Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bất Giới đang giảng giải cho Đông Vũ về ảo diệu của ‘vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt’ thì đột nhiên bốn người trẻ tuổi bước tới.

Đông Vũ quay đầu nhìn lại, bốn người bọn họ là Thạch Kiền, Thanh Thiên, Mễ Triết, Tuyền Thanh. Trận chiến trên đỉnh Bình Nham đã khiến bọn họ vang danh nên Đông Vũ trước sau vẫn nhớ rất kỹ.

“Sư phụ, người xem bọn họ kìa!” Phương Hàm kéo kéo vạt áo Bất Giới.

... “Tiên sinh! Sao ngài cũng tới đây?” Thạch Kiền và Mễ Triết bước tới, Thanh Thiên cùng Tuyền Thanh đứng sau lưng hai người.

Thần sắc Bất Giới hòa hoãn lại, mỉm cười nói: “Mấy tên nhóc các ngươi cũng đến à? Hôm đó đột nhiên bần đạo tính được mình sẽ phát tài cho nên tới đây thử vận may một chút.”

Mễ Triết hoài nghi hỏi lại: “Thật không đấy? Cái này mà cũng tính ra được á?”

“Đương nhiên rồi, ta là Bất Giới đại sư trên thông thiên văn, dưới tường địa lý cơ mà.”

Thạch Kiền thấy nực cười nói: “Ha ha! Còn thích khoác loác nữa!”

“Thằng nhóc thối tha, ngươi nói cái gì? Ngươi dám mắng sư phụ ta?” Phương Hàm chỉ vào Thạch Kiền quát mắng: “Ngươi đừng tưởng mình ăn mặc tiêu sái, ta thấy cũng chỉ là thằng ngốc mà thôi. Có tiền thì ghê gớm lắm sao, không khéo là trộm cắp lừa gạt cướp bóc ở đâu đến...”

“Ngươi...”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Bị ta nói trúng rồi hả? Xem bộ dáng lòe loẹt của nhà ngươi đã biết không phải loại tốt lành gì rồi...” Phương Hàm lại cướp lời mắng nhiếc khiến mọi người xung quanh trợn tròn mắt.

Bị người ta chỉ thẳng mặt mắng nhiếc như vậy, ai không tức giận cơ chứ? Chỉ là Thạch Càn tuy muốn phản bác nhưng lại tự cảm thấy đuối lý. Tiền của bọn họ đúng là cướp được, tuy nói là cướp của kẻ phi nghĩa nhưng dẫu sao cũng không thể để lộ ra được.

Những người xung quanh thấy cảnh tượng đó đều phì cười, bầu không khí nặng nề lập tức tiêu tan không ít.

“Hừ!” Thạch Kiền chép miệng, khinh thường đáp: “Nói đi, nói nữa đi, anh đây không thèm chấp thằng nhóc thiếu kiến thức như ngươi.”

“Ta...”


“Được rồi, được rồi, có gì mà cãi nhau?” Phương Hàm dang định cãi tiếp, Bất Giới đã ngắt lời chen vào: “Là thật hay giả, sau này chẳng phải sẽ biết sao. Khà khà.”

Đông Vũ cũng vừa bước tới, lên tiếng hòa giải: “Giờ tình hình đang bất ổn, mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý mới phải.”

Lúc này Mễ Triết đột nhiên lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là hội chủ Huynh Đệ hội, còn là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm.”

“Đúng, các ngươi có thể gọi ta là Thiết Huyết.” Đông Vũ thẳng thắn đáp: “Nhạc Phàm cũng là huynh đệ của ta.”

“A di đà phật~~” Thanh Thiên, Tuyền Thanh cũng tới ngay phía sau, giới thiệu một phen...

Mọi người đã quen biết, Đông Vũ cũng nhờ họ cùng tham gia tìm bảo vật. Bốn người Thạch Kiền thương lượng trong chốc lát, cuối cùng đáp ứng điều kiện của hắn.

Nêu rõ tình hình xong, Đông Vũ quay sang Bất Giới hỏi: “Tiên sinh, chúng ta có cách nào phá giải vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt này không?”

Bất Giới lắc đầu nói: “Vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt này là kỳ trận dị pháp do thiên nhiên hình thành, tren thế gian này không ai phá giải đc, trừ khi linh khí của nó tiêu tan hết mới có thể tự hủy... Ngẫm lại, thế gian này ai địch nổi với uy thế của tự nhiên?”

Đông Vũ khiêm tốn hỏi: “Vậy giờ chúng ta nên làm sao? Kính mong tiên sinh chỉ điểm.”

“Thật ra, cách tốt nhất là rời khỏi nơi này, sau đó vĩnh viễn đừng...”

“Không được!” Đông Vũ kiên quyết đáp lời: “Máu không thể chảy vô ích, nếu ta đã quyết định vậy tuyệt đối không lùi bước! Cho dù có chết cũng vậy!” Bất Giới cười khổ nói: “Bần đạo đương nhiên hiểu, đã tới đây rồi không ai muốn từ bỏ, kể cả ta đi nữa. Bần đạo nghiên cứu thuật Kỳ Môn đã nhiều năm, đời này gặp được vùng đất kỳ dị như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Hơn nữa từ khi Vũ Tàng hiện thế bần đạo đã tính ra chuyện này chắc chắn sẽ liên quan tới mình, nếu đã không chạy thoát khỏi vận mệnh vậy sao không thuận theo ý trời đi. Như vậy chúng ta cũng có thể tìm một đường sinh cơ trong chốn tuyệt vọng.”

Thấy Bất Giới nói với vẻ nặng nề nhưu vậy, Đông Vũ cũng biết chuyện này vô cùng phiền phức. Ngược lại đám Thạch Kiền lại chẳng suy nghĩ gì mới,bọn họ tới cũng chỉ vì hiếu kỳ, có tham gia vào vụ Quỷ Trùng này hay không cũng chẳng sao.

Đông Vũ trầm ngâm trong chốc lát rồi chắp tay nói: “Tiên sinh yên tâm, nguyên nhân ngọn nguồn của chuyện này đều bắt đầu từ ta, nếu thật sự có chuyện gì bất ngờ các huynh đệ của ta chắc chắn sẽ tận lực bảo vệ an toàn cho hai thầy trò tiên sinh.”

“A di đà phật~~” Thanh Thiên đột nhiên đứng dậy nói: “Tiểu tăng cũng muốn tới.”

“Ách!” Mọi người sửng sốt, Thạch Kiền tiếp tục nói: “Tiểu Thiên, có chuyện gì vậy?”

Thanh Thiên sắc mặt thản nhiên đáp: “Sư phụ nói, ta không vào địa ngục vậy ai vào địa ngục.”

“Lại là sư phụ nói...” Ba người Mễ Triết cùng chán nản! Chẳng nhẽ hòa thượng này không biết tự suy nghĩ?

“Được rồi!” Bất Giới thở dài nói: “Nếu mọi người đều tự có mục tiêu của mình vậy mong tất cả hợp tác, hy vọng chúng ta có thể sống sót ra khỏi đây.” Dứt lời móc ra vài tờ linh phù cũ kỹ, phát cho mỗi người một cái rồi nghiêm túc nói: “Trong sách cổ có ghi: vùng đất bát hoang, hiểm nguy không lối, dễ vào khó ra, cửu tỏa bát hoang, thiên địa vô dụng... Tờ phù này có tên Thiên Tâm, sử dụng khi lạc lối sẽ có chỉ dẫn, các ngươi cất cẩn thận. nếu sau khi vào trong đó chúng ta thất tán hay bị ảo cảnh mê hoặc tấm phù này sẽ có thể cứu mọi người một mạng.”

Thạch Kiền cầm lấy tấm Thiên Tâm phù, lật qua lật lại hỏi: “Bùa? Thứ đồ chơi này không phải lừa gạt chứ?”

“Đồ thiếu hiểu biết!” Phương Hàm khinh thường nói: “Người nào cũng như ngươi đâu biết ảo diệu chốn nhân gian! Tự mình không hiểu thì nói người khác lừa mình, không chỉ thiếu hiểu biết mà còn vô sỉ.”

“Ngươi... Ta...” Thạch Kiền tức giận đang định đáp trả thì lại bị Mễ Triết kéo lại cười nói: “Ha ha! Kiếp trước hai người các ngươi chắc chắn là oan gia, lúco ào cũng cãi nhau!”

“Ta nhổ vào!” Hai người cùng quay sang Mễ Triết làm một thế tay bất nhã, sau đó quay lưng về phía đối phương.

“A di đà phật! Thiện tai! Thiện Tai!”

... “Mau tìm đi! Một tấc cũng không được buông bỏ~~”

“Vâng!”

“Tất cả xốc lại tinh thần cho ta!”

“Vâng!”

๑๑۩۞۩๑๑
Sắc trời đã tối song các thế lực vẫn tiêp tục tìm đường vào. Trong sơn cốc khổng lồ sáng bừng ánh lửa.

“Tiên sinh, sao ngài lại bảo chúng ta nghỉ ngơi? Chẳng lẽ không cần tìm đường?” Đông Vũ thấy người khác ra sức tìm kiếm còn Bất Giới lại bảo nhóm mình ở lại nghi ngơi, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Bất Giới mỉm cười thần bí nói: “bần đạo đã nói, vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt này dễ vào khó ra, như vậy các ngươi nên hiểu rồi chứ.” Trong lúc lơ đãng, lão ngẩng đầu lên nói: “Ánh trăng đêm nay sẽ rất đẹp đây.”

“Hừ, cố ra vẻ thần bí.” Tuyền Thanh vẫn giữ dáng vẻ lạnh băng băng.

๑๑۩۞۩๑๑
Trên bầu trời ánh trăng chiếu rọi, vầng sáng lạnh lẽo rải khắp mặt đất.

Đột nhiên, ánh trăng trắng muốt chuyển thành màu đỏ huy hoàng, bao trùm cả sơn cốc.

“Mau nhìn! Bầu trời sao lại như thế?”

“Hả! Sao mặt trăng lại biến thành màu đỏ như máu rồi?”

“Toàn bộ sơn cốc đều bị nhuộm đỏ rồi!”

“Mau! Mau trở lại~~”

“Chúng ta đều sắp chết phải không?”

๑๑۩۞۩๑๑
Bất cứ ai gặp chuyện lạ như vậy đều úy kỵ hoặc sợ hãi. Đặc biệt là trong cấm địa Quỷ Trủng này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, sinh mệnh không có bất cứ thứ gì đảm bảo. Giờ cảnh tượng quái dị này phát sinh khiến mọi người đều vô cùng lo lắng.

Mọi người căng thẳng nhìn khắp bốn phía, muốn biết có chuyện gì xảy ra.

Các thế lực đại môn phái của đám Quan Mạc Vân cũng rất căng thẳng, tìm người của Miêu tộc tới hỏi một lúc lâu. Ai ngờ người Miêu chưa từng qua nơi này, thấy cảnh tượng đó cũng căng thẳng chẳng kém.

Đang lúc mọi người thấy mịt mờ thất thố, ánh đỏ khắp bầu trời từ từ thấm vào những đỉnh núi xung quanh, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

“Giờ thì có chuyện gì vậy?”

“Sao không thấy huyết quang nữa!”

“Tốt quá rồi, không có chuyện gì!”

“Ha ha~~”

Dị tượng biến mất, mọi người đều thầm buông lòng song trong thâm tâm vẫn vô cùng nghi ngờ.

“Tìm được rồi! Ta tìm được đường vào rồi!” Một người hưng phấn gào lên, âm thanh vang vọng trong sơn cốc.

Thủ lĩnh các thế lực phấn chấn lại, đang định hành động lại nghe xung quanh vang lên tiếng hét: “Ta cũng tìm được! Phía đông cũng có lối vào!”

“Ta cũng thế, phía nam cũng có!”

“Phía tây cũng có!”

๑๑۩۞۩๑๑
Đối diện với thủ lĩnh các thế lực lớn, sắc mặt Quan Mạc Vân không tốt mấy, nói: “Việc này quá kỳ lạ! Tổng cộng có chín lối vào, các vị có ý kiến gì không?”

Trầm ngâm trong chốc lát, Mộ Dung Thành đề nghị: “Cũng đã đến đây rồi, chẳng bằng chúng ta tự chọn lối vào, sống chết dựa vào vận khí, các vị nghĩ sao?”

“Không được! Quá nguy hiểm, chúng ta nên cùng hành động!” Không ít người phản đối.

“...” Bầu không khí căngt hẳng, chuyện liên quan tới sinh tử đương nhiên không thể dựa hết vào vận may được.

Trong lúc bàn luận, không ít nhân sĩ giang hồ độc hành đã tùy ý chọn một cửa động tiến vào, người trong sơn cốc cũng càng lúc càng ít, chỉ còn lại nhân mã của các thế lực lớn.

Quan Mạc Vân thấy thế lên tiếng quyết định: “Sống chết có số, thành bại theo ý trời. Chúng ta đều là kẻ kiếm cơm trên lưỡi đao mũi kiếm sao còn cố kỵ nhiều thứ như vậy. Đã thế, ta sẽ chọn trước... Thiên Tà Tông nghe lệnh, chúng ta vào cửa hướng đông nam.”

“Vâng!”

... Đã có người đi đầu, những người khác cũng liên tiếp lựa chọn cửa vào. Chỉ trong chốc lát sau, trong sơn cốc chỉ còn lại trăm người của huynh đệ hội.

“Hóa ra là thế!” Đông Vũ đột nhiên nói: “Vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt này nhất định phải vào thời điểm đặc biệt mới tự động mở lối vào. Cho nên tiên sinh mới để chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi... Nơi này thật thần kỳ!”

Ngừng một chút, Đông Vũ thấy nực cười nói: “Tiên sinh, nếu ta đoán không sai thật ra cả chín lối vào này đều là thật phải không? Cũng là ý của câu dễ vào khó ra của ngài?”

“Hội chủ nói không sai, chín lối vào này đều có thể dẫn tới điểm cuối.” Bất Giới gật đầu rồi lại lập tức cười khổ nói: “Chỉ có điều con đường nào cũng vô cùng nguy hiểm. Trong sách cổ gọi nó là Sinh Tử Cửu Môn, đi vào tất cả đều là sinh, đi ra... tất cả đều là tử.”

Một câu nói này khiến mọi người sởn cả tóc gáy. Có điều chuyện đã đến nước này chỉ đành dũng cảm đối mặt thôi.

“Đi thôi, chúng ta vào từ cửa bắc!” Dứt lời, Bất Giới dẫn đầu đi về phía trước.

“Xuất phát!” Đông Vũ ra lệnh một tiếng, đám người chăm chú bước về phía trước.

“A di đà phật~~” Đám người Thanh Thiên cũng bước theo.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK