T ám ngày sau khi Nhạc Phàm một mình ra đi…
Bên ngoài thành An Khánh bảy mươi dặm, trong một khu rừng rậm rạp đầy những khóm cây um tùm, ngay cả ánh mặt trời chói chang cũng không thể xuyên thấu vào bên trong. Chung quanh tràn ngập mùi của bùn đất ẩm thấp.
Lúc này Nhạc Phàm đang ngồi dựa trên một gốc cây đại thụ trong rừng, mượn tầng lá rậm rạp để che giấu thân thể của mình, chậm rãi hô hấp. Khuôn mặt của hắn lem luốc, không nhìn rõ là bùn đất hay là vết máu. Y phục trên người rách nát, không một chỗ nào còn nguyên vẹn, so với một tên ăn mày còn thảm hại hơn. Có điều bên hông của hắn lại buộc đầy đao kiếm, nhìn qua có vẻ rất lạ lùng.
Nhạc Phàm tay cầm chủy thủ gọt những nhánh cây, ánh mắt kiên nghị lạnh lùng sắc bén. Trong lòng hắn chỉ có một niềm tin, đó là phải sống. Chỉ có sống sót mới có hy vọng báo thù. Chỉ có sống sót mới có hy vọng tìm được người thân của mình. Chỉ có sống sót mới có được ngày mai…
Gió nhẹ thổi qua những phiến lá phát ra tiếng “sa, sa…”
Nhạc Phàm đột nhiên nhíu mày, lập tức nhắm mắt lại. Tâm thần vừa động, mọi vật trong phạm vi trăm trượng chung quanh đều hiện rõ trong đầu hắn.
Bên ngoài chín mươi trượng có một đám người đang từ bốn phương tám hướng bí mật tiến đến. Nhìn trận thế như vậy, dường như muốn bao vây Nhạc Phàm.
“Lại một đám nữa… đến đi!” Nhìn tình thế này, Nhạc Phàm trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Cánh tay đưa lên, lập tức lấy ra một thanh trường cung tự làm phía sau lưng. Mũi tên vừa vót được đặt lên dây cung, bắn về phía xa…
……
Huyết Y môn, một tổ chức sát thủ có từ lâu đời, cùng với Ảnh Sát môn và Ám Kiếm các đều là những tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ. Trên giang hồ không một ai biết rõ lực lượng ẩn tàng của bọn họ. Lần này, vì số tiền thưởng quá lớn của Lâu Thượng lâu và danh dự của tổ chức, Huyết Y môn đã không nhẫn nại được bắt đầu hành động.
Trên giang hồ có rất nhiều tin đồn về Nhạc Phàm. Trước tiên không nói đến chuyện hắn đã huyết tẩy Thái phủ, giết chết tông sư, chỉ cần có thể bình yên vượt qua tầng tầng sát cục dưới Hắc bảng truy sát, bằng vào điểm này đã đủ để khẳng định thực lực của hắn. Mặc dù chưa chắc hắn đã vượt qua dễ dàng, nhưng ít nhất lúc này hắn vẫn còn sống.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ lần này, Huyết Y môn đã phái ra một trưởng lão sát thủ, hai nhất phẩm sát thủ, tám nhị phẩm sát thủ và hai mươi tam phẩm sát thủ.
Nếu án chiếu theo sự phân chia thực lực, “nhị phẩm sát thủ” của Huyết Y môn thực lực bản thân tuy là nhị lưu, nhưng bọn chúng tuyệt đối có thể giết chết một nhất lưu cao thủ trên giang hồ. Còn “trưởng lão sát thủ” thực lực bản thân đã tiếp cận với Tiên Thiên, muốn ám sát một Tiên Thiên cao thủ cũng tuyệt không phải là chuyện khó khăn.
Huyết Y môn lần này phái ra một đội ngũ hùng hậu như vậy, có thể thấy bọn họ cẩn thận và coi trọng Lý Nhạc Phàm như thế nào.
Viên Hải chính là trưởng lão sát thủ của Huyết Y môn, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi. Cả đời hắn đã có ba mươi năm sống trong “bóng tối”. Nhiệm vụ truy sát Lý Nhạc Phàm lần này chính là do hắn phụ trách.
Căn cứ vào những tin tức tình báo mà Viên Hải thu thập được, muốn đối phó với Lý Nhạc Phàm thì sức của một người tuyệt không thể thành công. Kim Bài sát thủ Huyết Vô Mệnh của Ảnh Sát môn và Hoàng Ngọc Phong của Ngũ độc giáo đều bị giết, đó chính là minh chứng tốt nhất. Vì vậy hắn đã dày công bố trí thiên la địa võng, dùng phương thức bao vây để tiến hành truy sát Nhạc Phàm.
Trải qua ba ngày chuẩn bị, Viên Hải đã tính được vị trí và lộ tuyến của Nhạc Phàm, lập tức dẫn người mai phục tại vùng phụ cận.
Dựa vào linh thức cường đại của Nhạc Phàm, lẽ ra không thể sơ xuất như vậy. Nhưng mấy ngày qua đối mặt với địch nhân tầng tầng truy sát, tinh thần lực của hắn đã tiêu hao quá độ, căn bản không thể thời tùy nơi đều cảm nhận được biến hóa cung quanh. Nếu không, dựa vào năng lực của hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào vòng vây của địch nhân.
……
Lúc này, Viên Hải đang dẫn theo một đám hồng y nhân, từ hướng tây nam chậm rãi áp sát Nhạc Phàm. Những sát thủ ở các phương vị khác cũng đồng thời triển khai hành động, dần dần thu ngắn phạm vi.
Nếu như hỏi bản lĩnh đắc ý nhất của sát thủ là gì, tin rằng sẽ không có người nào hoài nghi đó chính là năng lực ẩn thân của bọn họ. Mà những người Viên Hải mang theo lần này đều là tinh anh trong sát thủ, về phương diện này, hắn rất tin tưởng vào năng lực của bản thân mình và thủ hạ.
Đầu óc của Viên Hải vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn. Một kế hoạch săn mồi hoàn chỉnh đã sớm hình thành trong đầu hắn, chỉ cần cẩn thận thi hành nhất định sẽ thành công.
Ngay lúc Viên Hải cười lạnh, trong không khí truyền đến một trận ba động khác thường.
“Sưu…” Một mũi tên nhọn xé gió bay đến.
“A…” Một tiếng hét thảm vang lên.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, không có bất cứ phản ứng nào, mũi tên xuyên qua cành lá, lặng lẽ cắm vào mắt trái một gã hồng y nhân, gọn gàng như dao cắt vào đậu hũ.
Đám người Viên Hải dừng bước, nhìn tên hồng y nhân kia từ từ ngã xuống. Sau khi ngẩn người, tất cả lập tức nằm mọp xuống, sẵn sàng né tránh.
Nhưng trong khi bọn chúng đang ngây người, một mũi tên nhọn lại bắn thẳng vào Viên Hải…
“Sưu…”
“Không hay…” Viên Hải trong lòng kinh hô, vội vàng ngả người sang một bên. Kinh nghiệm nhiều năm vào ra sinh tử đã giúp hắn thoát khỏi tiếng gọi của tử vong trong gang tấc. Nhưng một gã sát thủ phía sau thì không phản ứng, trước ngực trúng tên, kêu lên một tiếng thảm thiết ngã xuống. Khi chết khuôn mặt của y vẫn còn mang theo vẻ bất cam và khó tin.
“Làm sao có thể? Khoảng cách xa như vậy hắn làm sao có thể phát hiện ra chúng ta?” Viên Hải toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lúc này không còn thời gian để nghi hoặc, hắn cố gắng giữ cho mình tĩnh táo lại. Thân là một sát thủ, mất đi sự tính táo cũng giống như mất đi sinh mệnh vậy.
“Sưu…” Trong nháy mắt, một mũi tên nhọn lại bắn ra…
Tất cả sát thủ đều trốn vào sau gốc cây, thầm thở phào một hơi, cũng không lo lắng lại có người bị bắn trúng.
Nhưng vào lúc bọn họ buông lỏng tâm tình, mũi tên nhọn mang theo một tầng sáng trắng bắn về phía gốc cây. Đại thụ như một miếng gỗ mục bị mũi tên dễ dàng xuyên qua, cắm vào một gã sát thủ nấp phía sau. Một tiễn xuyên qua yết hầu, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, lại là một gã sát thủ nữa đã chết trong tay Nhạc Phàm.
Một sự sợ hãi không lời dâng lên trong lòng bọn sát thủ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ai còn có khả năng sống sót?
Viên Hải trong lòng càng kinh sợ, thầm nghĩ: “Tiễn pháp thật sắc bén! Người này không đơn giản, chẳng trách có thể sống sót được dưới Hắc bảng… Nếu như hắn đã phát hiện ra tung tích chúng ta, muồn tránh cũng không thể tránh được, cũng không thể tiếp tục ẩn tàng. Không bằng tốc chiến tốc thắng, đánh một trận sinh tử.”
Viên Hải dùng tay ra hiệu, khẽ quát lên:
- Phát tín hiệu, thay đổi kế hoạch! Trước tiên hãy phóng độc vụ, sau đó bao vây giết chết hắn.
- Tuân lệnh!
……
“Bùng…”
Một tiếng pháo hiệu vang lên trên bầu trời, tiếp đó vô số viên đạn độc vụ được ném vào khu vực chung quanh Nhạc Phàm. Trong nháy mắt, độc vụ tràn ngập trong rừng, vô số động vật nhỏ và côn trùng lập tức chết đi.
“Địch nhân lần này có tổ chức kỷ luật, không giống như trước đây, hẳn là có người chỉ huy. Nhưng bọn chúng muốn đối phó với ta thì nhất định phải trả giá. Hừ!” Nhạc Phàm âm thầm suy đoán. Qua một chiêu “đả thảo kinh xà” vừa rồi, hắn đã biết được một số tình huống của địch nhân.
Dựa vào linh thức quan sát, rừng cây trong phạm vi trăm dặm đều nằm trong tay Nhạc Phàm: “Địch nhân ở hướng đông nam là nhiều nhất, lẽ ra nên tránh đi tấn công vào chỗ yếu. Nhưng thế cục như vậy, địch nhân sao có thể sơ suất? Hiện tại xem ra chỉ còn cách phản kích mới không rơi vào vòng vây.”
Nhìn độc vụ dày đặc xung quanh, khuôn mặt Nhạc Phàm trở nên lạnh lùng. Hắn cũng không để ý đến, lại rút mũi tên sau lưng bắn về hướng đông nam…
“Sưu…”
“Sưu…”
Mỗi một mũi tên nhọn bắn ra đều mang theo tính mạng của một địch nhân, chỉ có cỏ cây nhuộm máu là chứng minh bọn họ đã từng tồn tại.
Chỉ trong nửa khắc công phu ngắn ngủi, đã có tám tên bị chết dưới những mũi tên của Nhạc Phàm. Cuộc săn này, rốt cuộc ai mới là con mồi? Ai mới là thợ săn?
-----*-----
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK