Ngoài cửa thành nam Đại Đồng, vài ngàn binh sĩ co thành một khối, sửng sốt nhìn hai người tranh chấp. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người chống đối tướng quân như vậy, ai nấy vẻ mặt ngơ ngác, kinh ngạc.
Tranh luận suốt nửa ngày, Nhạc Phàm cùng Địch Thu Nhiên trước sau vẫn kiên trì lập trường của mình, giọng điệu kịch liệt, không ai chịu nhường ai.
Nếu không phải lời lẽ họ đều vô cùng nghiêm nghị, việc đang tranh luận cũng là quốc gia đại sự, thật chẳng khác nào hai đứa bé đang cãi nhau.
Nguyên Thác Triệt kéo tay áo Phó Suất, hai người đưa mắt sang Lăng Thông như đang hỏi dò, người sau chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu Nhu cũng bắt đầu thấy chán, nỏi nhỏ: “Trần Hương tỷ tỷ, tỷ thấy bọn họ định cãi nhau tới lúc nào? Đúng là...”
“Tỷ cũng không biết...” Trần Hương lắc đầu nói: “Thật ra hai người bọn họ đều nói đúng, chỉ có điều lập trường bất đồng mà thôi. Nhạc Phàm trọng nhân tính, hiểu sinh mệnh, còn đại tướng quân lại trọng đại nghĩa.”
“Vậy chắc tỷ tỷ ủng hộ Lý đại ca hả? Hì hì ~~” Tiểu Nhu dáng vẻ như rất thông hiểu.
“...” Trần Hương chìm vào trầm tư, một lát sau mới nói: “So sánh giữa hai bọn họ, tỷ tương đối tán thành suy nghĩ của đại tướng quân, nếu đổi là tỷ, tỷ cũng sẽ làm giống hắn. Có điều, tỷ tình nguyện hy sinh bản thân mình...”
“Hừ! Muội còn tưởng tỷ tỷ sẽ đứng về phía Lý đại ca đấy.” Tiểu Nhu ngạc nhiên nói.
Trần Hương giải thích: “Cái này cũng chẳng có gì, tỷ đã nói rồi mà, mọi người đều không sai, chỉ có điều lập trường bất đồng mà thôi.”
๑๑۩۞۩๑๑
Lập trường đã bất đồng, tranh luận sao có kết quả d đây? Nhờ Chu Phượng cầu xin mãi, Địch Thu Nhiên mới tạm thôi, dẫn mọi người vào trong thành.
๑๑۩۞۩๑๑
Buổi tối...
Trong phủ Chinh Viễn tướng quân, đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài đều vô cùng náo nhiệt, bầu không khí vui vẻ lạ thường.
Để chiêu đãi Bình Nhạc quận chúa và bằng hữu, Địch Thu Nhiên đã thu xếp một phen, khiến phủ tướng quân thường ngày hiu quạnh này thêm đôi chút sức sống.
๑๑۩۞۩๑๑
Phòng khách đơn giản nhưng rộng rãi, trên cột nhà có treo bốn chữ “Vì dân vì nước” khảng khái trầm nặng, mạnh mẽ hữu lực, có thể thấy được khí tiết của Địch Thu Nhiên.
Chiêu đãi mọi người, Địch Thu Nhiên cùng tiểu quận chúa Chu Phượng ngồi ngay ngắn trên ghế chính. Ghế phải là của mười hai gia tướng, còn đám người Nhạc Phàm, Trần Hương ở ghế bên trái. Đương nhiên, con thú nhỏ kia vẫn đi theo Nhạc Phàm, không ai dám có ý kiến.
Yến hội bắt đầu, Địch Thu Nhiên mở màn: “Phượng Nhi thật thiếu lễ phép, sao con không giới thiệu các bằng hữu trước đi.”
Chu Phượng khuôn mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng. Tính cách cô bé không giỏi nói ở chỗ đông người, mãi vẫn ấp a ấp úng.
Lăng Thông hành xử lão luyện, đứng dậy giải vây cho Chu Phượng nói: “Tướng quân đa lễ rồi, chẳng bằng chúng ta tự giới thiệu một chút. Tại hạ Lăng Thông, tuổi mới hai mươi, nhà có hai vợ, tuổi trẻ tài cao, tiêu sái bất phàm...”
Lăng Thông thao thao bất tuyệt một tràng dài, khiến mọi người cười mãi không thôi, bầu không khí trong phòng khách lập tức hào hợp hơn không ít.
“Ha ha...” Ngồi ngay đầu ghế bên phải, Địch Phong đứng dậy nói: “Chúng ta là mười hai gia tướng Địch gia quân, đã sớm nghe danh Lăng công tử khí khái hùng hồn, hôm nay gặp mặt thật không uổng. Tại hạ Địch Phong, hận hạnh được gặp mặt.”
“Tại hạ Địch Vũ.”
"Tại hạ Địch Lôi."
"Tại hạ Địch Điện."
...
Từng người giới thiệu, Phó Suất cũng đứng dậy nói: “Phong Vũ Lôi Điện, Tinh Trung Vệ Quốc, Đỉnh Thiên Lập Địa, người cũng như tên. Tại hạ Phó Suất,hôm nay hân hạnh được gặp mặt đại tướng quân và Địch gia quân, xin kính mọi người một bát.”
“Kính anh hùng sao thiếu được ta.” Nhan Nguyệt Thi bưng chén rượu lên nói: “Nhan Nguyệt Thi xin kính các vị một chén!”
“Ha ha~~” Địch Phong bưng bình rượu lên nói: “Hóa ra là kiếm hiệp và nữ hàođúng là hào sảng nghĩa khí như trong đồn đại! Cạn ~”
“Cạn ~~” Mười hai gia tướng cũng bưng chén rượu lên uống cạn, tiếp đó mỉm cười sảng khoái.
Địch Phong nhìn Nhạc Phàm bên cạnh Phó Suất: “Nói vậy vị này là Đao Cuồng thanh danh vang dội giang hồ?”
“Cái gì? Ngươi chính là người vừa chống đối với tướng quân?” Địch Lôi dưới trướng đứng bật dậy.
Nhạc Phàm gật đầu, không giải thích thêm.
Địch Lôi không biết tính tình Nhạc Phàm, lại tưởng đối phương không buồn để ý tới mình, lửa giận lập tức bốc lên, quát lớn: “Lý Nhạc Phàm, Đao Cuồng phải không, ông đây từng nghe qua tên ngươi rồi, đừng tự cho rằng mình bất phàm! Lúc ông đây tham chiến ngươi còn đang đóng tã đấy. Hừ ~~”
“...” Nhạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn Địch Lôi, vẫn không nói chuyện. Đám người Lăng Thông cũng lúng túng.
Địch Lôi nhướn mày, đang muốn động thủ lại bị Địch Thu Nhiên quát ngưng: “Lão tam, đệ đừng to tiếng nữa, bằng không phạt ngươi cấm túc.”
“Thuộc hạ... thuộc hạ không nói nữa, có gì ghê gớm đâu chứ, hừ ~~”
Nhìn Địch Lôi vẻ mặt không cam lòng, Địch Thu Nhiên cũng âm thầm buồn bực, động thủ với Đao Cuồng, vậy khác nào đưa đầu cho đối phương chém? Hắn không cho rằng thuộc hạ mình đủ sức liều mạng với Nhạc Phàm.
Có điều, mười hai gia tướng vẫn không cho rằng lời đồn đại trong giang hồ có thể tin được, khó tránh khỏi trong lòng không phục.
๑๑۩۞۩๑๑
Đổi sang đề tài khác, Địch Thu Nhiên cười nói: “Chẳng hay hai vị cô nương này là...”
“Tại hạ Trần Hương, đây là nghĩa muội của tại hạ, Tiểu Nhu.”
Trần Hương khẽ thi lễ, tiếp đó đưa tay chỉ sang phía Tiểu Nhu, người sau cũng nghịch ngợm chắp tay thi lễ.
“Tới nào, tới nào, mọi người đừng khách khí, nơi nghèo hèn chẳng có gì chiêu đãi mọi người, không ngon cũng được, chỉ cần ăn no.”
Địch Thu Nhiên giơ chén rượu lên chúc.
๑๑۩۞۩๑๑
“Cái gì? Ma Môn! Trần Hương cô nương, cô nương nói bộ tộc Thát Đát có thể có liên hệ với Ma Môn?”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta cố ý tới đây để kiểm chứng việc này.”
Sau khi yến hội qua đi, Trần Hương cũng nói ra ý đồ bản thân. Khác với đám Nhạc Phàm, mục đích của Trần Hương là muốn thăm dò thế lực Thát Đát trong bóng tối, có quan hệ gì với Ma Môn hay không.
Khi Địch Thu Nhiên biết có bóng dáng của Ma Môn, lập tức liên tưởng tới chuyện kinh thành bị bao vây, lẽ nào trong đó có huyền cơ gì.
Ngay lúc mọi người trầm mặc, Nhạc Phàm mở miệng nói: “Trần Hương nói không sai...”
Tiếp đó, Nhạc Phàm kể lại chuyện mình tiếp xúc với Ma Môn. Đầu tiên là giả trang Chính Vũ Quân vây giết công chúa, khơi gợi mâu thuẫn giữa triều đình và nghĩa quân, sau đó lại khiêu khích Tĩnh Quốc Quân khiến nghĩa quân nội loạn.
Âm mưu này đều nhắm thẳng vào thiên hạ, Địch Thu Nhiên cũng hiểu sự tình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng! Có điều hắn vẫn do dự, cứu công chúa không phải chuyện nhỏ.
"..." Trong lúc nhất thời, đại sảnh im ắng không một tiếng động, mười hai người đưa mắt tới đại tướng quân, cùng chờ đợi một đáp án.
Địch Thu Nhiên hiểu, nếu tộc Thát Đát thật sự có âm mưu vậy sự hy sinh của tam công chúa sẽ chẳng hề có ý nghĩa gì. Thêm vào việc Ma Môn muốn chia sẻ thiên hạ, hậu quả càng không cách nào tưởng tượng nổi. Kinh thành bị bao vây, biên cương không có viện quân giúp đỡ, chẳng thể thủ được vài ngày. Bất kể công hay tư, chuyện này đều phải tìm hiểu rõ ràng, dù thế nào cũng phải tra rõ ý đồ của tộc Thát Đát.
Động cơ của mọi người tuy bất đồng, song mục tiêu lại nhất trí – tộc Thát Đát.
Cuối cùng ba bên thảo luận, kết lại thành chung chiên shào. Nhạc Phàm cùng Chu Phượng cứu người, Trần Hương tra xét tin tức, Địch Thu Nhiên phối hợp hành động.
Hai ngày sau chính là đại hôn của công chúa, Địch Thu Nhiên phải tới dự tiệc cưới lần này, Nhạc Phàm và đám người Trần Hương sẽ giả trang thành thị vệ của hắn cùng theo hành động. Lần hành động này cửu tử nhất sinh cho nên ba người Lăng Thông, Tiểu Nhu, Chu Phượng nhất định phải lưu lại ứng chiếu.
Bàn bạc cẩn thận, đại cục sơ bộ hình thành.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK