Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:









Phía đông cách phủ Hà Gian tám mươi dặm, nơi đóng quân của Tĩnh Quốc quân...

Xung quanh nơi này tràn ngập khói thuốc súng, thế lửa bốn phương dữ dội, không ít binh sĩ rời khỏi doanh trại hiển nhiên nơi này vừa trải qua ngọn lửa chiến tranh.

Trong doanh chủ soái, Trần lão tướng quân bồi hồi một mình, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.

Kẻ tới tập kích lần này là người của Chính Vũ quân, tuy bọn họ đột nhiên bại lui, song quan hệ giữa Tĩnh Quốc quân và Chính Vũ quân đã hoàn toàn bị cắt đứt, tin rằng chuyện giao phong chính diện sẽ không ít. Chính Vũ quân nắm giữ hơn ba mươi vạn nghĩa quan, còn Tĩnh Quốc quân chỉ có mười bảy vạn, chênh lệch lớn đến vậy, sao không khiến lão tướng quân phiền não cho được.

“Báo ~~” Một vệ binh bước vào trong doanh trướng, khom người nói: “Báo cáo lão tướng quân, các chủ soái đều đã trở lại!”

“Trở lại?” Lão tướng quân vội vàng đứng lên nói: “Tốt, tốt lắm! Mau ra đón!”


๑๑۩۞۩๑๑

Trong doanh chủ soái, mọi người tụ tập.

Nhạc Phàm đứng chính giữa, Trần lão tướng quân, Trương Phong Nghị, Cừu Minh, Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh đứng ở một mé bên.

“Lý... Lý đại ca, cám ơn huynh....” Trương Uyển Anh rất căng thẳng, khi nãy thấy dáng vẻ Nhạc Phàm giết người không chớp mắt, giờ lòng vẫn còn lúng túng, dẫu sao hung danh của Nhạc Phàm đã không chỉ ngày một ngày hai.

Nhạc Phàm xua tay, đang định nói vài lời lại đột nhiên biến sắc!

“Phốc ~~” Máu bắn đầy đất khiến mọi người kinh hãi.

“Tiểu huynh đệ!”

“Sao lại như vậy?”

“Lý đại ca! Huynh không sao chứ?”

๑๑۩۞۩๑๑


“Ta không sao!” Nhạc Phàm gắng gượng ổn định lại khí tức hỗn loạn trong cơ thể, sắc mặt cũng dần khôi phục.

Cừu Minh bước lên trước nói: “Lý tiên sinh cố ý ngăn chặn thương thế bản thân, chắc hẳn không muốn người ngoài thấy mình thụ thương. Với thủ đoạn vừa rồi, có phải vì muốn tạo thế giúp chúng ta nên mới cố gắng gượng?” Tuy là câu hỏi song giọng điệu Cừu Minh rất khẳng định.

Nhạc Phàm không hề phủ nhận, nhìn Cừu Minh một lúc rồi đột nhiên cười một tiếng nói: “Phu nhân quả thật trí tuệ hơn người, nghĩ sâu xa tới vậy, không hổ danh hậu nhân Lệ gia.”

Nghe được đoạn hậu nhân Lệ gia, đám người Trương Phong Nghị đều biến sắc, chỉ rieng Cừu Minh ngây người. Chốc lát sau viền mắt nàng đã ươn ướt, trong đôi mắt lạnh lùng nhuốm vẻ mềm mại bi thương.

“Tiểu huynh đệ, cậu, cậu biết phụ thân ta sao?” Cừu Minh thất thố kéo tay Nhạc Phàm, sắc mặt mong đợi, trực giác nói cho bà, người trước mặt chắc chắn có liên quan tới cha mình.

Trương Phong Nghị lần đầu thấy Cừu Minh thất thố như vậy, vội vàng bước tới an ủi nỗi lòng thê tử.

Trong mắt hai anh em họ Trương, mẫu thân trước giờ vẫn cơ trí nghiêm minh, lạnh lùng thông tuệ, chưa bao giờ xúc động như hôm nay, nhất thời đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì.

“Khụ khụ!” Lão tướng quân ho nhẹ hai tiếng rồi mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, các người đừng đoán nữa. Nhạc Phàm là bạn vong niên với lão đại soái, lần này tới đây cũng là chịu sự nhờ vả của lão đại soái tới tìm các ngươi.”

“Cái gì?” Đám người Trương Phong Nghị kinh hãi, thân thể Cừu Minh run run, khó nén nổi kích động.

Lão tướng quân đang định giải thích, Nhạc Phàm không nhịn được chen lời: “Trần lão bá, nơi này giao cho người, con cần một nơi yên tĩnh điều tức một chút.”

“Được được, ta sẽ thu xếp một chỗ cho con.”

Dứt lời, lão tướng quân vội vàng mang người đưa Nhạc Phàm đi nghỉ, cũng phái trọng binh bảo vệ.

๑๑۩۞۩๑๑
Tại một nơi bắt mắt trong quân doanh, xung quanh là vài trăm vệ binh tinh nhuệ thủ vệ, không dám có điểm nào thất lễ.

Trong doanh trướng, Nhạc Phàm tĩnh tọa trên giường gỗ, hít thở nguyên khí thiên địa, toàn thân tỏa ra hòa quang màu vàng nhạt. Đúng vậy, là màu vàng nhạt.

Sau khi Long Cực Cửu Biến đạt tới tiểu thừa, Nhạc Phàm hầu như rất ít khi bị thương, điều này mới dẫn tới môn kỳ công tiến giai chậm chạp. Còn lần tranh đấu này, cương khsi quanh người Nhạc Phàm bị phá vỡ, bản thân cũng bị cương khí phản phệ làm thương thân, không thể không nói là nặng. Cũng may Nhạc Phàm tu luyện từ ngoài vào trong, không mấy lo lắng, trái lại khiến phép luyện thể của chàng lại đột phá cực hạn, tiến vào cảnh giới vàng nhạt. Có thể nói đây chính là phá xong lại lập.

Cảm nhận nguyên khí trong cơ thể tăng trưởng đôi chút. Nhạc Phàm cũng thầm vui mừng! Cứ như vậy, chàng tin rằng không bao lâu sau sẽ có thể khôi phục như lúc trước.

Hai canh giờ qua đi, doanh trại đã đầy những đèn đuốc, sắc trời dần tối.

Trương Uyển Anh đi đi đi lại ngoài doanh trướng, hai hàng lông mi không giấu nổi vẻ lo lắng. Nàng đã tới đây vài lần song Nhạc Phàm vẫn chưa hề tỉnh lại, bản thân lại không tiện quấy rầy, chỉ có cách tiếp tục đợi.

“Nha đầu này...”

Một tiếng gọi nhỏ vang lên, Trương Uyển Anh quay đầu nhìn lại.

Lúc này Nhạc Phàm đã tắm rửa thay đồ xong, toàn thân bỗng có vẻ gầy gò khô ráo. Trên người vẫn là bộ áo bào thợ săn màu đen, mái tóc buốcj sóng vai, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn toát lên vẻ kiên nghị, cơ thể tràn đầy mị lực hoang dại.

Nghe Nhạc Phàm gọi mình một tiếng nha đầu, Trương Uyển Anh nhấp nháy mắt, khuôn mặt bất giác nóng lên.

Thấy đối phương bước tới, thiếu nữ đột nhiên thức tỉnh, vội vàng nói: “Lý đại ca tỉnh rồi... À! Mẹ muội nghe nói Lý đại ca thích trang phục thợ săn nên sai người chuẩn bị bộ áo này cho huynh, không biết có vừa không.”

Nhạc Phàm vuốt ve vạt áo trước ngực, ánh mắt bỗng thất thần.

“Lý đại ca, Lý đại ca?” Trương Uyển Anh gọi khẽ hai tiếng rồi nói: “Huynh sao vậy?”

“Đây là bộ y phục đầu tiên người khác đưa cho ta. Ta, rất thích!”

Giọng điệu Nhạc Phàm vẫn bình thản, song Trương Uyển Anh có thể nhận ra gợn sóng tâm tình bên dưới ánh mắt đó, đây là trực giác của nữ nhân.

“Đi thôi, nói vậy chắc bọn họ cũng đang sốt ruột ngồi chờ.”

“Ừ, Lý đại ca qua bên này đi.”


๑๑۩۞۩๑๑

Trong doanh chủ soái, Trần lão tướng quân hồi tưởng lại chuyện năm đó, tiếp đó lại thuật lại việc Nhạc Phàm ở chung với lão tướng quân Lệ Vân ra sao. Trong chốc lát, cả doanh trướng im ắng không một tiếng nói.

Hồi tưởng lại quá khứ, tâm trạng Trương Phong Nghị và Cừu Minh cảm khái vạn ngàn. Nếu không phải vì chữ “cừu” bọn họ cần gì mai danh ẩn tích, sống tạm bợ qua ngày qua tháng. Nếu không vì chữ “hận” sao có Tĩnh Quốc quân ngày nay. Mà ngay lúc Tĩnh Quốc quân nguy nan nhất, trong cõi u minh lại như có một lực lượng mang Nhạc Phàm tới cạnh bọn họ... Đây rốt cuộc là ông trời cố sy sắp đặt hay là sự trùng hợp?

Trầm mặc một lát, Trương Uyển Anh dẫn Nhạc Phàm đi vào đại doanh.

“Tiểu huynh đệ khỏe hơn rồi chứ?”

Thấy Nhạc Phàm đã đổi trang phục, lão tướng quân hai mắt tỏa sáng, mọi người nhiệt tình vây lấy, mỉm cười chân thành, trong mắt không giấu nổi vẻ quan tâm.

Trong lòng Nhạc Phàm ấm áp, cho dù mùa đông giá rét cũng chẳng cảm thấy hơi lạnh. Chàng như sắp quên mất cảm giác ngọt ngào này rồi.

Cừu Minh há miệng như định nói điều gì song cuối cùng vẫn không thốt thành lời.

Nhạc Phàm bước tới nói: “Phu nhân, sau này cứ gọi con Tiểu Phàm là được.”

“Được rồi!” Khuôn mặt Cừu Minh giãn ra, hòa nhã nói: “Tiểu Phàm cũng cứ gọi ta là dì Minh, sau này chúng ta là người một nhà, đừng làm như kẻ xa người lạ.”

“Người một nhà?” Nhạc Phàm trong lòng chấn động, không khỏi cảm thương. Chữ “nhà” đó, với Nhạc Phàm hiện giờ thật vô cùng xa xỉ.

Cừu Minh thông minh nhanh nhạy, lập tức nhận ra suy nghĩ của Nhạc Phàm bèn chuyển đề tài, nhanh chóng kéo sang việc nhà.

Dưới những câu hỏi hiếu kỳ của mọi người, Nhạc Phàm thuật lại những chuyện cũ của bản thân.

Có lẽ do tâm trạng thăng hoa. Giờ Nhạc Phàm đã nhìn thấu được mọi sự mọi việc, cũng có thể khống chế tốt cảm tình của bản thân, chỉ có điều, ưu thương trong lòng chẳng hề suy giảm.

Nghe Nhạc Phàm kể xong, lão tướng quân và Trương Phong Nghị cũng thở dài, khuôn mặt Trương Tĩnh Cừu vốn cứng nhắc cũng lộ chút biến đổi hiếm thấy. Cừu Minh và Trương Uyển Anh lại càng đỏ hai vành mắt.

Giờ phút này, trong mắt bọn họ, Nhạc Phàm không còn là Đao Cuồng hung thần ác sát mà chỉ là một người lòng đầy những vết thương mà thôi.

๑๑۩۞۩๑๑
Một lúc sau, Nhạc Phàm rút từ trong ngực ra một phong thư được bọc bởi giấy dầu rồi trịnh trong giao vào tay Cừu Minh: “Đây là bức thư mà phụ thân dì bảo con tự tay đưa cho người.”

Đột nhiên, Nhạc Phàm cảm thấy nhẹ nhõm trước giờ chưa từng thấy. Vì một lời hứa, vì một phong thư, Nhạc Phàm đã trả cái giá không ít, thậm chí còn phải tạm thời gác ý định trả thù lại. Còn giờ phút này, mọi chuyện rốt cuộc cũng có được một kết quả.

Cừu Minh vô cùng kích động mở bức thư, do thời gian đã lâu, chữ viết trên giấy có phần mơ hồ, hệt như tâm trạng tuyệt vọng lúc đó của Lệ Vân.

“Cha!”

Nhìn những chữ viết vừa quen thuộc lại vừa mơ hồ đó, Cừu Minh khóc lên thất tahnh! Vừa đọc thư, vừa rơi lệ không ngừng!

Trương Phong Nghị đứng bên an ủi, lão tướng quân thở dài u buồn, huynh muội Trương gia lại cúi đầu.

Mọi chuyện bao hàm quá nhiều âu sầu.

๑๑۩۞۩๑๑
Cừu Minh là một nữ nhân kiên cường, Nhạc Phàm đã sớm nhận được tin tại Thần Cơ các. Nàng thầm lập nên kế hoạch lật đổ Đại Minh, dùng trí tuệ và tâm kế của bản thân đặt căn cơ nền móng cho Trương Phong Nghị. Nữ nhân như vậy ai dám khinh thường?

Song hôm nay, nàng lại như một đứa trẻ bất lực!

Trầm mặc trong chốc lát, Nhạc Phàm mở miệng nói: “Dì Minh, Lệ gia gia còn bảo con chuyển một câu cho dì.”

Cừu Minh lau nước mắt, nhìn Nhạc Phàm với vẻ bi thương.

Nhạc Phàm hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Quá khứ cũng đã qua, quý trọng người trước mắt, đau lòng càng cô độc, bình thản lại hạnh phúc.”

Giọng điệu u buồn như đang hoài cảm, khiến cảm xúc người người trôi theo.

Đúng vậy! Vì cừu hận, cả nhà họ đã bỏ qua quá nhiều thứ, song cuối cùng thu lại được gì? Thật ra là chẳng gì cả.

Cừu Minh nhìn trượng phu của mình, lúc đầu cũng do mình một tay đảy hắn lên chốn đầu sóng ngọn gió, nhiều lần giữa cảnh nguy nan. Lại nhìn sang hai đứa con, từ nhỏ đã phải chịu biết bao đau khổ khi học nghệ, lúc trưởng thành lại ra chiến trường trải qua sự gột rửa của sinh tử! Vết thương trên người cũng là nỗi đau của tâm linh! Những thứ này sao tìm lại được?

Hóa ra, mình là một ma quỷ, ma quỷ sinh ra vì cừu hận!

“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi...” Trong lúc hốt hoảng, Cừu Minh lại khóc lên, tiếng khóc tỉnh ngộ xúc động lòng người.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK