Trên bình nguyên Biên Định, hai bóng người nhanh chóng lướt nhanh, phía trước bọn họ chính là lãnh địa của bô tộc Thát Đát.
Sau một con đồi lớn cỡ ngọn núi nhỏ, hai người dừng lại, quan ats động tình binh sĩ phòng thủ.
“A Tuấn, giờ người càng lúc càng nhiều, còn cả binh sĩ Đại Minh nữa, mẹ kiếp, đúng là không dễ xử lý!”
“Lắm lời! Dễ thì cần quái gì ông đây tự mình ra tay? Cũng may lần này chuẩn bị đầy đủ, giờ đang nhiều người, chờ lúc tối chúng ta lại ra tay lần nữa.”
“He he ~~ Vợ tương lai lập gia đình, A Tuấn, ngươi cuống lên rồi phải không?”
“Cái đinh nhỏ kia, nếu không phải sợ người khác phát hiện, giờ ta đã bóp chết ngươi rồi.”
“He he, giỏi thì đến đây, ai sợ ai? Giờ ta không sợ ngươi rồi!”
๑๑۩۞۩๑๑
Vì Chu Tĩnh Nguyệt, Long Tuấn cùng Đinh Nghị cũng dừng việc khổ tu nơi thâm sơn, đi tới nơi biên cương lạnh lẽo này.
Thật ra ba ngày trươc sbọn họ đã đến đây. Giờ tất cả đều đã thu xếp ổn thỏa, chỉ cần thừa nước đục thả câu là được.
Thò đầu ra, nhìn qua ngọn đồi này, Long Tuấn và Đinh Nghị thấy được một đội binh sĩ Đại Minh được tướng lĩnh dẫn đầu đi vào trong trướng bồng của tộc Thát Đát.
“A Tuấn, đầu lĩnh vừa rồi có phải Địch đại tướng quân không? Dám đi vào tộc Thát Đát như vậy, quả cũng có vài phần bản sắc anh hùng.”
“Chắc vậy! Có điều chúng ta cũng đâu có kém gì, hai người dám đến cướp công chúa, cũng là anh hùng mà!”
“Ngươi á? Bớt nói khoác đi!”
Hai người tranh luận dữ đội, nhưng trong lòng lại suy nghĩ cách triển khai kế hoạch.
๑๑۩۞۩๑๑
Bên ngoài là một đội binh sĩ thủ vệ. Trong trướng bồng, Địch Thu Nhiên ngồi ghế chính, phía dưới là bốn người sóng vai là Nhạc Phàm, Trần Hương, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi.
Trần Hương và Nhan Nguyệt Thi tuy là nữ tử, song khi mặc quân giáp vào lại có vẻ anh tư bất phàm, không kém gì đấng mày râu.
Địch Thu Nhiên phủi phủi trước ngực, mở miệng nói: “Ta thấy đẳng cấp trong tộc Thát Đát rất rõ ràng, trên dưới nghiêm minh, muốn tìm kiếm tin tức sợ rất khó. Chẳng hay chư vị có ý kiến gì không?”
Kế hoachj lần này lành ít dữ nhiều, trong lòng ai nấy đều cảm thấy nặng nề. Ngàn vạn câu chữ không biết nên nói ra sao...
“Đợi một chút...” Nhạc Phàm ngắt dòng suy nghĩ của mọi người, ngưng thần tĩnh khí.
Địch Thu Nhiên cũng khẽ mỉm cười, không ngăn cản. Dẫu sao y cũng là kẻ lão luyện trên chiến trường, đương nhiên hiểu Nhạc Phàm đang dò xét tình hình xung quanh.
Có điều, lúc vừa rồi y cũng đã thăm dò động tĩnh trong vòng trăm trượng, ngoại trừ đội tuần tra bình thường ra, không có bất cứ động tĩnh nào.
๑๑۩۞۩๑๑
Một lúc sau, Nhạc Phàm mở hai mắt nói: “Trong vòng sáu trăm trượng, binh tướng khoảng vài ngàn, trạm gác công khai có mười ba, trạm gác ngầm cbảy, tổng cộng có hai trăm bảy mươi cao thủ, tất cả đều có thân thủ nhất lưu trên giang hồ, còn óc ba tiên thiên trấn giữ, ẩn nấp vô cùng tốt.”
Mọi người cùng hít một hơi lạnh, chìm vào im lặng. Không phải bởi xung quanh có nhiều cao thủ như vậy mà bởi kinh ngạc trước linh thức của Nhạc Phàm. Tình hình trong hơn sáu trăm trượng đều hiện lên rất rõ ràng, ngay cả cao thủ tiên thiên cũng không cách nào ẩn hình, linh thức kinh khủng tới vậy sợ rằng cả đại tông sư cũng cảm thấy thu kém!
Nên biết, đại tông sư bình thường nhiều nhất chỉ cảm ứng được khoảng ba trăm trượng xung quanh. Hơn nữa, cao thủ tiên thiên cố ý ẩn giấu khí tức bản thân, hoàn toàn hòa hợp với tự nhiên, thường sẽ không bị người khác phát hiện. Trừ phi... Trong đầu mọi người không khỏi hiện lên bốn chữ ~~ “Cao thủ thiên đạo!”!
Nếu nói đám người Địch Thu Nhiên chỉ là kinh ngạc, vậy Trần Hương lúc này phải nói là hoảng sợ, thậm chí khó mà tin nổi. Bởi vì, nàng tu luyện Chí Tâm Sách là dùng lực lượng tinh thần làm chủ, chân nguyên là phụ song cũng chỉ cảm ứng được tình hình trong vòng năm trăm trượng, phạm vi lớn hơn nữa sẽ có cảm giác choáng váng.
๑๑۩۞۩๑๑
Khôi phục tinh thần, Địch Thu Nhiên phân tích tình hình: “Lần này ta chỉ dẫn theo hai trăm tinh anh, không thể so với đại quân Thát Đát được. Hơn nữa Lý tiên sinh từng nói đối phương có tới ba cao thủ tiên thiên, nếu động thủ chúng ta vốn không cách nào phản kháng. Muốn yên bình cứu tam công chúa ra, gần như không thể!”
Trần Hương lên tiếng nhắc nhở: “Mọi người đừng quên, tộc Thát Đát có thể có liên hệ với Ma Môn, cho nên tình cảnh chúng ta lại càng nguy hiểm.”
“Thật sự không được thì trói tộc vương của Thát Đát lại, đôi bên troa đổi chẳng phải là được sao?” Vừa nói chính là Nhan Nguyệt Thi, nàng thấy mọi người nặng nề như vậy bèn thuận miệng nói lên suy nghĩ của mình, tuy cũng tự thấy thật ngu ngốc!
"Ha ha ~~ đúng! Phải trói lại..." Địch Thu Nhiên nghe vậy cười to.
"Không phải chứ?" Nhan Nguyệt Thi trợn mắt nhìn Phó Suất nói: "Thiếp, thiếp chỉ là tùy ý nói một câu mà thôi. Bên người Hoàng Thái Cực nhiều cao thủ như vậy, chúng ta nào có cơ hội!”
Phó Suất bất đắc dĩ nhún vai, biểu thị hắn cũng không hiểu.
Cười xong, Địch Thu Nhiên mới nói: “Cách đơn giản như vậy mà ta lại không nghĩ ra, còn hao hết tâm tư đi tính tính toán toán? Bên người Hoàng Thái Cực tuy nhiều cao thủ, nhưng bên cạnh con trai hắn lại ít. Tối nay là tiệc cưới, ta là trưởng bối nhất định phải tới, đến lúc đó nhân cơ hội bắt hắn đi chẳng phải được rồi sao? Ha ha ~~”
Trần Hương đưa mắt sang phía Lý Nhạc Phàm nói: “Lý huynh thấy sao?”
“Cách hay.”
Phương pháp này vừa hay hợp với tâm ý Nhạc Phàm, đơn giản, trực tiếp, có thể đạt được mục đich mình cần. Có điều không có thực lực tuyệt đối, ai dám làm vậy?
๑๑۩۞۩๑๑
Năm người đang định thương lượng kế sách ứng đối, lúc này sứ giả bước từ ngoài trướng vào, chẳng buồn thông báo lấy một tiếng, đi thẳng vào trong, giọng điệu chẳng chút cung kinh nói: “Xin mời Địch tướng quân, tộc vương chúng ta mời tướng quân cùng tới xem an bài dạ yến.”
Coi khinh, đây tuyệt đối là sỉ nhục. Địch Thu Nhiên thân là đại tướng quân nhất phẩm của Đại Minh lại bị kẻ khác hô hô quát quát như vậy! Nếu đổi lại người khác sợ rằng đã sớm nhảy dựng lên. Song Địch Thu Nhiên vẫn làm như không thấy, thản nhiên đáp: “Được, chúng ta đi.”
“Khà khà ~~ Tướng quân chắc nghe nhầm rồi?” Sứ giả lại lên tiếng: “Vừa rồi ta đã nói, tộc vương của chúng ta chỉ mời một mình tướng quân, những người còn lại... không có tư cách.” Nói xong liếc nhìn những người xung quanh.
“Ngươi...” Nhan Nguyệt Thi nghe vậy tức giận, đang định xông lên dạy bảo đối phương một trận, Phó Suất bên cạnh lập tức ngăn nàng lại. Ai cũng hiểu, động thủ ở đây thật thiếu lý trí.
Công phu hàm dưỡng của Địch Thu Nhiên vô cùng tốt, chẳng những không tức giận còn thoải mái đáp: “Được được! Ở nước ta có một câu ngạn ngữ là khách theo ý chủ, nếu chủ nhân đã bất tiện vậy ngươi báo thay chúng ta một lời, chúng ta còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước.” Dứt lời mọi người đứng dậy bỏ đi.
“Hả! Đợi đã, chư vị đợi đã...” Sứ giả thấy đối phương bỏ đi vội vàng lên tiếng gọi!
Đương nhiên phải gọi lại! Hắn vốn chỉ là một tên sai vặt, đại vương bảo hắn tới mời Địch Thu Nhiên vốn có ý sỉ nhục, song nếu đối phương bỏ đi, một tên sai vặt nho nhỏ như hắn thật không chịu nổi trách nhiệm.
Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi cùng mỉm cười, chiêu lùi một bước tiến hai bước này thật xảo điệu. Nếu đổi thành người khác, đổi thời gian địa điểm, hiệu quả sẽ không như vậy.
Sứ giả lau mồ hôi lạnh, cười nói: “Địch tướng quân, đây là mệnh lệnh của tộc vương, ta cũng chỉ chuyển lời mà thôi, đại tướng quân cần gì làm khó ta như vậy.”
Địch Thu Nhiên lắc đầu nói: “Hôm nay là đại hôn của công chúa, ta thân mang danh trưởng bối của công chúa dự lễ đương nhiên phải dẫn theo thị vệ, các ngươi ỷ thế ép người như vậy chẳng phải tự nói mình không biết cách tiếp đãi khách khứa, chỉ là hạng man di sao?”
“Ngươi, ngươi...” Sứ giả tức giận, khuôn mặt đỏ bừng song không cãi lại được.
Tộc Thát Đát tuy lớn lên ở chốn man hoang, song hận nhất là bị người khác gọi là man di. Kẻ “man”không hiểu biết, kẻ “di” thô tục, ý chỉ người vô tri xấu xí, dung tục. Đây là một sự xỉ nhục đối với chủng tộc, cũng như cách bọn họ gọi người Hán là “chó”.
Thấy sứ giả nói không nên lời, Địch Thu Nhiên tiếp tục nói: “Thế này đi, bổn tướng quân cũng không chấp nhặt với ngươi, các ngươi đã sợ, vậy ta chỉ mang theo một người thôi, vậy đã yên tâm chưa?”
"Ngươi... Ta, ta..." Sứ giả không biết phải nói gì, gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra.
“Ta theo tướng quân.” Nhạc Phàm hiểu ám trỉ của Địch Thu Nhiên, người sau sắc mặt vui mừng. Hắn là đại tướng quân, phải tự thân đi đầu, tránh làm trò cười cho kẻ khác, còn thân thủ của Nhạc Phàm hắn cũng cảm thấy tin tưởng được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK