tiểu Phàm không phải người lỗ mãng, sao lần này lại kích động như vậy, có phải Thiết Cường đã xảy ra chuyện rồi không?”

Gã sai vặt trẻ tuổi gật đầu, khó khăn nói: “Có tin đưa tới... Nói xương ngực Thiết Cường đã bị người ta đánh nát, cho dù có chữa được cũng đã thành tàn phế...”

“Cái gì!” Miêu Lam Phương kêu lên sợ hãi, lập tức cảm thấy như trời đất xoay chuyển, Quý lão vội đỡ nàng sang một bên nghỉ ngơi.

“Ài!” Quý lão thở dài một tiếng: “Chẳng trách Nhạc Phàm không buồn để ý tới mọi chuyện nữa, đổi lại là ai cũng sẽ không dễ bỏ qua chuyện này!”

Gã sai vặt lại hỏi dò: “Vậy chúng ta nên làm sao?”

Quý lão bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã đến nước này cũng chẳng còn cách gì khác, chỉ mong Nhạc Phàm có thể trở về an toàn.

“Người của chúng ta đang tiếp tục quan sát, nếu có tin gì bọn họ sẽ lập tức đưa tới.”

Quý lão gật nhẹ đầu rồi nói: “Được! Khổ sở cho ngươi rồi, Vân Phương...”

Vân Phương lắc đầu nói: “Quý lão khách khí quá, đây là chuyện nên làm, nếu không nhờ tổ chức nuôi nấng, tại hạ cũng chẳng sống được tới giờ, chạy đi chạy lại chút cũng có gì đâu! Nghe nói Lý huynh đệ này rất lợi hại, tại hạ tới mở mang kiến thức đôi chút đây... Ha ha! Hai người cứ yên tâm đi, tại hạ đi trước.” Nói xong lại nhanh chân chạy đi.

Quý lão thấy Miêu Lam Phượng ở bên cạnh đang vô cùng đau lòng, bèn an ủi: “Ngươi yên tâm đi, Nhạc Phàm sẽ xử lý chuyện này.”

“Ừm.” Miêu Lam Phượng gật đầu trả lời, nhưng hai hàng mi vẫn khong che nổi vẻ lo lắng và đau thương.

“Xem ra phải chuẩn bị sớm một chút... Trước tiên cứ thương lượng với lão đại ca đã rồi tính.” Quý lão thở dài một tiếng rồi mang Miêu Lam Phượng về phía chỗ Tô Phóng Hào.

... Vườn cây huyên náo, âm sắc quẩn quanh, bữa tiệc đang tới cao trào.

Nghe hai vị phu nhân nói tới chuyện nhi nữ, Tư Đồ Hướng Đông sắc mặt ngượng ngùng nói: “Cũng phải nói, Tư Đồ gia chúng ta thật thẹn với Trịnh gia của huynh đệ! Nếu không phải vì Yến nhi thân mang bệnh, đứa bé Quân Văn này cũng không đến mức giờ còn chưa chịu thành thân! Ài~”

Trịnh Hoa Hùng cười thầm trong lòng, uống một chén rượu rồi nói: “Thật ra cái này cũng không trách các ngươi được, có lẽ là ý trời rồi! Chuyện đính hôn từ nhỏ như vậy cũng thật trẻ con... Có điều, ta có một suy nghĩ, muốn xin ý kiến lão đệ!”

“Ách!” Tư Đồ Hướng Đông ngẩn ra, hiếu kỳ nói: “Xin Trịnh huynh cứ nói.”

Trịnh Hoa Hùng nói: “Thật ra nhà chúng ta cũng rất quý Yến nhi, chẳng bằng sớm cho con bé vào cửa. Kinh thành danh y đông đúc, vậy chúng ta cũng tiện chăm sóc, đỡ cho thằng nhóc Quân Văn kia ngày nào cũng chạy tới chỗ lão đệ.”

“Ha ha~” Tư Đồ Hướng Đông cười thoải mái: “Hóa ra Trịnh huynh không nỡ xa con trai.”

“Khà khà!” Trịnh Hoa Hùng cười mỉa nói: “Chẳng phải lão đệ cũng không nỡ xa con gái sao?”

Thật ra, Tư Đồ Hướng Đông sớm đã muốn hoàn thành chuyện thông gia này, chỉ có điều bệnh tật của con gái lão vẫn không huyên giảm cho nên mới kéo dài tới ngày hôm nay. Giờ gia chủ Trịnh gia chủ động đề cập với việc hôn nhân này, trong lòng y lại chẳng vui như mở cờ, làm gì có chuyện không nỡ xa, chỉ có điều vẫn phải vờ lảng tránh, miễn cho người ngoài cười chê.

“Ha ha... Vậy cứ thế...” Tư Đồ Hướng Đông đang định đáp ứng lại bị một tiếng hô ngắt lời.

“Không xong rồi, đại lão gia, không xong rồi!” Một hạ nhân xông vào khu vườn, thở gấp nói: “Đánh... Đánh tới rồi, bọn họd dánh tới rồi...”






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK