Gió lạnh thổi bay một mảng cỏ.
Dưới ánh trăng, Long Tuấn và Vũ Văn Trường Sinh đứng đối mặt, người sau mắt lộ hung quanh khí thế bừng bừng tập trung vào đám người Đinh Nghị, chỉ cần đối phương hơi vọng động chắc chắn hắn sẽ xuất thủ không chút lưu tình.
Đối mặt với nguy cơ, Long Tuấn cố gắng khắc chế tâm tình căng thẳng, giữ tỉnh táo, nắm chắc cơ hội.
Đoạn đối thoại vừa rồi, Long Tuấn đã thành công ngụy trang bản thân thành một “Long Vệ hoàng tộc” khiến Vũ Văn Trường Sinh ngộ nhận, tạm ngửnga tay, đương nhiên tong đó còn ẩn hàm một số nhân tố khác.
Vũ Văn Trường Sinh lập tức nhận ra nông sâu của bốn người, trong đó hai cô gái cùng lắm chỉ là cao thủ siêu nhất lưu, ngay cả cảnh giới tiên thiên cũng không đạt tới, còn hai nam nhân kia, thân thể thậm chí không có chút chân nguyên nào, kẻ kiêu ngạo như hắn nào để vào mắt.
"Xin hỏi các hạ rốt cuọc là ai?"
"Lão phu chính là quốc sư Thát Đát tộc, Vũ Văn Trường Sinh."
“Hóa ra là quốc sư đại nhân. Nghe nói quốc sư đại nhân võ công tuyệt đỉnh, văn võ toàn tài, khí độ bất phàm, nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Ha ha! Ngươi tưởng nói vậy lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Tiểu tử không dám hy vọng xa vời, chỉ mong quốc sư đại nhân có thể tha cho công chúa, trước đó nàng hoàn toàn không biết chuyện, là do chúng ta phụng mệnh hoàng thượng muốn cứu nàng về.”
“Hoàng đế các ngươi muốn hối hôn?”
“Đó cũng là bất đắc dĩ thôi.”
“Ta sẽ bắt các ngươi lại, tới lúc đó do tộc vương xử lý.” Vừa dứt lời, Vũ Văn Trường Sinh lập tức động thủ!
Long Tuấn thấy thế lập tức lớn tiếng: “Cửu Châu phong phần, thiên hạ quy nhất!”
“Ách!” Vũ Văn Trường Sinh vội vàng dừng tay, căng thẳng nói: “Tiểu tử, rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu?”
“Cửu Châu phong phần, thiên hạ quy nhất” là một lời tiên đoán từ thời thượng cổ, liên can rất rộng, bao hàm toàn bộ thiên địa. Người biết câu nói này không nhiều, phần lớn là bí mật do tổ tiên hay sư môn trưởng bối lưu lại. Vũ Văn Trường Sinh cũng nghe trưởng bối trong sư môn đề cập tới nên mới biết thâm ý trong đó.
Nếu là lúc bình thường Vũ Văn Trường Sinh nhất định sẽ cho rằng Long Tuấn cố ý giả vờ bí ẩn, song lúc này thiên hạ đangl úc đại loạn, cao thủ lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hắn không thể không lưu ý lời tiên đoán này!
“Ta là thành viên quan trọng trong Long Vệ, đương nhiên biết rất nhiều, kể cả bí mật của công chú!” Long Tuấn sắc mặt thần bí, khiến người ta không khỏi hiếu kỳ hắn biết điều ì.
"Nói mau! Ngươi biết cái gì?"
"Công chúa nàng..." Long Tuấn làm bộ há miệng, nhưng vẫn lập lờ, ko nói thêm cái gì.
Vũ Văn Trường Sinh không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói cái gì? Nói lớn chút coi."
Long Tuấn cười khổ: “Bí mật không thể nói lung tung, không thể cho ai nấy đều biết được. Nếu ta nói cho ngươi cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết. Quốc sư cũng biết chức trách của Long Vệ mà, ta có chết cũng chẳng sao nhưng mong quốc sư đại nhân đừng làm khó công chúa. Nếu không ta lập tức cắn lưỡi tự sát.”
Vũ Văn Trường Sinh không mấy hiểu biết về Long vệ hoàng tộc, song hắn biết Long Vệ được huấn luyện đặc biệt, vì bảo vệ chủ nhân mà việc gì cũng có thể làm.
Giờ thấy sắc mặt Long Tuấn kiên quyết, Vũ Văn Trường Sinh cũng thấy khó nghĩ, bèn gật đầu đáp: “Được rồi! Chỉ cần ngươi nói cho ta điều ta muốn biết ta sẽ thả bọn công chúa đi... Dù sao những tiểu nhân vật này cũng chẳng lọt mắt ta.”
Vũ Văn Trường Sinh cố ý ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng lại thầm tính toán: “Việc này quan hệ trọng đại, không thể truyền ra ngoài được, đợi chuyện này thành công lão phu giết sạch bọn chúng diệt khẩu cũng chưa muộn.”
Long Tuấn đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối phương song vẫn giả bộ thở phào nhẹ nhõm nói: “Quốc sư đại nhân, tại hạ công lực còn thấp, công phu truyền âm yếu kém. Để đề phòng vạn nhất, kính xin quốc sư đại nhân ghé tai lại đây.”
Vũ Văn Trường Sinh không nhận ra Long Tuấn có điểm gì lạ, lại thêm vào hắn vốn tự tin với lực lượng bản thân bèn ghé tai đến.
Long Tuấn xoay người nhìn Chu Tĩnh Nguyệt một cái, sau đó quay sang Đinh Nghị, vỗ vỗ vai hắn nói: “Người anh em, nhớ lời ta nói đấy.”
Đinh Nghị gật đầu, trong mắt đầy vẻ thống khổ. Chỉ có điều hai nữ nhân không thấy được mắt hắn.
“Tiểu tử thối nói mau, bằng không đừng trahcs ta không khách khí!” Vũ Văn Trường Sinh dần mất kiên nhẫn, tâm thần đã hơi loạn.
“Được, được được, ta nói là được...” Long Tuấn quay người lại, đưa đầu tới bên tai đối phương, đột nhiên hét lớn: “Công chúa thật ra là mẹ ngươi, con ngoan mau gọi mẹ đi!”
Rối loạn! Vũ Văn Trường Sinh lập tức choáng váng.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác chửi mắng như vậy, lập tức lộ ra kẽ hở!
Cơ hội tốt! !
“Chạy!” Long Tuấn lập tưc la lên, đem hết khí lực toàn thân truyền vào tay trái, vung về phía đối phương!
Đinh Nghị, Chu Tĩnh Nguyệt, Trương Tĩnh nghe vậy lập tức chạy về phía đông..
"Đứng lại!"
Vũ Văn Trường Sinh tỉnh lại, đang định đuổi theo song lúc này nắm đấm của Long Tuấn đã tới sát mặt mình, bất đắc dĩ đành phải bỏ qua ba người chạy trốn, ra tay đấu với long Tuấn.
"Lão phu muốn ngươi chết không toàn thây."
Biết mình bị lừa, lại còn bị người khác làm nhục, Vũ Văn Trường Sinh sao cam lòng giảng hòa? Trong cơ thịnh nộ, bàn tay phải đẩy về phía nắm đấm của Long Tuấn, muốn đánh hắn thành một đống thịt nát.
“Bùng...” Một tiếng nổ nhỏ vang lên, quyền chưởng tương giao! Cảnh tượng trong suy nghĩ của Vũ Văn Trường Sinh không hề xảy ra, chẳng những vậy đối phương còn không hề lui lại một bước.
Long Tuấn như đã sớm có chut ý, lực không phát hết hoàn toàn, giữa lúc sống chết, khả năng khống ché lực lượng lên tới mức tuyệt diệu. Hắn không hề để ý tới quyền phải đã đau rát, tiếp tục đánh tiếp quyền thứ hai!
“Ầm!” Lại một tiếng nổ vang lên, còn vang dội hơn lúc vừa rồi, song lại không hề tỏa ra chút khí tức nào.
Hai người cứng chọi cứng hai lần, cách tấn công ngoài dự đoán của Long Tuấn khiến Vũ Văn Trường Sinh vô cùng kinh ngạc! Hắn thậm chí có thể cảm giác, trong cơ thể Long Tuấn không có chút khí tức nào của chân nguyên, vậy sao lực lượng của đối phương lại có thể khiến mình đau ê ẩm như vậy? Chẳng lẽ là cao thủ ngoại công hay thần lực trời sinh?
Không đợi Vũ Văn Trường Sinh nghĩ ra nguyên nhân, quyền thứ ba của Long Tuấn lại đến!
“Vẫn còn?”
Vũ Văn Trường Sinh vừa sợ vừa giận, song tiên thiên cương khí trên tay hắn đã bị đánh tan, căn bản không cahcs nào nối tiếp, chỉ có thể dùng lực cứng rắn chống đỡ!
"Bồng —— bồng —— "
Phá Tẫn tứ liên kích!
Kình khí tỏa ra bốn phương, hai người tách ra, Vũ Văn Trường Sinh tuy không có gì nguy hiểm nhưng tinh lực tắc nghẽn, nội thể không điều hòa. Còn Long Tuấn mép đã chảy ra vệt máu, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là di chứng dùng sức quá độ.
Một đòn htành công, Long Tuấn không hề bỏ qua. Nương theo Vũ Văn Trường Sinh chưa hồi tỉnh, cáy tay cố nhịn đau, mò từ trong lòng ngực ra vài viên Phích Lịch Đạn, không hề nghĩ ngợi ném thẳng về phía đối phương.”
"Bùng —— "
"Ầm —— rầm rầm rầm —— "
Tiếng nổ vang lên, khói bụi mù trời, không phân rõ nổi hư thực nữa.
Long Tuấn hít sau một hơi, cố áp chết thương thế, nhanh chóng lui lại...
Vũ Văn Trường Sinh không phải kẻ yếu, cho dù Long Tuấn chiếm hết tiên cơ cũng không phải đối thủ. Dùng khí tường tiên thiên hộ thể, Phích Lịch Đạn cũng không thể khiến hắn bị thương. Đây là chênh lệch về lực lượng!
Trong đống khói bụi, Vũ Văn Trường Sinh nghe tiếng định hướng, không hề do dự lao theo phía Long Tuấn vừa bỏ chạy.
๑๑۩۞۩๑๑
Nơi đóng quân của tộc Thát Đát sâm nghiêm đáng sợ, vài vạn binh sĩ hội tụ, trong cung trướng cũng đầy người với người.
Đám người Địch Thu Nhiên kéo theo vương tử Mông Đan từ từ bước tới, song vừa tới ngoài trướng bồng của công chúa đã thấy mười mấy tên thủ vệ Thát Đát đang nằm lăn trên mặt đất! Lại nhìn vào trong trướng bồng, đã không một bóng người.
Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc có chuyện gì gì đã xảy ra?
Địch Thu Nhiên nghi hoặc nhìn Đa Nhĩ Cổn như muốn biết đáp án.
Đa Nhĩ Cổn cũng âm thầm buồn bực. hắn chẳng ngờ âm mưu lại thành trùng hợp. Có điều kẻ này tâm tư kín đáo, đương nhiên không tiết lộ mảy may, bởi vậy quát lớn:
“Địch tướng quân, giờ ngươi thấy tận mắt rồi chứ? Bản vương không lừa ngươi, mau thả vương tử tộc ta ra, bằng không các ngươi sẽ chết không toàn thây.”
Trầm mặc trong chốc lát, Địch Thu Nhiên truyền âm cho Nhạc Phàm nói: “Tộc Thát Đát đã có quan hệ vơi Ma Môn, vậy chắc bọn họ đã thu xếp tất cả! Xem tình hình bây giờ có vẻ còn nhiều biến số, lỗi thoát duy nhất giờ là giết khỏi vòng vây. Sau đó xin nhờ tiên sinh cùng ba vị nghĩa sĩ nhanh chóng trở lại, truyền tin về kinh thành.”
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, trong lòng cũng đã có quyết định.
๑๑۩۞۩๑๑
Đa Nhĩ Cổn thấy đối phương không nói gì, trong mắt lóe lên vẻ oán độc, hạ lệnh: “Cung tiễn thủ chuẩn bị...”
"Dừng tay!" Hoàng hậu ở bên cạnh ngắt lời nói: "Các ngươi muốn làm gì? Vương tử vẫn ở trong tay bọn họ, lẽ nào các ngươi định thí chủ sao?”
Binh sĩ xung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải. Hoàng hậu và vương gia đều dưới một người mà trên vạn người, không thể đắc tội ai được!
Đa Nhĩ Cổn vô cùng tức giận, song thấy hoàng hậu lệ rơi đầy mặt cũng mềm lòng. Cuối cùng bất đắc dĩ phất tay: “Thả bọn chúng đi!”
"Cái gì? !"
Địch Thu Nhiên gần như không tin vào tai mình. Trong ấn tượng của y, Đa Nhĩ Cổn hành sự tàn nhẫn, nhanh chóng quả quyết, chắc chắn không vì một phụ nữ mà thayd odỏi quyết định, cho dù đó có là hoàng hậu.
Song giờ sự thực bày ra trước mắt khiến y cũng phải nghi ngờ, chẳng lẽ đây là âm mưu?
Bỏ qua mọi suy nghĩ dư thừa, Địch Thu Nhiên cẩn thận từng chút một dẫn mọi người rời khỏi, binh sĩ Thát Đát lại dồn dập nhường một con đường.
๑๑۩۞۩๑๑
Đợi đám người Địch Thu Nhiên đi khỏi, Đa Nhĩ Cổn gọi thân tín tới rồi nói nhỏ: “Các ngươi mau báo cho Ám Bộ, chặn bọn chúng lại trước khi về thành, bất luận sinh tử.”
"Còn vương tử?"
"Giết!"
"Vâng!" Thân tín nhận lệnh lui ra.
๑๑۩۞۩๑๑
"Bùng —— "
"Ầm —— rầm rầm rầm —— "
Đột nhiên phía Đông tộc Thát Đát vang lên tiếng nổ, động tĩnh kinh động tất cả tộc nhân tộc Thát Đát.
Đa Nhĩ Cổn trầm ngâm trong chốc lát rồi lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh cho mọi người trong tộc, lập tức hành động!”
“Vâng!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK